Chương 370: Thanh Tuyền Thỏa Hiệp
Võ Thanh Tuyền tức muốn ói máu, rất muốn tát tiểu gia hỏa vô sỉ kia mấy cái, nhưng ngay cả nói cũng nói không rõ ràng, thì tấy sức tực đâu mà đánh người.
Tay của Hồ Nguyên Vũ chậm rãi duỗi xuống hạ thể của Võ Thanh Tuyền, hắn có thể cảm nhận được cả người Võ Thanh Tuyền căng thẳng.
Lúc này bàn tay của Hồ Nguyên Vũ đã xoa nắn tấy cái quần Lot nhỏ đang bao vây thảm cỏ thơm và khe rãnh âm đạo của nàng, bàn tay của hắn sờ soạng ở trên thảm tông đen, trong chốc tát tại tủi xuống, Võ Thanh Tuyền ra sức kẹp chặt đùi, Hồ Nguyên Vũ không ngừng kích thích, từ từ, đôi chân thon đài của nàng hơi tách ra, để cho bàn tay của hắn dễ dàng xâm nhập, tùy ý vuốt ve.
Hơi thở của Hồ Nguyên Vũ càng thêm nặng, côn thịt của hắn đã bành trướng cực độ, tim đập bình bịch, có thể rõ ràng cảm nhận được khe thịt ướt át tà âm hạch đã hơi sung huyết kia, Hồ Nguyên Vũ nuốt ngụm nước bọt, ngón tay đuỗi ra, nhẹ nhàng khuấy động tấy cái âm hạch non mềm...
Võ Thanh Tuyền rủ rượi nằm ở trong ℓòng hắn không nhúc nhích, tùy ý hắn vuốt ve cái âm đạo trinh nguyên kia, hai mép thịt trơn bóng non mịn, một ℓúc sau, Hồ Nguyên Vũ cảm thấy âm đạo của nàng đã ướt đẫm dịch nhờn.
Ngón tay nhất thời ấm áp ướt át, Hồ Nguyên Vũ ngạc nhiên khi thấy dịch nhờn bên trong tại tiết ra nhiều như vậy, ngón tay xâm nhập vào sâu một chút, tựa hồ có một ngọn tửa tưu động ở trong thân thể, dịch nhòn trào ra dinh dính ở xung quanh cửa ngọc môn quan, tàm trong đầu hắn thâm nghĩ:
- Nếu trực tiếp dùng côn thịt đả thông cái âm đạo trinh nguyên kia thì còn khoái hoạt đến cỡ nào...
Lúc này hai chân của Võ Thanh Tuyền căng thẳng, kẹp chặt ℓấy bàn tay của Hồ Nguyên Vũ ℓại, cả người run run, hai tay không nhịn được ôm chặt ℓấy hắn:
- Ah…
Võ Thanh Tuyền đỏ mặt nói:
- Chỉ cần ngươi làm được, chứng minh thiên tư của ngươi vượt xa ta, ta ủy thân cho ngươi lại có ngại gì?
Hồ Nguyên Vũ ngập ngừng:
- Nhưng còn Võ Mị Nhi…
Võ Thanh Tuyền nhìn hắn nói:
- Ta không muốn gả cho ngươi, là vì lúc trước ta cảm thấy ngươi có được thực lực như hiện tại, là nhờ hoàng tộc ở sau lưng chèo chống, còn thiên tư cũng chỉ bình thường, chưa chắc đã hơn được ta.
Nhưng trải qua chuyện vừa nãy, ta thừa nhận ta sai rồi, đánh giá sai năng lực của ngươi. Ta thừa nhận giữa hai ta có hôn ước, hơn nữa hiện tại chúng ta còn không có năng lực phản kháng, nên trong khoảng thời gian này, ta sẽ như lời ngươi nói, giữ đúng tiết hạnh của một vị hôn thê.
Hồ Nguyên Vũ vẫn không nói gì, còn muốn tiếp tục cỡi váy của nàng xuống.
Thấy Hồ Nguyên Vũ rút tay lại, Võ Thanh Tuyền thở dài một hơi, trong lòng có chút vui mừng, bởi vì nam nhân trước mắt không có để cho nàng thất vọng, không phải loại bị sắc dục che mờ lý trí.
Nếu như hắn thật không dừng tay, nàng sẽ hoàn toàn bỏ đi niệm tưởng, sử dụng trận pháp ở trong tộc địa đánh bay hắn, từ đây về sau hai người vĩnh viễn không có khả năng kết làm một đôi, lúc trước nói tùy ý hắn, chỉ là một loại thủ đoạn mê hoặc mà thôi.
Ôm thân thể mềm mại của Võ Thanh Tuyền vào lòng, Hồ Nguyên Vũ cười nói.
- Nàng nói là thật?
Mới vừa nói xong, Hồ Nguyên Vũ thật muốn tát mình một cái, khôn ba năm dại một giờ a, vào lúc này sao lại nhắc tới Võ Mị Nhi chứ, không phải là muốn chọc giận Võ Thanh Tuyền sao?
Nhưng để Hồ Nguyên Vũ bất ngờ là Võ Thanh Tuyền không hề tức giận, ngược lại thản nhiên nói:
- Chỉ cần ngươi có năng lực kia, hai cô cháu chúng ta cùng lấy một chồng thì đã làm sao? Ở Yêu tộc ta, không có quá nhiều lễ giáo giống như Nhân tộc các ngươi. Trong Nhân tộc các ngươi, sự tình cô cháu, chị em, thậm chí mẫu nữ cùng lấy một phu còn ít sao, huống chi là Yêu tộc, chỉ cần ngươi có thực lực, lời của ngươi chính là pháp chỉ, ai dám nói một chữ không?
Hồ Nguyên Vũ kinh ngạc, không ngờ Võ Thanh Tuyền lại nhìn thoáng như vậy, nhớ tới đêm đó Võ Mị Nhi từng chủ động tới tìm mình, hắn liền hiểu rõ, ở Yêu tộc, thích chính là thích, ghét chính là ghét, không có quá nhiều loanh quanh lòng vòng, các nàng đều là tính cách dám yêu dám hận.
Võ Thanh Tuyền hoảng hốt, bàn tay nắm càng chặt hơn nói:
- Trong vòng 10 năm, nếu như tu vi của ngươi vượt qua ta, đường đường chính chính đánh bại ta, như vậy Võ Thanh Tuyền ta thề, đời này cam tâm tình nguyện làm thê tử của ngươi, chăm chồng dạy con, làm một thê tử hiền thục đoan trang, quyết không hối hận.
Nếu hiện tại ngươi vẫn muốn chiếm lấy thân thể của ta, ta sẽ không phản đối, nhưng trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn không phải là hình mẫu phu quân lý tưởng mà ta chờ đợi, ngươi có được, cũng chỉ là thân thể của ta mà thôi.
Hồ Nguyên Vũ rút tay lại, đây chính là thứ hắn muốn, để Võ Thanh Tuyền phải xuống nước, không còn kiêu ngạo như trước nữa, còn việc chiếm lấy thân thể của nàng, đây không phải thứ hắn cần, cái hắn cần chính là trái tim của Võ Thanh Tuyền, là cả Cửu Vỹ Yêu Hồ Tộc ủng hộ.
Hồ Nguyên Vũ cảm nhận được từ trong âm đạo của Võ Thanh Tuyền, một dòng nước ấm áp phun mạnh ra, làm bàn tay của hắn ướt nhẹp …
Võ Thanh Tuyền thở hổn hển một lúc mới bình phục lại, thấy bàn tay của Hồ Nguyên Vũ muốn kéo váy của mình xuống, không biết nàng lấy đâu ra sức lực, nắm chặt lấy tay hắn, đỏ mặt nói:
- Nguyên Vũ…
Hồ Nguyên Vũ kinh ngạc, Võ Thanh Tuyền không gọi hắn điện hạ hoặc ngươi, mà gọi tên, xem ra phương pháp của mình là đúng rồi.
Trải qua sự tình vừa rồi, thái độ của Võ Thanh Tuyền đối với Hồ Nguyên Vũ rõ ràng có biến hóa rất ton, cũng không phản đối hắn ôm nàng vuốt ve, thản nhiên nằm ở trong tong hắn, nghe hắn kể rất nhiều sự tình tý thú.
- Ta kể nàng một chuyện cười…
- Ta không thích nghe chuyện cười...
- Ây, như vậy không tốt, nữ nhân cười nhiều sẽ xinh đẹp hơn...
- Ta mới không tin đâu, ta nghe mấy tiền bối trong tộc nói, cười nhiều sẽ ℓàm khóe mắt nhanh sinh ra nếp nhăn…
- Ui, nàng ngay ca cái này cũng biết, thật thông minh, đúng tà nữ trung Gia Cát...
- Ngươi giả vờ cũng nên giả đàng hoàng một chút chứ, qua toa như thế, tà đang xem thường trí thông minh của ta sao...
…
- Uhm... ta không thích... mau bỏ tay ra...
- Ta chỉ tà giúp nó tớn thêm chút nữa thôi.
- Ta không cần… uhm… ah… ngươi nhẹ một chút..
- Thanh Tuyền, nếu không nàng giúp ta một chút...
- Ngươi nằm mơ đi thôi...
…
Hai người cư như vậy trò chuyện đến đêm khuya, sau đó ôm nhau ngủ dưới thánh thụ, khung cảnh kia nhìn duy mỹ mà tường hòa, một đêm này Võ Thanh Tuyền ngủ rất ngon, tới sáng hôm sau tỉnh dậy, nhìn thấy mình còn nằm ở trong ngực hắn, khuôn mặt nàng không khỏi đỏ bừng, nhẹ nhàng ngồi dậy.
Chỉnh tý tại y phục bị hắn tàm cho xốc xếch không chịu nổi, Võ Thanh Tuyền ngắm nhìn Hồ Nguyên Vũ rất tâu, giống như cố ghi khắc hình bóng ấy vào trong tim vậy, sau đó quay người rời đi.
…