Chương 527: Bị Phục Kích
-了ien ha.
Ngoài Chư Thần Học Viện, Phụng tão nhìn thấy Hồ Nguyên Vũ đi ra, tiền khom người hành (ễ, thần sắc có chút vui mừng. Hồ Nguyên Vũ cười nói.
- Phụng ℓão, ta đã nói bao nhiêu ℓần rồi, ngài ℓà trưởng bối, không cần phải hành ℓễ như vậy, nếu để ngoại công và mẫu thân biết, bọn hắn còn không ℓột da ta.
Trước kia Phụng ℓão vốn ℓà thân tướng bên cạnh Lâm Uyên, về sau Lâm Nhược Yên được tuyển vào cung, không có ai thân tín đi theo hầu hạ, hắn mới tự nguyện tịnh thân, theo Lâm Nhược Yên vào cung ℓàm thái giám, đủ thấy ℓòng trung thành của hắn như thế nào.
Cho nên đối với vị trưởng giả này, Hồ Nguyên Vũ còn rất kính trọng.
Phụng tão cười cười không nói, nhưng thần sắc trong ánh mắt có chút kỳ Lạ.
- Phụng tão, tu vi của ngài đã ổn định ở Thân Quân sơ kỳ rồi, đây tà hai viên Phá Thần Đan, có thời gian ngài sử dụng, tiến vào Thần Quân trung kỳ sẽ nhanh hơn. Trong mắt Phụng ℓão ℓóe ℓên vẻ mừng rỡ, cũng không khách khí nhận ℓấy.
Thiên tư của hắn không cao, vốn nghĩ tới Thiên Quân kỳ đỉnh phong đã ℓà cực hạn, nhưng không ngờ Hồ Nguyên Vũ ℓại có đan dược nghịch thiên như vậy, để hắn vượt qua được gông cùm xiềng xích, đột phá bình cảnh thiên phú của mình.
Giờ phút này Hồ Nguyên Vũ ngồi ở trên lưng Liệt Phong Thú, nhắm mắt tu luyện lĩnh vực.
Phụng lão nhìn thoáng qua Hồ Nguyên Vũ đang nhắm mắt cô đọng lĩnh vực, không khỏi thầm nghĩ:
- Không hổ là niềm hy vọng của hoàng, không chỉ thiên tư bất phàm, lại còn chăm chỉ khổ luyện như vậy, thật là khó được….
Từ Chư Thần Học Viện về kinh thành, phải trải qua mười mấy sơn mạch, tám châu, khoảng cách là mấy trăm triệu dặm, người bình thường dùng cả đời cũng chưa chắc đi được một phần mười.Còn chưa nói hết câu, đột nhiên Hồ Nguyên Vũ và Phụng lão đều như cảm ứng được cái gì, lệnh Liệt Phong Thú dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Chỉ thấy ngoài hai mươi dặm, một trung niên khí thế mạnh mẽ đứng lơ lửng ở trong hư không, chặn đường đi của bọn hắn.
Ánh mắt của trung niên sắc bén nhìn về phía Hồ Nguyên Vũ, nhịn không được cười lên ha hả.
Phụng lão nhận ra đối phương:Nếu không sử dụng trùng động không gian và Truyền Tống Trận, thì cho dù dùng tốc độ của Liệt Phong Thú, cũng cần bay liên tục cả tháng tới có thể tới.
Mà hiện tại cách trung thu chỉ còn không tới 20 ngày, đi như vậy tự nhiên là không kịp.
Tốn hao bảy ngày, trải qua mấy chục lần xuyên toa không gian, cuối cùng Liệt Phong Thú cũng đến Bắc Côn Lĩnh.
Bay qua Bắc Côn Lĩnh cách vương thành chỉ tầm hai ngàn vạn dặm. Nơi đó có Bắc Côn Thành, sử dụng Truyền Tống Trận là có thể tiến tới quân doanh ở ngoài thành rồi.Không chút chần chờ, thân thể của Hồ Nguyên Vũ giống như tia chớp lui ra sau, đồng thời tay phải vận chân nguyên, thi triển Long Hổ Thiên Minh Quyền đánh tới.
Ầm…
Chưởng lực hùng hồn va chạm với bàn tay mà Phụng lão vừa đánh ra, làm cho cả hai đều bay khỏi lưng của Liệt Phong Thú.
Còn Hồ Nguyên Vũ, đối với người mình, hắn là chưa bao giờ keo kiệt.
Sau khi hàn huyên xong, Phụng lão và Hồ Nguyên Vũ leo lên lưng Liệt Phong Thú, đây là một loại Yêu thú cấp chín đỉnh phong, tốc độ không hề thua kém Yêu thú cấp mười chút nào, quan trọng là nó giỏi che giấu hành tung và khí tức, nên mới được Phụng lão lựa chọn.
Hiện tại đang là thời kỳ phi thường, động tĩnh của các cường giả Tán Tiên và Yêu thú cấp mười đều bị người nhìn chằm chằm, rất khó có thể che giấu thiên cơ, man thiên quá hải, một khi Hồ Nguyên Vũ vận dụng Yêu thú cấp mười trở về kinh, thì không khác gì thành bia ngắm sống.
Này cũng là nguyên nhân mà lúc trước Dạ Tam Sinh hoàn toàn bác bỏ kế châm ngòi của Ngao Hoa, nói là do cường giả phe phái hoàng tộc trộm Thiên Vực Thánh Thụ, bởi vì tất cả cường giả đỉnh cao đều bị đối thủ nhìn chằm chằm, không có khả năng cường giả phe phái hoàng tộc tới mà bọn hắn không phát giác được.Ở Lạc Hồng Tinh, các Truyền Tống Trận truyền tống giữa các châu, là sẽ không được thiết lập ở trong châu thành, đây là để tránh trường hợp địch nhân sử dụng Truyền Tống Trận di chuyển số lớn binh mã vào trong trung tâm hành chính.
Bắc Côn Lĩnh là một bình chướng phòng ngự thiên nhiên trọng yếu nhất phía bắc kinh thành, cả sơn mạch kéo dài phương viên năm trăm vạn dặm, rừng rậm um tùm, Yêu Thú hoành hành, địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công.
Lúc này Hồ Nguyên Vũ cũng ngừng tu luyện, khi bay qua một vùng bình nguyên, hắn không khỏi cười thầm nghĩ:
- Nơi này không phải là nơi lúc trước Mộ Dung Hiên bị đám người Mộ Dung Phục ám sát sao, cũng nhờ vậy mà ta mới có cơ hội chiếm được Mộ Dung Tuyết Liên, nhớ tới vị nhạc mẫu này, chậc chậc, hai đùi của nàng ở trong đám nữ nhân xem như là cực phẩm nhất… không biết hiện tại nàng đột phá Thần Quân hầu kỳ chưa, ta liên lạc rất nhiều lần lại không thấy nàng đáp lại, chắc là còn đang bế quan…- Mộ Dung Phục, lúc trước ngươi liên thủ với cường giả của Nghịch Thiên Giáo ám sát Mộ Dung Hiên, hiện tại không lo trốn tránh Mộ Dung gia và triều đình truy sát, lại còn dám hiện thân. (*Dị Ma Tộc và Nghịch Thiên Giáo là một, nhưng Nghịch Thiên Giáo là môn phái do Dị Ma Tộc tạo ra, cường giả bên trong là tu sĩ phản bội lại sinh linh bản thổ trên Lạc Hồng Tinh, như Mộ Dung Phục, Triệu Cao, Hồ Trung…)
Trung niên kia đúng là Mộ Dung Phục.
Mộ Dung Phục xuất hiện, để cho Hồ Nguyên Vũ hơi cau mày. Hành tung của hắn vốn bí ẩn, lại che giấu khí tức, không ai có thể suy tính thiên cơ, vì sao Mộ Dung Phục lại biết được, còn ở nơi này chờ hắn.
Hắn đưa mắt nhìn qua hai bên và phía sau, quả nhiên bốn phương tám hướng đều có cường giả xuất hiện, hơn nữa đều là Thần Quân kỳ.