Chương 637: Vàng, Bác Sĩ Quân Y
Nhìn ca trắm vạn người chỉ qua mấy giây đã hoàn toàn khôi phục, thậm chí tu vi còn tỉnh tiến hơn trước, ánh mắt của Hồ Nguyên Vũ sáng ngời, càng nhìn Vàng càng thấy thuận mắt, con mẹ nó, fần này nhặt được bảo rồi, kỹ năng hồi máu nghịch thiên này không khác gì pháp sư và phù thủy trong các game onfine kiếp trước nha.
Chẳng trách mẫu thân tại đưa nó tới chiến trường tỉnh vực, xem ra ta muốn nó tàm bác sĩ quân y cho Huyết Kỳ Quân Đoàn. Quang hoa cũng không kéo dài ℓâu, chỉ tầm 10 giây sau, ánh sáng dập tắt, Vàng khôi phục bình thường, chỉ ℓà khí tức rất suy yếu.
Hồ Nguyên Vũ đi tới, vỗ vỗ đầu nó khen ngợi.
- Làm tốt ℓắm, không hổ mang cái tên Vàng bá khí như vậy, ℓần này ghi ngươi một công, về sau nhất định sẽ báo cho mẫu thân, để người khen thưởng ngươi.
Nghe Hồ Nguyên Vũ nói vậy, cảm giác mệt mỏi giống như quét sạch, Vàng kích động nói.
- Cảm ơn thiếu chủ, ta nhất định cúc cung tận tụy, quyết không tàm thiếu chủ thất vọng, ta còn có rất nhiều năng tực, chỉ tà hiện tại tu vi chưa khôi phục, nên không thể thi triển mà thôi, về sau thiếu chủ sẽ biết.
Vừa nói nó vừa cọ cọ đầu vào chân Hồ Nguyên Vũ, bộ dáng nịnh nọt không khác gì cún con, để đám đệ tử Bách Hoa Cung kinh ngạc nói không ra tời. Tổ bà bà cũng tinh thần phấn chấn, tuy còn chưa đến trạng thái đỉnh phong, nhưng đã có thể chèo chống một trận đại chiến.
Bà nhìn chúng đệ tử đã hoàn toàn khôi phục, thanh âm vang vọng nói.
Chẳng lẽ là bế quan tu luyện, không để ý đến thế tục.
Hồ Nguyên Vũ không nghĩ nhiều nữa, thời điểm đánh tới Tây Biên Ma Sơn, cũng không tin đối phương không lộ diện.
Trở lại Bách Hoa Cung, nhìn thấy Vàng đang thảnh thơi nằm trên bậc thềm, bên cạnh còn có bốn năm đệ tử trẻ tuổi của Bách Hoa Cung hầu hạ, người thì đấm chân, người thì chải bờm, người đút mứt quả… để nó vui đến ngất ngư.
- Tiểu Nhu tỷ, mứt quả này hơi chua, đổi loại khác đi.- Đệ tử Bách Hoa Cung nghe lệnh, theo ta giết ra ngoài.
Tuy đệ tử Bách Hoa Cung đều là nữ lưu, nhưng bị người đè đánh mấy tháng, nhìn các sư tỷ, sư muội, trưởng bối ở bên cạnh mình vẫn lạc, trong lòng đã kiềm nén một bụng hận ý và căm phẫn, chỉ có giết sạch địch nhân, mới có thể để đạo tâm của các nàng thông suốt.
- Giết…
Thanh âm thánh thót nhưng ẩn chứa sát ý mạnh mẽ vang vọng đất trời, từng đoàn nữ tu sĩ di động, có leo lên chiến hạm, có tạo thành trận pháp hợp kích to lớn, có thì một mình một kiếm… lao ra ngoài, khí thế trùng trùng điệp điệp.Còn đệ tử Ngô gia, bất kể dòng chính hay chi thứ, đều chỉ có một chữ… giết.
Không giống Mạc gia chỉ vì tham vọng quyền lực, Ngô gia là tay sai tuyệt đối trung thành của Dị Ma Tộc, vô số năm qua, đệ tử trong tộc bọn hắn không biết đã tiếp tay cho Dị Ma Tộc tàn sát tu sĩ trên Lạc Hồng Tinh bao nhiêu lần, tất nhiên trong này không thiếu người vô tội, nhưng chiến tranh là vậy, ai sẽ quan tâm đi điều tra từng người, xét xem ngươi có tội hay không, chuyện rắc rối như vậy, giao hết cho Diêm Vương giải quyết là được.
Hồ Nguyên Vũ đảo qua chiến trường, phát hiện trừ Diệp Mộng La thì những Tán Tiên khác đều không có mặt, hẳn là đã lên đường đến Tây Châu.
Diệp Mộng La cũng không ra tay, nhưng tiên uy bao phủ khắp chiến trường, áp chế đến đệ tử Ngô gia không cách nào tự bạo thức hải hoặc đan điền, chỉ có thể mặc người chém giết.Trần Cảnh bị Diệp Hạo Ma Chủ gì kia đoạt xá, không biết đối phương còn sẽ làm ra chuyện điên khùng gì, nhất định phải nhanh chóng giải quyết, bằng không tâm hắn khó an.
Còn Hộ Tinh Các, hiện tại hai đầu đều yên ổn, chỉ một mình bọn hắn cũng không gây được sóng gió gì, hơn nữa trải qua sự tình Ngô gia và Mạc gia, đối phương nhất định sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, chờ xử lý xong Trần gia, lại từ từ chơi với thế lực siêu cấp này.
Hắn còn chưa quên món nợ với Hoàng Niên Khánh ở trong Tử Linh Khư Giới đâu, thật chờ mong gặp lại đối phương ở trên chiến trường.
Bất quá để Hồ Nguyên Vũ có chút khó hiểu là, đoạn thời gian qua đối phương giống như biệt vô âm tín, chỉ có Thập Đại Tinh Sứ là còn hành tẩu thiên hạ, chỉ huy tu sĩ Hộ Tinh Các chinh phạt các nơi.Đệ tử danh môn chính phái, có mấy ai là hạng người tầm thường, nữ tu sĩ có thể gia nhập Bách Hoa Cung càng như vậy, đều là thiên tài trong thiên tài, tu vi thấp nhất cũng là Khai Đạo kỳ.
Hơn 100 vạn nữ tu sĩ cùng lên trận, bạch y tung bay, sát ý trùng thiên, tràng diện để vô số nam tu sĩ cũng phải run rẩy lạnh mình.
Nữ nhân có cái ưu điểm, là một khi điên lên, thì chuyện gì cũng dám làm, nam nhân chưa chắc đã chịu đựng nổi.
Thời điểm đám người Hồ Nguyên Vũ lao ra, bên ngoài đã chiến đến phong hỏa ngất trời, mấy trăm vạn binh sĩ quỳ dưới đất đầu hàng, kia đều là võ giả Tây Châu, có thì là đệ tử của các thế lực lớn khác đi theo tạo phản, các lão tổ hoàng tộc không muốn tạo sát nghiệp quá nhiều, nên mới tha cho bọn hắn một mạng.Tuy đệ tử Ngô còn lại cũng vài chục vạn, nhưng đối mặt mấy trăm vạn tu sĩ điên cuồng chém giết, chẳng mấy chốc mà đều chết sạch sẽ, không thể nhấc lên bọt nước gì.
Các tướng lĩnh của quân đoàn trung ương sau khi chào hỏi Hồ Nguyên Vũ, liền dẫn theo một phần đại quân tiếp tục xuất phát về phía Tây Châu, phần còn lại thì quét dọn chiến trường, chỉnh lý tù binh…
Diệp Mộng La căn dặn tỷ muội Diệp Ngưng Sương Diệp Ngưng Tuyết vài lời, hai nàng chỉ kịp gật đầu ra hiệu với Hồ Nguyên Vũ, sau đó binh chia hai đường, bắt đầu càn quét thế lực tàn dư của phe phái Ngô gia ở Gia Định Châu.
Hồ Nguyên Vũ không có theo đại quân xuất phát, mà dự định ở Gia Định Châu vài ngày, sau đó sẽ lên đường tới Quảng Châu, triệt để giải quyết vấn đề của Trần gia.
- Tiểu Lâm tỷ, ngươi đấm mạnh thêm một chút, a... thật thoải mái...
- Hi hi, ngươi tên tà Vàng sao? Cái tên này thật kỳ tại
- Phải, đây tà tên do thiếu chủ đặt, thế nào, bá khí không? …