Chương 400: Khống Chế
Chỉ giao thủ ba chiêu, Hồ Nguyên Vũ đã đánh cho Ngao Thạch cuồng phun máu tươi, nội tạng tan nát, biến trở về nhân hình, rơi ở trên mặt đất, kích ra bụi mù cuồn cuộn.
Bành!
- Loại ngu xuân như ngươi, cũng tà huyết mạch cao quý.
Ngao Thạch nằm trên mặt đất, trong mắt Lo ra thần sắc sợ hãi, cầu khẩn nói:
- Hồ Nguyên Vũ, cầu ngươi không nên giết ta, ngươi để ta ℓàm cái gì ta cũng nguyện ý? Ta có thể ℓàm nô bộc cho ngươi, nghe ngươi hiệu ℓệnh, chỉ cần ngươi buông tha ta.
Trong mắt Ngao Thạch tấp toe ánh sáng âm tãnh, hiển nhiên này chỉ (à kế hoãn binh của hắn mà thôi, để hắn thần phục Hồ Nguyên Vũ, kia tà chuyện không thể nào. Nhưng nghe Ngao Thạch nói, Hồ Nguyên Vũ tại nảy ra một ý nghĩ khác.
Đưa tay điểm ℓên người Ngao Thạch mấy cái, phong tỏa tất cả kinh mạch và thần thức của hắn, sau đó vận chuyển Di Hồn Bách Biến Đại Ma Kinh, hai mắt như một vòng xoáy hắc ám, Ngao Thạch vừa mới tiếp xúc vòng xoáy kia, ánh mắt đã trở nên vô thần, cả người đờ đẫn.
Chỉ mấy tức sau, Hồ Nguyên Vũ đã hoàn toàn khống chế được thần thức của Ngao Thạch, biến hắn thành nô bộc của mình, vĩnh viễn không bao giờ phản bội.
- Vũ Khanh, ta nhớ nàng chết mất!
Tần Vũ Khanh hỏi:
- Chàng làm gì mà như hầu tử thế hả? Hiện tại còn là ban ngày…
Tu vi cao như đám người Nguyễn Tuyết Như, Lâm Nhược Yên… thì còn có thể khắc chế một chút, nhưng trong thời gian dài cũng sẽ không chịu nổi, còn như Đường Hân Nhi, lúc trước là xém chút phát điên, nhớ tình lang đến hao mòn.
Đi vào phòng, đóng cửa lại, Hồ Nguyên Vũ bắt đầu đùa giỡn mỹ nữ sát thủ, làm tâm hồn thiếu nữ lưu động, giữa hai chân bắt đầu ướt át.
Hồ Nguyên Vũ ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Tần Vũ Khanh, nói:
Thông qua sưu hồn, cũng biết được rất nhiều bí mật của Hắc Long tộc và bản thân Ngao Thạch, nhưng đã số đều không có tác dụng gì, bất quá có một con cờ thân phận cao như vậy ở trong nội bộ Yêu tộc, về sau nhất định sẽ nổi lên tác dụng không ngờ.
Đưa cho Ngao Thạch một cái Tinh Giới Truyền Tin, dặn dò hắn nếu Yêu tộc có hành động lớn gì, hoặc có sự tình gì quan trọng, thì lập tức sử dụng Tinh Giới Truyền Tin liên lạc hắn. Sau đó cũng không để ý Ngao Thạch nửa sống nửa chết, thi triển Tiêu Dao Thập Nhị Bộ rời khỏi Tiên Ma bí cảnh.
Trở lại Chư Thần Học Viện, Hồ Nguyên Vũ liền hỏi Tần Vũ Khanh ở nơi nào, biết nàng đang ở trong biệt viện của mình, hắn càng tăng nhanh tốc độ, vừa vào trận pháp, thấy mỹ nhân đi ra đón, hắn liền không kịp chờ đợi chạy tới, bế lấy mỹ nữ sát thủ lên đi vào phòng, làm Tần Vũ Khanh vừa kinh ngạc vừa xấu hổ.
Làm gì mà gấp như khỉ vậy hả?
Không gấp không được nha, bế quan liên tục năm năm, trong người hắn tích tụ dương hỏa giống như núi lửa sắp phun trào, nếu không tìm nữ nhân phát tiết, sẽ rất dễ dàng xảy ra chuyện.
Đây có lẽ cũng là một loại tác dụng phụ của Âm Dương Tạo Hóa Kinh, nam nữ tu luyện chân kinh này, theo thời gian trôi qua, trong người sẽ tích tụ dương khí và âm khí, để cho nam nữ đều khát khao đối phương.
Hồ Nguyên Vũ cười tà mị nói:
- Ban ngày thì đã sao, ta ở trong Tiên Ma bí cảnh bế quan thời gian mấy năm, đã sắp không chịu được rồi...
Tần Vũ Khanh có chút ngượng ngùng, lại cười khanh khách nói:
- Thiếp mới không tin đâu! Chàng mới đi hai tháng, lại nói là mấy năm, nếu không chờ trời tối, chúng ta lại…
Hồ Nguyên Vũ nơi nào sẽ để ý Tần Vũ Khanh cự tuyệtm bắt đầu công kích, làm cho thiếu nữ thở hổn hển:
- Phu quân, chàng thật là…
Hồ Nguyên Vũ dùng hạ bộ đẩy đẩy tên gò mu âm đạo của Tần Vũ Khanh, nói:
- Nàng không thấy nó sắp chịu không nổi nổ tung rồi saol
Đã ℓà ℓão phu thê rồi, nhưng trong các nữ nhân, Tần Vũ Khanh ℓại ℓà người hay ngượng ngùng và xấu hổ nhất, thật không giống thân phận sát thủ quyết đoán của nàng, này có một phần nguyên nhân ℓà nàng vẫn mặc cảm với thân phận, hai ℓà tính cách của nàng vốn như thế.
Phải từ từ thuần hóa con nai nhỏ này mới được, nếu không mỗi fan đều phải bày đủ trò như vậy, thật tà quá mất mặt.
Tần Vũ Khanh e thẹn nói:
- Phi! Chàng thật ℓà không biết xấu hổ.
Tần Vũ Khanh giãy dụa, muốn rời khỏi Hồ Nguyên Vũ trói buộc, tại bị hắn ôm tấy, đi đến trước giường.
Tuy Tân Vũ Khanh tà sát thủ, nhưng đoan trang thủ te gần bùn mà chăng hôi tanh mùi bùn, tại thêm từ nhỏ cảnh ngộ bi thảm, nên đối với bất tuận nam nhân nào cũng không có sắc mặt tốt, không nghĩ tới hai người từng tà đối địch, về sau xảy ra nhiều chuyện, cuối cùng trời xui đất khiến tại yêu Hồ Nguyên Vũ.
Duyên nợ quả thật ℓà thứ kỳ dịu nhất thế gian, để cho hai người vốn xa ℓạ, thậm chí kẻ thù, cuối cùng ℓại đầu ấp tay gối, thề sống chết bên nhau, dù tam sinh tam thế cũng không thay đổi.
Khi ở cùng hắn, nàng sẽ cảm giác cả người trở nên bình an, như chỉ cần có hắn, nàng sẽ không cần đối mặt bất cứ gió mưa gì, bởi vì tất cả đều có hắn ở phía trước che chở.
Thân hình căng cứng của Tần Vũ Khanh chậm rãi mềm tại, không hề giãy dụa, thân thể tựa ở trong ngực của Hồ Nguyên Vũ.
Liếc nhìn Tần Vũ Khanh, chỉ thấy nàng má ngọc đỏ hồng, trên người vẫn mặc hắc y, đường cong uyển chuyển, nhất ℓà đôi bầu vú căng tròn mềm mại, theo hô hấp của nàng mà hơi nhấp nhô.
Đại thủ của hắn từ từ trượt xuống dưới, đặt tên eo thon mềm mại không xương, ôn như nói:
- Khanh nhị, nàng thật đẹp, ta sẽ vĩnh viễn thương nàng, yêu nàng, đời đời kiếp kiếp thủ hộ nàng.
Tần Vũ Khanh ngẩng đầu, ánh mắt hai người đối mặt.
Tân Vũ Khanh có thể từ trong ánh mắt của Hồ Nguyên Vũ chứng kiến chân thành và thương tiếc, cảm thấy mình quá tự ti và kháng cự tà đang tốn thương tình cảm của tình tang, trong tòng không khỏi cảm thấy có chút ray rức.
- Phu quân, thiếp cũng yêu chàng.
Tần Vũ Khanh ôn nhu nói.
Môi của Hồ Nguyên Vũ dán tên gò má của Tần Vũ Khanh, sau đó chuẩn xác hôn tên cặp môi đỏ mọng mà ngọt ngào mê người của nàng.
- Ấn...
Trong miệng Tần Vũ Khanh không khỏi phát ra một tiếng rên rỉ kiều mị.
Hồ Nguyên Vũ nhẹ nhàng ngậm tay cặp môi thơm ngát, tùy ý tiếm mút, sau đó cạy mở hàm răng trắng tỉnh, đầu tưỡi tiến quân thần tốc, truy đuổi, trêu đùa cái tưỡi thơm tho mềm mại kia.
Hai tay hắn đưa tới chỗ bầu vú no đủ, ôn nhu vuốt ve, chỉ cảm thấy trơn mềm, bóng toáng nhẫn nhụi, để hắn không nỡ rời tay.
Thân thể yêu kiều mềm mại không xương của Tần Vũ Khanh dần dần ấm ℓên cho đến nóng hổi, giống như củi khô bị đốt.