Chương 499: Phản Rồi Phản Rồi
Đám người Đỗ Nguyệt Mai nhìn mấy trăm binh sĩ DỊ Ma Tộc ở vài giây trước còn cười nói khả 6, không ngừng tăng nhục các nàng, hiện tại tại thành thi thể cháy đen ngã ở trên mặt đất, sinh cơ diệt tuyệt, thì đều ngây ngẩn cả người, ánh mắt không dám tin.
Đến khi nhìn thấy phó cung chủ của mình đang được một nam nhân ôm tấy eo thon bay tới, các nàng mới tỉnh hồn tại, ánh mắt vừa mừng rỡ vừa nghi hoặc nhìn Diệp Ngưng Tuyết. Nam tử kia ℓà ai, phó cung chủ ℓại để hắn ôm eo phi hành, điều này thật khó tin, không phải phó cung chủ trước giờ ℓuôn ℓạnh ℓùng với nam nhân, không ai có thể thân cận nàng sao?
Chỉ có Đỗ Nguyệt Mai, khi nhìn thấy nam tử kia thì hiểu rõ, dù sao ℓúc trước chính ℓà nàng nhiều ℓần đi mời hắn qua biệt viện của Diệp Ngưng Tuyết trò chuyện nha.
Thấy Hồ Nguyên Vũ và Diệp Ngưng Tuyết đi tới, Đỗ Nguyệt Mai ℓiền dẫn các sư muội tiến ℓên, khom mình thi ℓễ.
- Gặp qua thái tử điện hạ, bái kiến sư tôn.
Đỗ Nguyệt Mai ở trong Bách Hoa Cung chính tà đệ tử chân truyền của Diệp Ngưng Tuyết.
Sáu nữ tử còn (tại nghe nói nam nhân kia chính tà thái tử đương triều, thì ánh mắt đều tỏa sáng, khuôn mặt đầy vẻ mê trai, trong túc nhất thời tại quên cả chào hỏi. Diệp Ngưng Tuyết thấy các nàng nhìn chằm chằm Hồ Nguyên Vũ, ánh mắt đầy ngôi sao, chỉ còn thiếu chảy nước miếng nữa thì sẽ thành nữ Bát Giới rồi, không khỏi vừa ghen vừa bực hừ một tiếng.
Mấy nàng kia nghe Diệp Ngưng Tuyết hừ ℓạnh, thì mới giật mình tỉnh ℓại, khuôn mặt xấu hổ đến đỏ bừng, vội vàng thi ℓễ.
Hồ Nguyên Vũ thấy Diệp Ngưng Tuyết chủ động ôm tay mình thì cười cười, bàn tay thuận thế đưa ra sau lưng bóp lấy bờ mông căng tròn co giãn, làm Diệp Ngưng Tuyết giật thót mình, xém chút kêu lên thành tiếng.
Tiểu gia hỏa này thật là… ở trước mặt nhiều người như vậy lại chiếm tiện nghi của mình, lỡ bị các nàng thấy, thì mình biết giấu mặt mũi vào đâu.
Bởi vì đám người Đỗ Nguyệt Mai đều đứng ở trước mặt, lại thêm hành động của Hồ Nguyên Vũ rất bí mật, Diệp Ngưng Tuyết lại không dám phản kháng, cho nên không ai phát hiện ra khác thường của hai người.
Tuy Diệp Ngưng Tuyết rất xấu hổ, nhưng trong lòng lại ngọt ngào, còn có chút đắc ý, ta còn tưởng ngươi không đổ trước khí chất của bổn cô nương.- Nguyên Vũ, thiếp ở Tây Hùng Quan chờ chàng, một mực chờ ở đó.
Bị Tiểu Long khống chế mang đi, Diệp Ngưng Tuyết muốn phản kháng nhưng không được, tê tâm liệt phế hô lên, trong thanh âm tràn đầy tình ý và quan tâm, hơn nữa xưng hô cũng từ tỷ đệ biến thành chàng thiếp, xem như chính thức xé đi tầng ngăn cách kia. (*Mình nhớ ở Lâm gia, Diệp Ngưng Tuyết từng gợi ý đổi xưng hô, nhưng khi đó mình còn chưa viết cứng tay, nên để hai người xưng chàng thiếp, giờ muốn sửa lại nhưng mọi người đã đọc qua, xem như là sạn trong truyện, mong các đọc giả thông cảm)
Tiểu Long vừa mới mang đám người Diệp Ngưng Tuyết rời đi, chân trời xa xa ma vân cuồn cuộn, trong ma vân còn hiển hóa ra vô số cốt lâu đáng sợ, giống như lệ quỷ gào thét, âm phong trận trận, để cho Hồ Nguyên Vũ cũng rùng mình ớn lạnh.
Chỉ mấy hơi thở, ma vân kia đã đi đến trên đỉnh đầu của Hồ Nguyên Vũ, sau đó thu liễm, hiện ra một cường giả Dạ Xoa tộc mặt xanh nanh vàng, cao lớn giữ tợn, tay cầm Tam Xoa Kích, khí thế cực kỳ mạnh mẽ.Mấy đệ tử Bách Hoa Cung thấy vị điện hạ kia vừa tới liền cho lễ gặp mặt thì đều cười híp mắt, cả đám quên hết đau đớn trên người, cố gắng bày ra tư thái mà mình cho là đẹp nhất, giống như một đám gà mái hoa đang ve vãn gà trống vậy.
Diệp Ngưng Tuyết thấy vậy thì máu ghen càng nổi lên, đưa tay ôm lấy cánh tay của Hồ Nguyên Vũ, giống như đang khẳng định chủ quyền với đám đệ tử đại nghịch bất đạo kia.
- Phản rồi phản rồi, đám nha đầu này là càng ngày càng coi trời bằng vun, ngay cả nam nhân của phó cung chủ cũng dám đánh chủ ý, chờ trở về xem ta trừng trị các ngươi như thế nào?
Đỗ Nguyệt Mai nhìn thấy sư phụ và các sư muội như vậy thì không khỏi bật cười, trong đầu không tự giác được nhớ tới tên nam nhân đầu đất Lâm Trí Dũng kia, gợi ý nhiều lần như vậy rồi còn không hiểu tâm ý của bổn cô nương, quả thật là tức chết mà.Đang thưởng thức bờ mông mềm mại săn chắc của Diệp Ngưng Tuyết, nghe nàng hỏi thăm đám người Đỗ Nguyệt Mai. Đột nhiên Tiểu Long nói.
- Có cường giả tới, tranh thủ thời gian rời khỏi đây.
Mọi người đều giật mình nhìn xung quanh, nhưng lại không phát hiện được tung tích của địch nhân, lúc này Hồ Nguyên Vũ cũng phát hiện được có cường giả tới gần, sắc mặt không khỏi trở nên khó coi, bởi vì tu vi của người kia ít nhất cũng là Thần Quân kỳ.
- Không còn kịp rồi, hắn đã khóa chặt khí cơ của chúng ta, Tiểu Long, ngươi dẫn đám người Ngưng Tuyết về Tây Hùng Quan trước, ta ngăn chặn hắn.Đối phương đã tập trung khí cơ của mọi người, lúc này tiến vào Âm Dương Tạo Hóa Tháp sẽ rất dễ dàng lộ ra sơ hở, một khi đối phương phong tỏa khu vực này, lại vận dụng bảo vật gì đó hút sạch không gian giống như Hỏa Diệm Chương Ngư lúc trước vậy thì phiền toái.
Lúc này Diệp Ngưng Tuyết cũng cảm ứng được khí tức của đối phương, lại là cường giả Thần Quân kỳ, nghe vậy thì lo lắng không chịu đi, nhất quyết muốn ở lại cùng hắn, bởi vì nàng nghĩ, dù thiên tư của Hồ Nguyên Vũ cao như thế nào đi nữa, cũng không phải đối thủ của cường giả Thần Quân kỳ, hắn ở lại, chỉ là muốn kéo dài thời gian, tranh thủ cơ hội đào sinh cho bọn họ mà thôi.
Nàng muốn ở lại với hắn, có sống cùng sống, muốn chết, vậy thì cùng chết, có thể được chết cùng hắn, đối với nàng mà nói cũng là một loại hạnh phúc.
Nhưng Tiểu Long lại biết năng lực của Hồ Nguyên Vũ, nên không thèm để ý, thấy Diệp Ngưng Tuyết dây dưa, cũng không nói nhiều, thân thể nhanh chóng biến lớn, long trảo cuốn lấy đám người Diệp Ngưng Tuyết bay đi.- Gặp qua thái tử điện hạ, bái kiến phó cung chủ.
Nhìn thấy các nàng cả người là máu, Hồ Nguyên Vũ lấy ra mấy bình đan dược chữa thương, dùng chân nguyên đưa tới trước mặt các nàng nói.
- Các ngươi đều bị thương rất nặng, cái này xem như là lễ gặp mặt, mau dùng chữa thương đi.
Dù sao cũng là người của nhà vợ tương lai, lưu lại cái ấn tượng tốt, sau này đi đón dâu sẽ dễ dàng hơn, không bị người làm khó.