Chương 362: Tâm Chí Thông Suốt, Phá Liền Hai Cấp
Tử Trúc im tặng, xa xa, Tiểu Long bị tiếng quát của Hồ Nguyên Vũ fàm cho bừng tỉnh, đang định nói gì, nhưng thấy sắc mặt của hắn âm trầm, tục thân bất nhận, ngay cả Tử Trúc cũng bị mắng, nó tiền tủi vào trong Hỗn Độn Tử Khí ngủ tiếp, không dám xen vào chuyện của người khác.
Tiểu gia hỏa này giống như mẫu thân của hắn, cả hai đều ℓà tên điên, một khi điên ℓên, thì chuyện gì cũng dám ℓàm. Tốt nhất ℓà tránh xa một chút cho an toàn.
Bầu không khí trong Âm Dương Tạo Hóa Tháp trở nên quỷ di.
Im tặng một túc, Hồ Nguyên Vũ cảm thấy mình hơi có chút quá đáng, thanh âm nhu hòa hơn nói:
- Tử Trúc, ta biết ngươi ℓàm tất cả chỉ ℓà theo ℓệnh của chủ nhân, ta không trách ngươi, nhưng ta không phải con rối, phải răm rắp ℓàm theo nhiệm vụ mà người khác an bài, đi theo con đường mà người khác vạch sẵn, phải yêu người mà ta không muốn yêu, dù đó ℓà mẫu thân của ta cũng không được.
Tử Trúc vội vàng nói: - Thánh Tử, chủ nhân tàm như vậy cũng tà vì...
Hồ Nguyên Vũ ℓại cắt đứt ℓời nàng:
- Ta biết, mẫu thân ℓà muốn tốt cho ta, bất quá đường ℓà ta đi, phụ mẫu có thể khuyên bảo, giúp đỡ, dõi theo… nhưng không thể đi thay ta, không phải sao?
Tử Trúc vẫn im lặng, giống như lắng nghe hắn nói.
Không biết từ khi nào, trong lòng Hồ Nguyên Vũ lại sinh ra cảm giác bài xích với những nhiệm vụ của Âm Dương Tạo Hóa Tháp, hắn nhớ tới Trần Thanh Di, nhớ tới Mộ Dung Tuyết Liên… hiện tại là Võ Thanh Tuyền.
Các nàng đều nghiêng nước nghiêng thành, mị hoặc chúng sinh, nhưng nếu nói ngay từ đầu hắn gặp đã yêu, sau đó theo đuổi truy cầu, vậy thì không có.
Tuy về sau trải qua tìm hiểu, thân cận, hai bên nảy sinh tình cảm, nhưng xuất phát điểm của hắn lại không phải tình yêu, mà là nhiệm vụ, là điểm tạo hóa, là bảo vật.
Từ nay về sau, ta sẽ không tiếp nhận bất cứ nhiệm vụ nào liên quan tới chinh phục nữa, nữ nhân, ta sẽ thu, nhưng sẽ không thu theo ý chí của bất kỳ ai, ngươi hiểu chưa.
Sau khi nói ra câu này, trên người Hồ Nguyên Vũ như có một sợi xiềng xích bị phá tan, thân thể trở nên nhẹ nhõm thoải mái, thần thức như được tẩy lễ, trong thời gian dài không có tăng trưởng, lúc này lại điên cuồng tăng cao, từ cấp 55 đột phá tới cấp 57 đỉnh phong.
Nhìn thấy thần hồn như phá tan gông cùm xiềng xích, thực hiện thăng hoa đột phá, Hồ Nguyên Vũ càng thêm kiên định ý nghĩ của mình.
Con đường của mình, phải do mình đi, không ai có thể áp đặt được.
Tử Trúc im lặng không nói.
Hồ Nguyên Vũ nói tiếp:
- Âm Dương Tạo Hóa Tháp không phải hệ thống, ngươi cũng không phải máy móc, hẳn hiểu được những gì ta nói, ta không phải thánh tăng, cũng không phải chính nhân quân tử gì, đối với nữ nhân, ta không hề bài xích, thậm chí bởi vì tu luyện Âm Dương Tạo Hóa Kinh, ta còn cần rất nhiều nữ nhân để phụ trợ.
Nhưng như vậy không có nghĩa là gặp bất cứ nữ nhân nào, ta cũng phải bất chấp thủ đoạn để đạt được, để hoàn thành nhiệm vụ, dù tốt hay xấu, dù yêu hay ghét cũng phải lừa mình dối người đi hoàn thành, một khi như vậy, ta khác gì một súc sinh chỉ biết hành lạc, nâng cao thực lực của mình.
Từ nay về sau, Âm Dương Tạo Hóa Tháp sẽ không phát động bất kỳ nhiệm vụ nào nữa, nhưng những nhiệm vụ đã phát, thì sẽ không thu lại, cần Thánh Tử tiếp tục hoàn thành.
Về sau Thánh Tử muốn kiếm được điểm tạo hóa, chỉ có thể dùng bảo vật bên ngoài bán cho Âm Dương Tạo Hóa Tháp, và dùng danh vọng chuyển hóa thành điểm tạo hóa.
Hồ Nguyên Vũ gật đầu, cái hắn cần chỉ là không muốn bị người áp đặt, bắt hắn làm những việc bản tâm không muốn, chứ không hề bài xích Âm Dương Tạo Hóa Tháp, bởi vì hắn biết, bảo vật này là chỗ dựa to lớn để hắn bước nhanh hơn trên con đường tu luyện, chỉ có kẻ đần mới sẽ bỏ qua.
Hồ Nguyên Vũ và Tử Trúc thương lượng chỉ là sự tình trong nháy mắt, không hề ảnh hưởng tới hắn và Hồ Khải Định đối thoại.
Nhìn thấy Hồ Nguyên Vũ đột phá, Tử Trúc im lặng một lúc, sau đó mở miệng nói:
- Thánh Tử nói không sai, mục đích chủ nhân ban Âm Dương Tạo Hóa Tháp cho ngài, là muốn nó phụ trợ ngài tu luyện, ban bố nhiệm vụ, cũng là vì mục đích này, không muốn để Thánh Tử không làm mà hưởng, từ đó bỏ bê tu hành.
Chỉ là Tử Trúc không nghĩ đến, ngài lại bài xích những nhiệm vụ chinh phục kia, đây là vì nô tỳ suy nghĩ không chu toàn, không chỉ không giúp được Thánh Tử, còn làm Thánh Tử rơi vào trong ma chướng, xém chút nữa ủ thành tai họa, này là lỗi của Tử Trúc.
Thánh Tử nói không sai, Âm Dương Tạo Hóa Tháp không phải hệ thống, Tử Trúc cũng không phải máy móc không biết thay đổi, chỉ cần tuân theo ý chí cốt lõi của chủ nhân, là không thể để Thánh Tử không làm mà hưởng, còn những sự tình khác, đều có thể tùy theo tình hình mà cải biến.
Này chỉ là chuyện nhỏ, bởi vì tu vi tăng lên quá nhanh, lại quá dễ dàng, để cho Hồ Nguyên Vũ như sinh ra tâm ma, từng nhiều lần suy nghĩ dùng thân phận của mình, tìm kiếm lô đỉnh về tu luyện, nhất là mỗi khi Tử Trúc ban bố nhiệm vụ, lại càng thúc đẩy ý nghĩ kia hơn.
May mắn trải qua sự tình của Diệp Ngưng Tuyết, lại tới sự tình của Võ Thanh Tuyền, để hắn kịp thời thức tỉnh, từ đó phá tan mê chướng trong lòng.
- Âm Dương Tạo Hóa Tháp là vật mẫu thân ban cho ta, ta nghĩ mục đích của người chỉ là để nó phụ trợ ta tu luyện, mà không phải để ta ỷ lại nó, chìm đắm ở trong những bảo vật kia, đúng không?
Nếu bảo vật, tài nguyên nhiều, có thể đào tạo được cường giả chính thức, thì những đại thế lực, đại tông môn kia sẽ không tàn lụi, cường giả chân chính, có thể thuận thế mượn ngoại lực, nhưng sẽ không ỷ lại vào bất cứ thứ gì.
Thấy Hồ Nguyên Vũ im tặng không nói, thân thức tại đột nhiên tăng cao, tàm tực tượng thiên địa ở xung quanh hội tụ tới, để Hồ Khải Định giật nảy mình.
Đứa cháu trai này quả đúng như các tao tổ nhận xét, tư chất phi phàm, vận khí nghịch thiên, rất có thể tà người ứng vận mà sinh, sẽ dẫn dắt hoàng tộc đi về hướng đỉnh phong. Ngay cả khi nói chuyện cũng có thể đột phá, không vận khí nghịch thiên thì tà cái gì?
Thời điểm bằng cái tuổi này, mình đã đột phá Khai Minh kỳ chưa nhỉ?
Thôi thôi, người so với người, thật sẽ tức chết người. Không nên đi so. Hồ Khải Định tò mò hỏi:
- Vũ nhi, con đang tu ℓuyện pháp môn nghịch thiên gì sao? Sao đang nói chuyện cũng có thể đột phá?
Hắn nghe nói Hồ Nguyên Vũ có sư tôn, nhưng vị sư tôn kia tà ai, thì tại không biết, chỉ suy đoán có fẽ fà vị (ão tổ ẩn thế nào đó của hoàng tộc.
Đây ta cơ mật cao nhất của hoàng tộc, ngay cả Tàn Dương Đại Đế cũng không rõ ràng.
Hồ Nguyên Vũ thở ra một hơi thật dài, nhìn gia gia cười nói:
- Dạ không, chỉ tà ý nghĩ trong tòng thông suốt, tu vi tự nhiên đột phá mà thôi.