Chương 450: Hiền Phi Nương Nương Đinh An Huệ
Thấy nữ nhi khiêng một nam tử cả người tà máu vào trong xe, ánh mắt của nữ nhân kia đảo qua Hồ Nguyên Vũ, cảm thấy có chút kinh ngạc, bị thương nặng như vậy tại còn không chết.
Nàng từ trong Không Gian Giới Chỉ lấy ra một viên đan dược trị thương nhét vào trong miệng Hồ Nguyên Vũ, trên bàn tay đây sẹo nổi lên lục quang, quy tắc Mộc hệ ở trong thiên địa nhanh chóntg hội tụ, sau đó đánh vào trong người Hồ Nguyên Vũ. Tuy nữ tử này xấu xí, nhưng tu vi lại không thấp, hẳn là tương đương với Thiên Quân sơ kỳ.
Theo quy tắc Mộc hệ truyền vào tronrg cơ thể, các vết thương ngoài da trên người hắn từ từ khép lại, nhưng khí tức vẫn rất mỏng manh, hiển nhiên vẫn còn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Thiếu nữ tên Tú Ninh dùng khăn tay lau vết máu trên mặt Hồ Nguyên Vũ, bởi vì đã hôn mê, chân nguyên suy kiệt, nên hắn không còn bảo trì được bộ dạng của Ái Diệp Linh, mà trở về dung mạo vốn có.
- Woa, còn rất tuấn tú nha, hì hì...
Tú Ninh nhìn gương mặt tuấn tú đang hôn mê kia, không biết nghĩ cái gì, khuôn mặt lại đỏ bừng, có chút xấu hổ cúi đầu.
Nữ nhân xấu xí vốn chỉ hờ hững liếc mắt đảo qua, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt của Hồ Nguyên Vũ liền biến sắc, lực lượng thần thức giống như thủy triều lan tràn ra xung quanh, giống như muốn điều tra xem phụ cận có người nào không. Thấy trong phạm vi mấy chục dặm đều không có người nào, lúc này nàng mới thở dài một hơi, thúc Thiên Lý Mã chạy nhanh hơn.
Xe ngựa nhanh chóng tiến lên, chẳng mấy chốc đã rời khỏi rừng sâu, tiến vào một trang viên bên cạnh dòng sông yên ả.
Phải biết lúc trước Hiền phi nương nương Đinh An Huệ cũng là mỹ nhân nổi tiếng thiên hạ, nhan sắc không thua đám người Lâm Nhược Yên, Nguyễn Tuyết Như… chỉ là Bách Hoa Phổ chỉ có 10 danh ngạch, nên nàng, hay Mộ Dung Tuyết Liên, Trần Ngọc Lan, Trần Thiên Hương… mới không vào được mà thôi.
Hiện tại lại biến thành người không ra người, quỷ không ra quỷ, nói nàng là Hiền phi nương nương Đinh An Huệ, ai tin được?
Khóc lóc kể lể một lúc, cảm xúc của Đinh An Huệ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đi đến bên giường ngồi xuống, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Hồ Nguyên Vũ, ánh mắt tràn đầy nhu hòa.
- Hài tử này cũng là người số khổ, từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, mấy năm trước không biết được cơ duyên gì, mới nghịch thiên cải mệnh, trở thành thái tử đương triều.Trong trang viên có rất nhiều dược điền, trồng đều là các loại dược liệu quý hiếm, xung quanh thỉnh thoảng có vài nha hoàn qua lại chăm sóc, nhưng nhìn rất hoang vắng, hiển nhiên chủ nhân của nó là một dược sư thích thanh tĩnh.
Đặt Hồ Nguyên Vũ lên giường, nữ tử xấu xí nghiêm túc nhìn còn gái nói.
- Tú Ninh, con đi làm việc của mình đi, nhớ, sự tình ngày hôm nay, tuyệt đối không được nói cho bất luận kẻ nào, con phải xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nhớ chưa.
Đinh Tú Ninh chưa từng nhìn thấy mẫu thân nghiêm túc qua như vậy, tuy rất khó hiểu, nhưng vẫn rất nghe lời gật đầu, lui ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại, trước khi đi còn không quên liếc nhìn Hồ Nguyên Vũ một cái.- Tuy ta hận các ngươi, nhưng lại hận hai tên nam nhân khốn kiếp kia hơn, đều là loại nam nhân nhu nhược ngu xuẩn, ngay cả vợ con của mình cũng không bảo vệ được, còn xưng gia chủ, xưng Đại Đế làm gì, các ngươi ngay cả heo chó cũng không bằng, Đinh An Huệ ta xấu hổ khi làm con, làm vợ của các ngươi.
Nếu như Hồ Nguyên Vũ thức tỉnh, nghe được nữ tử xấu xí tên Đinh An Huệ kia nói, nhất định sẽ kinh ngạc đến há to mồm, không cách nào tin được.
Bởi vì từ cách nói chuyện của nàng có thể phán đoán ra, nàng chính là mẫu thân của tỷ tỷ Hồ Tuyết Loan, vợ của Tàn Dương Đại Đế, Hiền phi nương nương Đinh An Huệ.
Lúc trước sau khi Hiền phi nương nương Đinh An Huệ sinh hạ Hồ Tuyết Loan, thì đã “sinh khó” qua đời, di thể được chôn cất ở hoàng lăng, thời điểm đại tỷ còn chưa tới Chư Thần Học Viện, hàng năm Hồ Nguyên Vũ còn theo tỷ tỷ tới hoàng lăng tế bái, làm sao có thể còn sống đứng ở đây, hơn nữa còn biến thành bộ dạng xấu xí như vậy?Mấy năm qua nếu không có hắn và Lâm muội muội, Lý muội muội ở trong cung chiếu cố Tuyết Loan, có lẽ nàng đã sớm chết ở trong tay nữ nhân độc ác kia rồi. Nói ra ngươi còn là ân nhân của ta đấy, tiểu gia hỏa, hì hì.
Nói tới đây Đinh An Huệ không khỏi bật cười, cảm xúc mặt trái dần dần lui tán.
- Chỉ là không biết tiểu gia hỏa này gặp phải địch nhân như thế nào, lại bị thương nặng như thế, chẳng lẽ là thế lực Lê gia muốn xuống tay với hắn.
Tuy Đinh An Huệ ẩn cư ở nơi này, rời xa trần thế, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ lén lút tới kinh thành hỏi thăm tình huống của nữ nhi, thậm chí có lần nàng còn quỳ cầu vị tiền bối kia cho nàng vào cung gặp con một lần, nên khi đó đã biết Hồ Nguyên Vũ và Hồ Tuyết Loan quan hệ rất tốt.Về sau Hồ Tuyết Loan tới Chư Thần Học Viện, tuy đã an toàn hơn rất nhiều, nhưng nhiều lúc nàng vẫn không an tâm, lén lút chạy tới quan sát nữ nhi từ xa, âm thầm rơi lệ.
Dù rất nhớ con, nhưng nàng tuyệt đối không dám hiện thân gặp mặt, một khi để người phát hiện nàng còn sống, vậy thì chờ đợi nàng và Hồ Tuyết Loan chính là chết thật.
- Chân nguyên trong người khô kiệt, nội phủ tổn thương trầm trọng, thần thức quy về tịch mịch, sinh mệnh chi hỏa chỉ còn một tia, lại có thể sống đến bây giờ, quả thật là kỳ tích. Đan dược lúc nãy uống đang giúp hắn chữa trị nội phủ, nhưng muốn chân nguyên khôi phục, thắp sáng sinh mệnh chi hỏa, lại cần thần thức tỉnh lại, tự mình vận hành mới được.
Thấy còn gái đã rời khỏi, nữ tử xấu xí còn rất cẩn thận mở ra trận pháp trong tiểu viện, sau đó mới đi tới bên giường, nhìn Hồ Nguyên Vũ hôn mê, ánh mắt trở nên vô định, giống như đang hồi ức một kỷ niệm đau thương nào đó, nước mắt không tự giác được chảy ra.
Nàng lẩm bẩm:
- Mới đó mà đã hai mươi mấy năm rồi, ta nhìn thấy nữ nhi mà không dám nhận, chỉ có thể ở xa xa ngắm nhìn, dù biết nàng bị ức hiếp, bị người đẩy vào chỗ chết, cũng chỉ yên lặng khóc thầm, cầu trời khấn phật để nàng tai qua nạn khỏi, Bùi Mẫn Quân, Lê Mộng Trân, ngày tốt lành của hai người các ngươi cũng không còn nhiều, quả báo sắp tới rồi… ha ha ha.
Nàng vừa khóc vừa cười, sau một lúc lại lẩm bẩm: