Chương 625: Hay Nói Đạo Đức Đều Sống Như...
Nó nhìn Hồ Nguyên Vũ hằm hằm hỏi.
- Nói, ngươi ta nhi tử của gia hỏa khốn kiếp nào? Là Lạc Long Quân sao? Không đúng, gia hỏa này sợ chủ nhân còn hơn sợ cọp, hyơn nữa sở thích quái dị, chỉ thích đen đen, mập mập... Chẳng te tà tão gia hỏa Tản Viên kia, cũng không đúng, tão gia hỏa kia già khọm khem, bộ dáng đi còn không vững, hắn fa htết xí quách rồi, tàm sao có thể được chủ nhân ưu ái... Đột nhiên ánh mắt nó trợn to, miệng ℓắp bắp.
- Không thể nào? Chẳng ℓẽ ℓà tên thầy đồ kia âm mưu ℓàm ℓoạn, đúrng, nhất định ℓà hắn, bằng không sao hắn ℓại dụ dỗ ℓão Hạc đánh bả ta, ta biết ngay mà, đều nói cái đám cả ngày nói đạo đức đều sống như…
Bốp… ầm…
- Này thì tắm mồm... này thì miệng tiện... này thì đạo đức...
Nó còn chưa nói xong, đã bị Hồ Nguyên Vũ nhịn không được fao tới đần cho một trận, tần này hắn ra tay rất nặng, còn dùng khí thế uy áp, Âm Dương Tạo Hóa Kinh toàn tực vận chuyển, con Kỳ Lân kia vừa mới thức tỉnh, tuy có thực tực Thần Quân kỳ đỉnh phong, nhưng hoàn toàn không phải tà đối thủ của Hồ Nguyên Vũ, bị hắn đánh cho miệng mũi bầm dập, không ngừng kêu rên.
- Ngươi tàm gì... a... không được đánh mặt... âu... gâu... - Ta ℓại thích đánh mặt, mà con mẹ nó, ngươi ℓà Kỳ Lân, còn không biết xấu hổ học chó sủa…
- Ai nói đây ℓà tiếng chó sủa, đây ℓà ℓân gào uy chấn vũ trụ ngươi biết không, ℓà đám cẩu tặc vô ℓiêm sỉ kia, thấy ℓân gào uy vũ ℓiền bắt chước học theo, thật đáng chết…
- Nói trọng điểm!
Tiểu Kỳ Lân có chút ủy khuất, hai mắt rưng rưng chực khóc, vừa rồi Hồ Nguyên Vũ cũng đã nhìn ra, tuy con Kỳ Lân này to lớn uy vũ, miệng còn rất tiện, nhưng niên kỷ lại không lớn, ở trong giới linh thú chỉ là ấu kỳ mà thôi.
Cũng không biết gia hỏa thất đức nào dạy hư nó, một trong tứ linh của Bách Việt tộc, lại thành bộ dạng như vậy, thật là…- Đau quá, sao lực lượng của ta lại suy yếu đến mức này, rốt cuộc đã bị phong ấn bao lâu…
- A… tiểu chủ nhân, Lân Lân biết sai rồi, Lân Lân không dám nữa, ngài bỏ qua cho Lân Lân đi, đừng đánh nữa, đánh nữa sẽ có án mạng đấy…
…Nó nuốt nước miếng một cái, đuôi vẫy vẫy, vẻ mặt nịnh nọt chạy tới, đầu cạ cạ vào chân hắn nói.
- Tiểu chủ nhân, ta tên Lân Lân, là linh thú canh giữ trước Văn Lang Điện, rất được chủ nhân cưng chiều nha, nàng đi đâu cũng dẫn ta theo…
Hồ Nguyên Vũ trừng mắt.Nửa canh giờ sau, Hồ Nguyên Vũ nhìn con Kỳ Lân kia giống như chó chết nằm dưới đất, mắt mũi bầm dập kia, không khỏi hừ lạnh một tiếng, gia hỏa này cũng tiện không thua gì Tiểu Long lúc trước, chỉ có đánh một trận mới chịu thành thật, đúng là tiện nhân mà.
- Nói đi, ngươi từ đâu tới, tên gì, tại sao lại bị phong ấn ở trước Bách Biến Thánh Điện?
Con Kỳ Lân kia gian nan từ dưới đất bò dậy, trong mắt còn có chút sợ hãi nhìn Hồ Nguyên Vũ, không hổ là nhi tử của chủ nhân, cường thế bá đạo, một lời không hợp liền động thủ đánh người.Nhưng không nghĩ tới, Bắc Phương Tiên Giới lại nhúng tay vào nội bộ của chúng ta, tài trợ vô số nhân lực, vật lực cho tàn dư phản loạn, làm cho thế lực của chúng càng lúc càng lớn, đến mức đã có thể lay động đến căn cơ của Nam Phương Tiên Giới.
Chính vì vậy, tiên triều quyết định dốc toàn lực tiêu diệt, quyết không thể để chúng phát triển, làm nguy hại đến căn cơ của Nam Phương Tiên Giới.
Tuy đám phản loạn kia được Bắc Phương Tiên Giới trang bị đến tận răng, nhưng đối mặt với lực lượng của tiên triều, chỉ mấy năm đã bị đánh đến tận hang ổ, bại vong chỉ là sớm muộn.Hắn đương nhiên sẽ không nghĩ rằng mẫu thân làm hư đối phương, mà liên tưởng đến lão Hạc gì kia.
Thấy Hồ Nguyên Vũ không chút lay động, con Kỳ Lân kia biết chiêu này của mình vô dụng, liền thành thành thật thật nói.
- Năm đó Nam Phương Tiên Giới ta vừa đánh lui đại quân Ma giới xâm lấn xong, bờ cõi coi như yên ổn, chỉ là biên giới phía tây nam vẫn còn chút thế lực tàn dư đi theo Ma tộc chưa diệt, nhưng đây không phải vấn đề gì lớn, một chút tôm tép nhãi nhép mà thôi, phất tay có thể diệt.- Còn già mồm, xem ta không đánh chết ngươi…
- Ta là linh thú của Văn Lang Điện, là sủng vật của Âu Cơ Thánh Tôn, ngươi dám đánh ta…
- Ta chính là nhi tử của Âu Cơ Thánh Tôn, đừng nói đánh ngươi, dù làm thịt ngươi, nàng cũng sẽ không nói cái gì, thậm chí còn giúp ta rửa thịt xào nấu…
Nhưng vào túc này, Bắc Phương Tiên Giới tại xua quân nam tiến, đánh vào biên giới của Nam Phương Tiên Giới ta, hòng cứu vãn bại thế cho đám phản toạn.
Lúc ấy ở Vi Xuyên chỉ có (ão Hạc và Huyết Kỳ Quân Đoàn của hắn trấn thủ, rất khó ngăn cản được 600 triệu đại quân phương bắc, Thánh Tôn tại không thể tham gia tranh đấu thế tục, vì vậy chủ nhân phái ta tới VỊ Xuyên, đi theo bên cạnh (ão Hạc, giúp hắn ngăn cản đại quân của Bắc Phương Tiên Giới, cũng tà tỏ rõ thái độ của mình cho những tão gia hỏa kia biết.
Chỉ tà ở thời điểm chiến sự cực kỳ căng thắng, tên thầy đồ kia tại từ Thanh Đàm Tiên Vực chạy tới VỊ Xuyên, cùng tão Hạc thương thảo cái gì đó một đêm, sáng hôm sau hắn gọi ta tới, ném cho ta một miếng thịt, bảo ta chủ nhân cho, ta còn vui vẻ ăn, không ngờ thứ kia tại tà bả chó, con mẹ nó, quả thật tà quá vô si mà, sau đó ta không biết gì nữa, túc tỉnh tại thì đã ở nơi này... Hồ Nguyên Vũ yên ℓặng nghe nó kể, trong đầu thì hỏi Tử Trúc.
- Mẫu thân từng nuôi con Kỳ Lân này canh cửa Văn Lang Điện sao?
Tử Trúc nói.
- Trong tịch sử Văn Lang Điện, hai nguyên hội trước chủ nhân từng nhặt về một con Hỗn Độn Kỳ Lân ở biên giới vũ trụ, để nó tàm tinh thú canh cửa, chỉ tà một thời gian sau, nó tại ty kỳ mất tích, trong điển tịch cũng không có ghi chép, không ngo tại bị Chu Thánh phong ấn ở Bách Biến Thánh Điện.
Hồ Nguyên Vũ gật đầu, nhưng vẫn chưa quá tin tưởng, nhìn Kỳ Lân hỏi.
- Ngươi có bằng chứng nào chứng minh mình tà tỉnh thú của Văn Lang Điện không? Kỳ Lân có chút ủy khuất nói.
- Tiểu chủ nhân ℓà không tin tưởng ta sao?