Chương 506: Hái Hoa Tặc Biến Thái
Hồ Nguyên Vũ ngồi dậy rút dương vật ra khỏi âm đạo của nàng, tỗ tồn đỏ chót dần đần khép tại, tính dịch kèm theo chút tơ máu từ bên trong trào ra. Diệp Ngưng Tuyết có chút thẹn thùng, một tàn thanh quang đảo qua, tất cả dâm uế đều được tẩy trừ sạch sẽ. …
- Này này, ngươi có nghe tin gì chưa, nghi nói mấy hôm nay, có một hái hoa tặc chuyên môn rình nữ nhân tắm, còn trộm cả nội y nữa…
- Cái này còn cần ngươi nói, việc này đã huyên náo xôn xao, ngay cả thành vệ quân và đệ tử của các tiên môn cũng vào cuộc điều tra, nhưng ℓại không có kết quả gì?
- Chậc chac chỉ tà sở thích của gia hỏa kia không khỏi cũng quá... - Thôi đừng nói nữa, nhìn kìa...
Trong thành trì trung chuyển cách Tây Hùng Quan không xa, thành này tên Diệp Lệ Thành, cũng chính tà nơi túc trước Hồ Nguyên Vũ truyền tống tới. Lúc này có rất nhiều tu sĩ và dân chúng bình thường đang bàn tán một quái sự xảy ra mấy hôm nay.
Trên đường phố, một nữ nhân dáng người to béo tầm hai mươi mấy tuổi, ℓàn da bánh mật vàng rộm giống như chuối chiên giòn, mặc một chiếc váy hoa ℓòe ℓoẹt, bộ ngực đồ sộ còn hơn dưa hấu đỏ chưng ngày 30 tết.
Trong tay nàng cầm một thanh Trảm Mã Đao dài tới hai mét, bước đi hùng hổ, mũi đao bị kéo lê trên đại lộ được lát bằng Thanh Cương Thạch phát ra thanh âm xoèn xoẹt, tia lửa văng tung tóe, lại thêm bộ ngực quá khổ cứ bật lên bật xuống, làm cho người ta vừa nhìn đã hãi hùng khiếp vía.
Sau lưng nàng còn đi theo một đám thành vệ quân áo giáp sáng loáng, từng người sát khí đằng đằng, chỉ là thỉnh thoảng khi nhìn vào bờ mông như cái chảo lắc lư qua lại ở trước mặt, cả đám đều nhịn không được muốn nôn, trong lòng thầm mắng.
- Con mẹ nó, không biết là gia hỏa trời đánh nào, nhân sinh quan phải vặn vẹo ra sao, mới đi rình trộm ái nữ của Diệp thành chủ tắm rửa, còn trộm nội y của nàng, để con lợn cái kia xuân tâm đại động, muốn bắt hung thủ trở về phụ trách.
Phía trước, tuy ái nữ của Diệp thành chủ hùng hùng hổ hổ, bộ dáng tức giận muốn tìm ra hái hoa tặc, nhưng trong lòng thì lại ngọt ngào lẩm bẩm.Hai người tới trụ sở bí mật của Bách Hoa Cung ở trong Diệp Lệ Thành, vừa vào đã thấy Tiểu Long đang nằm phơi nắng ở trên mái hiên, vẻ mặt cực kỳ thích ý, còn đám người Đỗ Nguyệt Mai thì túm tụm bàn tán gì đó, thấy hai người đến đều vội vàng hành lễ.
Diệp Ngưng Tuyết thấy lạ mới hỏi.
- Các ngươi đang bàn tán chuyện gì thế, hơn nữa trong thành xảy ra chuyện gì, sao lại có nhiều binh sĩ rà soát như vậy?
Đỗ Nguyệt Mai nghe hỏi thì kể lại sự tình mấy ngày hôm nay, Diệp Ngưng Tuyết nghe xong cũng kinh ngạc đến há to mồm, thiên hạ còn có quái nhân như thế?Một lão giả lòng còn sợ hãi nhìn vị công tử tuấn tú bị lôi kéo rời đi ở phía trước, không đành lòng quay mặt qua chỗ khác, hai hàng thanh lệ chảy xuống.
Thật ra vừa rồi vị “mỹ nữ” kia vì không tìm được người, vốn là muốn vu oan cho hắn, sau đó bắt hắn đi, nhưng bên cạnh có một vị công tử nhìn không được bất bình, nói chen vào vài câu, thế là bị khép vào tội đồng đảng, bắt mang về thẩm vấn.
Hắn chảy nước mắt cũng không phải thương xót vị công tử kia, mà là cảm ơn tổ tiên phù hộ, hạnh phúc đến rơi nước mắt, nếu hôm nay không có tổ tiên phù hộ, thì đống xương già này của hắn không biết có qua nổi ngày mai không?
Thời điểm Hồ Nguyên Vũ và Diệp Ngưng Tuyết tới Diệp Lệ Thành đã là năm ngày sau, vừa vào thành, hắn liền cảm nhận được bầu không khí có chút không đúng, thần thức tản ra nghe ngóng, sắc mặt không khỏi quái dị.- Hừ, đã xem hết thân thể băng thanh ngọc khiết của bổn tiểu thư, lại còn muốn quất ngựa truy phong, nào có dễ dàng như vậy, nhất định phải nhanh chóng bắt về, bằng không sẽ bị mấy hồ ly tinh kia đoạt trước.
Nghe được lời này, mấy thị vệ đi ở phía sau lảo đảo, âm thầm dặn dò mình, về sau nhất định không được tới gần tiểu viện của nữ nhân kia, con mẹ nó, còn không biết vì sao tiểu viện của nàng luôn mở cửa không ai canh phòng, thì ra là đang chờ cá cắn câu, thật đáng sợ.
Sau khi bọn họ đi xa, đám tu sĩ ở xung quanh mới xì xào bàn tán, một thanh niên vỗ vỗ bả vai của đồng bạn bên cạnh, cười hắc hắc nói.
- Lão Đỗ, tối ngủ mà nàng lăn qua người một cái, không biết ngươi có thể toàn thây không?Hồ Nguyên Vũ lườm lườm Tiểu Long, còn nó thì tỉnh bơ giống như không biết Hồ Nguyên Vũ có ý gì, vừa phơi nắng vừa huýt sáo, bộ dạng tiện không sao tả siết.
Mọi người nói chuyện một lúc, Diệp Ngưng Tuyết có chút không nỡ nhìn Hồ Nguyên Vũ, hai người lại ôm một hồi, nàng mới bịn rịn trở về Bách Hoa Cung.
- Phu quân, ngày trung thu thiếp nhất định sẽ tới kinh thành tìm chàng, khí đó chàng nhớ giới thiệu các vị tỷ muội cho thiếp quen biết.
- Ân, ta ở kinh thành chờ nàng.Thanh niên có chút ốm yếu bên cạnh rùng mình, sắc mặt tái nhớt mắng.
- Con mẹ nó, ngươi đừng có dọa ta được không, như vậy sẽ sinh ra tâm ma đấy.
Đội ngũ giống như vị ái nữ của Diệp thành chủ, ở trong Diệp Lệ Thành ít nhất cũng trên mười nhóm, đều đang săn lùng tên hái hoa tặc kia, có nhiều “mỹ nữ” vì tìm không được hung thủ, lại nảy ra diệu kế, bắt lấy một công tử tuấn tú nào đó vu oan giá họa, “nhân chứng vật chứng” đều đủ, mấy vị công tử kia dù có trăm cái miệng cũng không cãi được, bị ép thành hôn trong ngày, tiếng oán than dậy khắp trời đất, oán khí có thể làm cho tháng sáu tuyết rơi.
- Oan nghiệt…
Chờ đám người Diệp Ngưng Tuyết đi rồi, Hồ Nguyên Vũ mới nhìn Tiểu Long nói:
- Là ngươi tàm đúng không?
Tiểu Long fo danh: - Ta ℓàm cái gì chứ? Ngươi không có chứng cứ thì không được nói ℓung tung.
Hồ Nguyên Vũ chỉ bất đắc dĩ ℓắc đầu, không biết vì sao nhân sinh quan của Tiểu Long ℓại vặn vẹo như vậy, ℓúc trước hắn cũng gặp qua mấy nữ nhân kia, nhưng vừa nhìn thấy đã nhịn không được nổi da gà.
- Đi thôi, chúng ta đi Hàm Tử Quan một chuyến, sau đó ℓại về Chư Thần Học Viện, ta còn muốn vào Tiên Ma bí cảnh thu thập Tiên Hoa Hóa Nguyên Thảo, bằng không về sau tu vi đột phá Thiên Quân kỳ, sẽ không vào được nữa.
…