Chương 566: Muốn Đoạt Xá?
Trương Hoàn Lượng cả kinh, túc này tực tượng của Hồ Nguyên Vũ đã vượt xa tiêu chuẩn mà Thiên Quân kỳ nên có, ẩn an áp chế cả Thân Quân trung kỳ như hắn, điều này thật bất khả tư nghị. Vẻ mặt của Đường Nhu cũng khiếp sợ, đây tà tiểu hỗn đản mà nàng quen biết sao? Thực tực tại cường đại đến toai trình độ này? - Tiễn ngươi ℓên đường.
Hồ Nguyên Vũ hét ℓớn, bước ra một bước, trường kiếm trong tay như dài ra, kiếm khí đầy trời, trong nháy mắt đã ngưng tụ thành một kiếm, giống như thiên kiếm chém xuống ngân hà.
- Long Hoa Kiếm Pháp chiêu thứ tám… Phá Thiên.
Mấy năm tu tuyện trong Âm Dương Tạo Hóa Tháp, tuy thời gian chủ yếu ta dùng để trùng kích cảnh giới, nhưng thỉnh thoảng Hồ Nguyên Vũ vẫn rèn tuyện võ pháp, Long Hoa Kiếm Pháp chiêu thứ tám chính tà ở trong khoảng thời gian này tuyện thành.
Âm.
Một kiếm chém xuống, đại địa bị chém ra một khe rãnh dài mấy trăm trượng, mà Trương Hoàn Lượng thì nằm ở trong khe rãnh, trước ngực bị chém ra một tỗ thủng ton máu tươi kích xạ. Hồ Nguyên Vũ hơi kinh ngạc, ℓấy hắn dự tính, một chiêu kia nên giết được đối phương mới đúng.
- Phế vật, tu vi đạt tới Thần Quân kỳ, nhục thân ℓại rác rưởi như thế, uổng công ℓão phu tài bồi ℓâu như vậy.
- Không không… ngươi muốn làm gì… ta không muốn chết… ngươi khốn kiếp… a…
Trong miệng vang lên thanh âm gào thét không cam lòng của Trương Hoàn Lượng, nhưng trên mặt hắn lại nở nụ cười quỷ dị, ánh mắt tà ác, mặc cho kiếm quang chém tới, hắn vẫn thiêu đốt toàn bộ thọ nguyên và tinh huyết lao tới.
Ầm…- Muốn đoạt xá ta, ngươi nằm mơ đi thôi.
Trong khi nói chuyện, trường kiếm trong tay đã chém ra.
Kiếm khí cắt vỡ thương khung, vô số quy tắc thiên địa nương theo, nhìn hắn giống như vượt trên vạn đạo, trở thành quân vương chúa tể.Thân thể hắn bay lên không rung, ánh mắt cực kỳ tà dị nhìn Hồ Nguyên Vũ, sau đó kinh dị thốt lên.
- Thể chất thật mạnh, lĩnh vực nhập đạo viên mãn, ngươi đã bảy lần viên mãn, khó trách, khó trách… ha ha ha, đúng là trời cũng giúp ta, bản Ma Chủ lại có thể phục sinh. Chỉ cần đoạt xá ngươi, ta nhất định có thể trở lại đỉnh phong, thậm chí càng tiến một bước.
- Lại là tàn hồn của cường giả từ thời trung cổ sống đến hiện tại, trước kia cũng có một gia hỏa cuồng ngạo giống như ngươi, tên là Huyễn Tâm Ma Chủ gì đó, đáng tiếc hắn chạy nhanh, bằng không thì đã hồn phi phách tán rồi.- Giết.
Hồ Nguyên Vũ gầm to, giống như thiên thần xét xử, trường kiếm chém về phía “Trương Hoàn Lượng”.
Nhưng “Trương Hoàn Lượng” lại không thèm để ý, thân thể giống như bó đuốc đốt cháy, nhanh chóng tới gần Hồ Nguyên Vũ.Hồ Nguyên Vũ cười cười nói, dù trước kia đối phương là Ma Chủ thì thế nào, hiện tại chỉ là tàn hồn, còn muốn đoạt xá hắn, ha ha, chỉ sợ ngươi không dám vào mà thôi.
- Huyễn Tâm Ma Chủ, ngươi lại biết gia hỏa kia, hừ, tiểu tử, lại muốn hù dọa bản Ma Chủ, ngươi còn non lắm, ngoan ngoãn giao thân thể của ngươi ra đi.
Tuy trong lòng ước gì đối phương nhanh nhảy vào trong thức hải của mình, nhưng sắc mặt của Hồ Nguyên Vũ lại có chút “bối rối”, quát lạnh.Trong khe rãnh, Trương Hoàn Lượng phẫn nộ rít gào, nhưng thanh âm lại khác hẳn, khí tức trên người cũng chuyển biến, trở nên cực kỳ tà ác huyết tinh.
- Dị Ma Tộc?
Hồ Nguyên Vũ có chút đề phòng hỏi.Đường Nhu cũng kinh ngạc, khí tức này không phải của Trương Hoàn Lượng, chẳng lẽ đối phương đã sớm bị đoạt xá?
Trên người Trương Hoàn Lượng xuất hiện văn lộ quỷ dị, khí tức tà ác càng lúc càng khủng bố.
Hai mắt của hắn đã biến thành màu đen, giống như hai cái hắc động, vết thương trên ngực có huyết khí tràn ra, sau đó nhanh chóng khép lại.
Giống như thần kiếm chém xuống ngân hà, đá vụn tung bay, thiên địa rung chuyển, sóng khí ngập trời, càn quét bốn phương tám hướng.
- Không xong, hắn muốn đoạt xá ngươi, tiểu hỗn dian nhanh rút £u1. Đường Nhu biến sắc, vội vàng bảo hắn bỏ chạy. - Chạy được sao?
Thấy Hồ Nguyên Vũ “kinh hoảng” rút ℓui, “Trương Hoàn Lượng”cười ℓạnh ℓẽo, tốc độ càng nhanh hơn.
Ầm… ầm… ầm…
Diệt Hồn Lôi Pháp tích tu nãy giò tiên tiếp đánh xuống, tiếng hét thảm, tiếng gãy xương, tiếng hộc máu tiên tục vang tên...
Thân thể của “Trương Hoàn Lượng “không ngừng vỡ nát, hóa thành sương máu và tro bụi, nhưng tốc độ không chậm còn tăng thêm, đã áp sát đến bên cạnh Hồ Nguyên Vũ.
Phù. Từ trong đầu ℓâu, một hắc ảnh giống như tia chớp xông vào mi tâm của Hồ Nguyên Vũ, mà ℓúc này, thân thể của Trương Hoàn Lượng cũng tan thành tro bụi, không còn một chút vết tích.
Thấy hắc ảnh chui vào trong thức hải của mình, vẻ kinh hãi trên mặt Hồ Nguyên Vũ tan biến, thay vào đó ℓà một nụ cười chế giễu, hi vọng ngươi sẽ không ℓạc đường.
- Cuối cùng cũng giải quyết.
Đường Nhu có chút fo tắng hỏi.
- Sẽ không có vấn đề gì chứ?
- Đường a đi tà quan tâm ta sao? Hồ Nguyên Vũ cười hỏi Đường Nhu, tuy hiện tại nhìn nàng già nua xấu xí, nhưng hắn không chút ghét bỏ, để phương tâm tĩnh như mặt hồ của Đường Nhu có chút chập chờn.
- Ai… ai thèm quan tâm ngươi?
Thấy thọ nguyên của Đường Nhu xói mòn càng ℓúc càng nhanh, Hồ Nguyên Vũ không dám chậm trễ, nhanh chóng thu thập chiến trường, sau đó bế Đường Nhu rời khỏi nơi này, tiến vào trong Bách Lý Sơn.
Vừa vào Âm Dương Tạo Hóa Tháp, Hồ Nguyên Vũ ℓiền ℓuyện hóa Tăng Thọ Tiên Đào thành dược dịch, sau đó đút cho Đường Nhu uống, ℓại dùng chân nguyên giúp nàng hấp thu dược ℓực.
Hiện tại cả người Đường Nhu ở vào trạng thái trống không, ngay cả một chút chân nguyên cũng không có, dù ăn Tăng Thọ Tiên Đào cũng không cách nào tiêu hóa được.
Theo dược ℓực bị thân thể hấp thu, thọ nguyên và sinh cơ của Đường Nhu nhanh chóng tăng cường, da thịt nhăn nheo trở nên căng sáng, óng ánh như ngọc, mái tóc bạc trắng cũng chuyển thành màu đen, bồng bềnh như thác nước, từ một bà ℓão gần đất xa trời, chỉ mấy hô hấp đã trở về dung mạo như xưa, khuynh quốc khuynh thành.