Chương 51: Được Mỹ Nhân Đầu Bảng
Nghe được Đường Hân Nhi nói, Hồ Nguyên Vũ nhếch miệng ℓên một đường cong đắc ý, hắn cũng không vội cỡi đai ℓưng của nàng.
Hồ Nguyên Vũ hôn lên bờ môi anh đào kiều diễm ướt át của nàng, hai tay Đường Hân Nhi quấn quanh ở trên cổ Hồ Nguyên Vũ, cũng chủ động dâng lên đôi môi của mtình, nhiệt liệt hôn trả.
- Uhm... Khi Hồ Nguyên Vũ buông nàng ra, Đường Hân Nhi đã thấy toàn thân mình xốp giòn khó nhịn, dục hỏa giốrng như lửa thiêu, không còn khống chế được hành vi của mình nữa.
Hồ Nguyên Vũ đưa tay giữ lấy bờ mông của nàng di chuyển tới, hai chân của Đường Hân Nhi hơi hở ra, mặt ửng đỏ nói:
- Công tử làm gì vậy. Trên mặt Đường Hân Nhi như hoa đào tràn ra mị thái, đôi mắt thu thuỷ dịu dàng như muốn chảy ra nước, Hồ Nguyên Vũ chỗ nào còn nhịn được? Cả người trực tiếp ép nàng lui dần đến trên tường, bất tri bất giác cái lưng của Đường Hân Nhi đụng vào trên tường, nàng có chút bất an nói:
- Công tử muốn làm gì, tiểu nữ hơi sợ...
Bàn tay của Hồ Nguyên Vũ không bị khống chế, hướng đến cửa miệng u cốc của nàng dò xét, thân thể mềm mại của Đường Hân Nhi chấn động, cặp đùi thon khép lại, giống như chống đỡ vật lạ muốn đến xâm lấn vào cửa hang động nhỏ bé của mình.
Giờ phút này, khuôn mặt của Đường Hân Nhi đỏ bừng, liều mạng khép chặt cặp đùi lại, đây là cách duy nhất mà nàng có thể làm để che giấu sự xấu hổ, nhưng xem ra có vẻ bất lực, tay của Hồ Nguyên Vũ tiến vào khe hở ấm áp vuốt lên vuốt xuống, trong lòng có chút kinh hãi, thảm cỏ gò mu của Đường Hân Nhi rất rậm rạp, sờ vào cảm giác như mao nhung nhung, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt chốc lát rồi dừng lại ở trên viên âm hạch mân mê, thân thể Đường Hân Nhi căng thẳng, miệng của hắn thì luân phiên mút lấy hai đầu núm nhũ hoa trên ngực nàng, đầu ngón tay khẽ trêu đùa âm hạch đã sung huyết, đến lúc hắn rút đầu ngón tay ra, Đường Hân Nhi liền thở một hơi, thân thể vốn căng thẳng xụi lơ.
Đường Hân Nhi giống như con cừu non đang khiếp͙ sợ, nàng không ngừng giãy dụa hai chân, trong lúc giãy dụa vô lực này, thì bên dưới đã bị Hồ Nguyên Vũ lột sạch chỉ còn lại quần lót, hắn không tiếp tục lột nữa, mà hai tay du hành trên thân thể mê người của nàng, Hồ Nguyên Vũ làm như vậy bởi vì hắn muốn từng bước phá vỡ tâm linh của nàng, để hình ảnh này mãi mãi khắc sâu ở trong ý thức, dù sau này nàng tỉnh lại, cũng không bao giờ quên được…
Lúc này mỹ nhân nằm trong lòng Hồ Nguyên Vũ, cả người tỏa nhiệt như bốc lửa, khi đưa tay cỡi quần lót của nàng ra, hắn đưa tay sờ lên cái âm hộ của nàng, bàn tay ướt đẩm vì dịch nhờn của cái u cốc nàng tiết ra…
Hồ Nguyên Vũ đưa tay lên trước mũi, liền ngửi được một hương hoa nồng đậm, là mùi mân côi (hoa hồng), Đường Hân Nhi liếc mắt nhìn thoáng qua, thấy hắn đang chuyên tâm nhấm nháp mùi vị chất dịch chảy ra từ trong miệng u cốc của nàng, đây là một loại cảm giác khó nhịn được, làm thân thể nàng run rẩy nhè nhẹ.
Hồ Nguyên Vũ khoan khoái hít một hơi dài, giờ cũng không tốn nhiều miệng lưỡi với nàng nữa, chậm rãi cởi y phục của mình, rồi tách đôi chân tuyết trắng đang khép hờ của nàng ra.
- Ta có làm gì đâu,
Trên mặt Hồ Nguyên Vũ nổi lên nụ cười cổ quái, “Đúng là nữ nhân khẩu thị tâm phi, thân thể rõ ràng đã nhiệt tình đáp ứng với ta mạnh mẽ như vậy, ngoài miệng lại làm như thục nữ.”
Đường Hân Nhi xấu hổ không dám nhìn ánh mắt của hắn, đầu tựa sát vào vai hắn.
Hồ Nguyên Vũ không nói thêm gì nữa, bế nàng đặt lên giường!
Hồ Nguyên Vũ nằm ở bên cạnh nàng, một lần nữa nhẹ nhàng hôn lên gương mặt mịn màng, hơi thở của Đường Hân Nhi nhanh dần, hắn lại hôn lên đôi môi đỏ mọng, lần này nàng nhanh chóng nghênh hợp, đầu lưỡi hắn khiêu khích đầu lưỡi của nàng, một tay phủ lên bộ ngực sữa, cả người nàng run lên, đôi mi thanh tú nhíu lại, Hồ Nguyên Vũ nhẹ nhàng vuốt ve nhào nặn, tuy cách một lớp y phục nhưng vẫn cảm nhận được rất rõ đôi bầu nhũ hoa tràn đầy co dãn mềm mại khiến người ta phải khắc cốt ghi tâm…
Hồ Nguyên Vũ cởi y phục của nàng, trút bỏ cái yếm màu hồng, hai bầu nhũ hoa mượt mà trơn nhẵn hiện ra ngay trước mắt, da thịt tuyết trắng sáng bóng như ngọc, nhũ phong đầy đặn có chút phập phồng, hai đầu núm hồng nhuận săn cứng nhô cao lên, hắn dùng những đầu ngón tay khe khẽ đùa giỡn hai núm nhũ hoa mê người, Đường Hân Nhi nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ rất nhỏ, hắn lại càng ôn nhu vuốt ve, ngậm một nụ hoa vào trong miệng rồi dùng đầu lưỡi kích thích, lại dùng hàm răng cắn nhẹ, thần sắc của Đường Hân Nhi cực kỳ khó chịu, nàng cố cắn chặt răng để không phát ra tiếng, đầu núm nhũ hoa nho nhỏ hồng sẫm trong miệng Hồ Nguyên Vũ càng thêm cương cứng, bàn tay hắn chậm rãi duỗi xuống trên ngực nàng, ở trên lổ rốn khiêu khích nàng chốc lát, tiếp đó hạ xuống len vào chạm đến quần lót của nàng…
Đường Hân Nhi mắc cỡ khe khẽ kêu lên một tiếng, nguyên cái âm hộ lộ ra rõ ràng ở trước mắt hắn, trên gò mu là một vùng cỏ đen nhánh bao trùm lên bí địa mê người như ẩn như hiện, càng làm tăng thêm vẻ hấp dẫn, những đường cong thân thể động lòng người của Đường Hân Nhi, vừa có chút nở nang, lại càng có vẻ thành thục, da thịt mềm mại như sương như tuyết, song nhũ no tròn, eo thon săn chắc uyển chuyển như cành dương liễu, cái bụng dưới bằng phẳng không có chút thịt thừa nào, cái mông tròn trịa đẫy đà, cặp đùi thon dài đã bị Hồ Nguyên Vũ tách rộng ra.
Cái âm hộ của Đường Hân Nhị, nếu đem so với Lâm Nhược Yên và Nguyễn Tuyết Như thì non mềm không thua kém chút nào, hai mép nhỏ âm hộ hồng hào, cửa miệng u cốc hé mở đôi chút, nhìn vào tựa như chất lỏng mật đào sắp tràn ra, trong không khí mơ hồ tản mát hương hoa hồng nồng nồng mê người, tim của Hồ Nguyên Vũ đập nhanh lên gấp bội, hai tay nắm lấy eo nhỏ của nàng, vừa nằm quì xuống giữa hai chân, đầu lưỡi bắt đầu thăm dò sâu vào trong hang động, Đường Hân Nhi “Uhm...“ một tiếng, lưỡi của Hồ Nguyên Vũ vẫn tiếp tục chậm rãi xâm nhập vào trong. Đường Hân Nhi kích động run rẩy, mũi thở phập phồng, yết hầu nhịn không được rên rỉ ra tiếng ngẹn ngào, sâu trong u cốc không ngừng phun ra lượng lớn dịch nhờn, thân thể càng lúc càng mềm nhũn, mặc dù Đường Hân Nhi nhắm mắt lại, nhưng diễm quang vẫn bắn ra tứ phía, Hồ Nguyên Vũ tiếp tục bú liếm u cốc, kiên nhẫn kích thích dục vọng của vị đệ nhất mỹ nữ này, hắn càng thêm cố sức lấy lòng, cẩn thận nhấm nháp ở nơi tuyệt vời nhất của cái âm hộ.
Hạ thân của Hồ Nguyên Vũ đã quá khó chịu, hắn liền ngồi dậy, tay cầm côn thịt đưa ngay đến cửa miệng u cốc, toàn thân ưỡn tới, u cốc của nàng vẫn chật hẹp, trong khi côn thịt của Hồ Nguyên Vũ thì quá lớn làm Đường Hân Nhi có chút chịu không nổi.
-Á Trong miệng nàng rên lên, thân thể có chút tránh né, thấy lông mày của Đường Hân Nhi nhíu lại, tựa hồ có vẻ thống khổ, Hồ Nguyên Vũ rất nhanh ý thức được không thích hợp, đột nhiên sắc mặt cổ quái nói:
- Đường cô nương vẫn còn là xử nữ?
Lúc này Đường Hân Nhi đã hơi hơi thanh tỉnh, tức giận nói: - Chẳng lẽ ngươi thật nghĩ ta là kỹ nữ…
- Uhm…