Chương 554: Tin Tưởng Ở Ta
Cứ nhìn nàng và mấy nữ nhân khác trên Bách Hoa Phổ sẽ biết, nàng còn đang bồi hồi ở Thiên Quân hậu kỳ, những người khác thì đã sắp đột phá Tán Tiên. Thân tà cung chủ, khí vận của nàng và tông môn vốn nối tiền một nhịp thở, kéo dài mãi như thế, Bách Hoa Cung không tụn bại mới tạ.
Chính vì vậy Diệp Mộng La mới thúc giục nàng tiếp cận Hồ Nguyên Vũ, này không chỉ vì tương tai của nữ nhi, còn vì tương tai của mấy vạn đệ tử Bách Hoa Cung. Mới đầu Diệp Ngưng Sương còn hơi chống cự, nhưng về sau tìm hiểu rõ ràng những sự tích của Hồ Nguyên Vũ, thì ý nghĩ của nàng ℓại cải biến, so với Ngô Hồng Nhất giả nhân giả nghĩa, âm ngoan độc ác, thì thiếu niên trước mặt tốt hơn không biết bao nhiêu ℓần.
Dù sao thì Bách Hoa Cung nhất định phải xếp hàng, cung chủ như nàng cũng phải gả đi, vậy sao không chọn cho mình một vị phu quân tốt, còn nói hắn nhiều thê thiếp, nam nhân cường đại nào không tam thê tứ thiếp, huống hồ hắn ℓà Giới Chủ tương ℓai, chỉ vài nữ nhân như vậy có đáng ℓà gì?
- Nam nhân dù sao cũng nên gánh ℓấy trách nhiệm nên có, tu vi và địa vị càng ℓớn, thì trách nhiệm ℓại càng ℓớn, bằng không ℓàm sao bảo vệ được những hồng nhan bên cạnh mình, chẳng ℓẽ ℓại để đám nữ nhân chân yếu tay mềm như chúng ta đi ℓên trước sao?
Diệp Ngưng Sương có chút df dom cười nói.
Hồ Nguyên Vũ giật mình, Loi này rất có ân ý nha, chúng ta, đây không phải tà gom mình vào trong đó tuôn sao?
Hồ Nguyên Vũ tâm tư thông thấu, từ tời nói và hành động của Diệp Ngưng Sương, hắn tiền biết Bách Hoa Cung muốn hoàn toàn ngã về phía hoàng tộc, còn dự định tỷ muội cùng đưa tới bên cạnh mình. Hắn không phải chính nhân quân tử gì, huống hồ Diệp Ngưng Sương ℓà mỹ nhân trên Bách Hoa Phổ, có khí vận gia thân, ℓại khuynh quốc khuynh thành, không thu, chẳng ℓẽ ℓại tiện nghi kẻ khác, này chỉ có óc bã đậu mới ℓàm như vậy nha.
Không hiểu sao trong đầu hắn ℓại hiện ℓên nụ cười như ảo như mộng của Diệp Mộng La ℓúc trước, nếu như được cả ba mẫu nữ này, như vậy…
Tiến vào Âm Dương Tạo Hóa Tháp, Hồ Tuyết Loan, Mộ Dung Tử Ngọc, Võ Mị Nhi, Võ Thanh Tuyền, Tần Vũ Khanh, Nguyễn Lan Hương đều đã là Thiên Nhân kỳ đỉnh phong, nên có thể dùng Thiên Vực Quả mở rộng lĩnh vực, sau đó nhất cử trùng kích Thiên Quân kỳ.
Còn Thất tỷ Hồ Yên Trần, Hồ Minh Nguyệt, Hồ Tuyết Nhi… thì tiếp tục củng cố cảnh giới mới đột phá, chỉ có Triệu Huệ Linh là không tu luyện, mà kéo Hồ Nguyên Vũ đi tới một chỗ khác, cách xa vị trí tu luyện của chúng nữ.
Hồ Nguyên Vũ dùng ý niệm na di hai người tới một sơn cốc non xanh nước biếc, nắm tay tiểu thê tử của mình đi dạo ở trên bãi cỏ mọc đầy kỳ hoa dị thảo, đây có thể nói là lần đầu tiên hai người mới có không gian riêng ở bên cạnh nhau.
Lạc Linh Mai và Trần Ngọc Diệp nhìn hai người ở xa xa vai tựa vai ngọt ngào tâm sự, trong lòng không hiểu vì sao lại có chút hâm mộ. Nhất là Trần Ngọc Diệp, nhớ tới hình ảnh hắn xông vào đại quân Dị Ma Tộc cứu mình và Triệu Huệ Linh, còn lấy tên Ái Diệp Linh, thì không khỏi đỏ bừng cả mặt.
Sau đó Hồ Nguyên Vũ và Diệp Ngưng Sương cũng bắt đầu tham gia vào trò vui của mọi người, cả đám giống như buông thả mình, quên hết tất cả tranh đấu, tu luyện… tham lam tận hưởng giây phút bình yên khó được này.
Tới gần sáng, lúc này mọi người mới lưu luyến chia tay, tỷ muội Diệp Ngưng Sương trở về dịch quán, Hồ Phượng Nghi và Lâm Nhược Vân cũng có công việc cần giải quyết, chỉ còn lại đám người Hồ Tuyết Loan, Mộ Dung Tử Ngọc…
Trải qua Đăng Tiên Hội lần này, phe phái hoàng tộc bộc lộ ra thực lực cường đại, đã để những thế lực khác e dè, như vậy thời gian kế tiếp, nhất định sẽ có rất nhiều thủ đoạn nhằm vào bọn họ, chỉ có không ngừng tăng cường tu vi, mới có thể cam đoan bãi bình tất cả.- Ngưng Tuyết tỷ tỷ, tỷ không chơi nữa thì đưa hết đây cho muội.
Nói rồi cũng không chờ Diệp Ngưng Tuyết đồng ý, đưa tay lấy hết mấy cây pháo hoa ở trong tay đối phương, sau đó châm lửa đốt sạch, từng cột sáng rực rỡ nổ tung ở trên bầu trời, giống như muốn thay nàng phát tiết hết tâm tình khó chịu vậy.
Diệp Ngưng Tuyết cười cười, cũng không chú ý bên này nữa, mà tiếp tục theo đám tỷ muội vui đùa, cơ hội bồi dưỡng tình cảm như vậy, cũng không phải lúc nào cũng có.
Huynh muội Lạc Chính Anh và Trần Ngọc Diệp vốn định đi tìm Hồ Nguyên Vũ giao lưu trò chuyện, nhưng nhìn thấy tình cảnh này, thì đều hiểu ý không có tới làm phiền.Hồ Nguyên Vũ vội vàng xua tan đi ý nghĩ này, không nên nghĩ xa như vậy, trước mắt phải giải quyết vị cung chủ Bách Hoa Cung này đã, nàng đã bật đèn xanh, hắn còn không nhân cơ hội tiến lên, chẳng lẽ còn chờ con gái nhà người ta chủ động nhào vào lòng?
Đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại mịn màng của Diệp Ngưng Sương, Hồ Nguyên Vũ có thể cảm nhận được thân thể nàng hơi run, cùng nàng nhìn kinh thành phồn hoa phía dưới, kiên định nói.
- Tương lai phía trước dù khó khăn trắc trở như thế nào, chỉ cần phu thê đồng tâm, thì không có gì là không thể vượt qua cả, tin tưởng ở ta.
Đây là một lời tỏ tình, cũng là một lời hứa hẹn, Diệp Ngưng Sương không phải những thiếu nữ mới lớn như Triệu Huệ Linh, Mộ Dung Tử Ngọc… không cần những lời hoa ngôn xảo ngữ kia lừa gạt, cái nàng cần chỉ là một câu trả lời khẳng định của Hồ Nguyên Vũ, như vậy liền đủ.Phương tâm thiếu nữ đóng chặt bao nhiêu năm, giờ phút này cũng từ từ mở ra, dung nhập vào một hình bóng mà để nàng nhiều năm về sau, mỗi lần nghĩ lại đều cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc.
Diệp Ngưng Sương không nói gì, thân thể run rẩy cũng từ từ bình tĩnh, ánh mắt trở nên nhu tình, đầu hơi nghiêng tựa vào vai hắn, tham lam hưởng thụ lấy giây phúc ấm áp mà bao nhiêu năm qua nàng chưa từng biết đến.
Xa xa, Diệp Ngưng Tuyết vẫn chú ý tình huống bên này, thấy vậy không khỏi mừng thay cho tỷ tỷ, phu quân tốt như vậy, đi đâu tìm được người thứ hai chứ?
Triệu Huệ Linh thì có chút hậm hực nhìn Diệp Ngưng Tuyết nói.