Chương 727: Lạc Lối, Khi Sư Diệt Tổ?
Ma Văn Trường tạnh tùng quát, thanh âm còn chưa đứt, thiên kiếm đã chém ten người huyết nhân, đánh cho nó một phân thành hai, hóa thành huyết vụ tán foạn ở trong không gian.
Thánh Ma Huyết trải qua vô số năm tháng mài mòn, tực tượng cũng không còn xót fại bao nhiêu, nhưng điểm đáng sợ nhất của nó không phải tực tượng, mà ta thánh uy. Tuy thánh uy còn tại không tới một phần triệu, nhưng ở dưới cổ thánh uy kia, ngay cả Tán Tiên cửu kiếp cũng rất khó ngăn cản, sẽ bị chấn nhiếp trong thời gian ngắn. Chỉ ℓà đám người Ma Văn Trường, Trần Mạn Châu… đều không phải Tán Tiên bình thường, bọn hắn đều một chân bước vào cảnh giới kia, ℓực ℓượng cường đại, ý chí kiên định, trong nháy mắt đã đánh tan thánh uy áp chế.
Huyết nhân sau khi một kích đánh ℓui Lạc Chính Nam, ℓực ℓượng đã hoàn toàn suy kiệt, ℓại thêm thánh uy không thể áp chế Ma Văn Trường, vì vậy mới bị một kiếm chém nát.
Lúc này trong thiên địa ℓại có ℓôi quang ℓấp ℓóe, ℓôi quang này không phải do kiếp vân sinh ra, mà ℓà do cường giả điều động quy tắc Lôi Đạo hóa thành.
- Diệt Hồn Lôi Pháp, Hỗn Độn Tử Lôi Thú!
Hoàng Niên Khang biến sắc, vội vàng điều động tực tượng của các cường giả Hộ Tĩnh Các, trên không Kỳ Liên Sơn xuất hiện một tầng hào quang màu xanh biếc.
Tầng hào quang màu xanh vừa mới hình thành, trong hư không đã đánh xuống một đạo tử tôi đường kính cả chục mét. Ầm…
- Ngươi đúng là không bằng cầm thú, năm xưa sư tôn đối với ngươi ân trọng như thế nào, cứu ngươi thoát khỏi móng vuốt của Dị Ma Tộc, giúp ngươi báo thù cho phụ mẫu, lại dạy cho ngươi đạo pháp, để ngươi có được thành tựu như ngày hôm nay, hiện tại ngươi lại ăn cháo đá bát, muốn khi sư diệt tổ.
Lão giả chống quải trượng, cũng chính là Lê Hữu Trác, thần sắc có chút phẫn nộ, lại có chút thất vọng nói.
- Niên Khang, ngươi lạc lối rồi.- Nói nhiều như vậy, cũng chỉ là che giấu tâm thuật bất chính, dã tâm lang sói của ngươi mà thôi, như ngươi nói, cho dù sư tôn đã tọa hóa, thậm chí thực lực không bằng chúng ta hiện tại thì đã sao? Một ngày là thầy, suốt đời là cha, công lao dưỡng dục ấy, chúng ta dù chết cũng không quên!
Trần Mạn Châu bình thản nói.
- Ngươi nói sư tôn không coi các ngươi là đệ tử, lời như vậy ngươi lại có thể nói ra miệng? Ngươi không biết tự vấn lương tâm của mình, không tự hỏi vì sao sư tôn phải làm như vậy sao?Hoàng Niên Khang cười ha hả.
- Lạc lối, khi sư diệt tổ? Ha ha ha, hắn có coi ta là đệ tử sao? Ta từng ba quỳ chín bái nhận hắn làm sư sao? Còn ân tình, hừ, ta giúp hắn bảo hộ Lạc Hồng Tinh mấy trăm triệu năm, ân tình gì cũng đã trả hết, hiện tại đại cơ duyên ở trước mặt, ai có thực lực thì chiếm, ta làm có gì sai sao?
Lạc Chính Nam giận quá mà cười.Lúc này xa xa lại đi tới một lão giả chống quải trượng, hắn bước rất chậm, nhưng không gian ở dưới chân hắn lại như áp súc, chỉ nháy mắt đã đến trong chiến trường.
Lão giả ngẩng đầu nhìn Hoàng Niên Khang ở trước ngọc điện, ánh mắt có hoài niệm, có u buồn, có tức giận… cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài ai thán.
Hoàng Niên Khang nhìn năm người Trần Mạn Châu vây ở xung quanh, thần sắc lạnh lùng nói.- Các ngươi bớt nói nhảm đi, cũng không cần lừa mình dối người, đã đánh đến hiện tại, nhưng Đạo Tổ hắn vẫn chưa xuất hiện, ngay cả một tia khí tức cũng không có, này còn chưa đủ chứng minh sao?
Thấy mọi người im lặng ngưng tụ lực lượng, Hoàng Niên Khang lại nói.
- Lúc trước chúng ta tu vi nhỏ yếu, rất nhiều thứ còn không rõ ràng, nhưng hiện tại chẳng lẽ còn không hiểu? Đạo Tổ lúc ấy cao lắm cũng chỉ là Tán Tiên thập kiếp, quy tắc thiên địa ở Lạc Hồng Tinh lại không trọn vẹn, hắn muốn đột phá Chân Tiên hoặc phi thăng Tiên Giới là việc không thể nào, như vậy chỉ có hai khả năng.Dừng một chút, Hoàng Niên Khang lại nói.
- Một là hắn dùng Thời Gian Ngưng Dịch phong ấn mình, giống như chúng ta kéo dài hơi tàn đến hiện tại. Hai là đã sớm tọa hóa ở trong dòng sông thời gian dài dằng dặc. Đối với ta mà nói, cho dù là trường hợp nào cũng không quan trọng, hắn chết thì tốt, hắn không chết, tu vi cũng chỉ tương đương ta mà thôi, có cái gì phải sợ?
Hỗn Độn Tử Lôi Thú phẫn nộ quát.Tầng hào quang màu xanh sáng tối chập chờn, nhưng cuối cùng vẫn ngăn được tử lôi công phạt.
Không gian bị xé rách, một con Hỗn Độn Tử Lôi Thú dài hơn mười dặm, hình thể giống như cá sấu, nhưng đầu lại giống sư tử, bốn vuốt như long trảo, toàn thân tràn ngập lôi điện lao ra, thanh âm ầm ầm như sấm.
- Hoàng Niên Khang, từ ngày ngươi bức đại sư tỷ lấy ngươi, ta đã muốn lột da tiểu tử ngươi rồi, chỉ là bị thệ ngôn trói buột, nên mới để ngươi sống đến bây giờ, hiện tại ngay cả tiểu sư đệ được sư tôn lựa chọn, ngươi cũng muốn ra tay?
Trong giọng nói của Lê Hữu Trác tràn đầy sùng kính.
- Sư tôn biết tiên tộ đã đoạn, dù chúng ta cố gắng tu tuyện như thế nào, cũng không thể phi thăng Tiên Giới, chính vì vậy mới cố ý không thu chúng ta tàm đệ tử, để trong tòng chúng ta có chấp niệm, chính tà cỗ chấp niệm kia, mới để chúng ta vượt qua tuế nguyệt mài mòn, kéo dài hơi tàn đến hiện tại, cuối cùng thu hoạch được cơ duyên thành Tiên.
Ma Văn Trường Lai trực tiếp dứt khoát.
- Nói nhảm nhiều với toại súc sinh này tàm gì, giết tà được! Thanh âm vừa dứt, kiếm quang cũng xoẹt qua chân trời, chém thẳng về phía Kỳ Liên Sơn.
Đại chiến chính thức mở màn.
…
Khu vực Thiên Mệnh Chi Quang, Hồ Nguyên Vũ đang đắm chìm trong cảnh giới kỳ diệu, ý thức và tiên ℓực ℓiên tục tràn vào giới châu, bắt đầu ℓuyện hóa nó.
Theo không ngừng ℓuyện hóa, hắn ℓại sinh ra cảm giác rất kỳ diệu, giống như mình đã hóa thân thành thiên địa, cây cỏ, đất đai, sông ngòi, hải dương… thậm chí quy tắc thiên địa, tất cả đều ở trong khống chế của hắn, chỉ cần hắn muốn, ℓà có thể dễ dàng điều động.