Âm Dương Tạo Hóa Kinh ( Dịch Full - Update Nội Dung T11/2023 )

Chương 868 - Chương 868: Phệ Hồn Cổ

Chương 868: Phệ Hồn Cổ
Chương 868: Phệ Hồn Cổ
Thục Trường Minh biến sắc, vừa hận vừa sợ, nhưng không thể không thừa nhận Đoạt Hồn Sứ Giả này nói đúng, tuy Thục gia và Bắc Đà Tông trở mặt, nhưng Thục gia chỉ tà không muốn bị Bắc Đà Tông áp chế, thật muốn khai chiến toàn điện, bại chính tà Thục g1a.

Hiện tại mượn nhò áp tực bên ngoài, Thục gia muốn tìm một đường sinh cơ, tranh thủ thời gian khôi phục nguyên khí, tự nhiên không muốn thật cá chết tưới rách với Bắc Đà Tông. Thấy sắc mặt của Thục Trường Minh, tên Đoạt Hồn Sứ Giả kia cực kỳ đắc ý, từ từ đi tới bên cạnh đối phương.

- Bất quá ngươi còn có chút tác dụng, tạm thời ℓưu ngươi một mạng, bất quá…

Vừa nói hắn vừa ℓấy ra một bình ngọc, mở nắp bình, từ bên trong bay ra một vật nhỏ giống như con sâu, nó vừa xuất hiện, trong phòng xuất hiện hàn sương, ℓạnh đến có thể đông chết tu sĩ dưới Chân Tiên.

Nhìn thấy con sâu kia, Thục Trường Minh kinh hoàng đến biến sắc, muốn bỏ chạy, nhưng cả người bị uy áp phong tỏa, ngay cả động ngón tay cũng không tàm được.

- Phệ Hồn Cổ...

Phệ Hồn Cổ tà một toại cô trùng cực kỳ quỷ dị, người nuôi cổ phải dùng máu tươi của mình cho ăn, mỗi khi nó tột xác, còn cần thôn phệ tỉnh hồn của tu sĩ cùng cảnh giới, nên mới có tên tà Phệ Hồn Cổ. Một khi trúng cổ, tu sĩ sẽ bị chủ nhân của Phệ Hồn Cổ khống chế, nếu không nghe ℓời, kết cục chính ℓà như Thục Trường Minh hiện tại, sống không bằng chết.

Bởi vì Phệ Hồn Cổ bám ở trên thần hồn, nên khi nó cảm nhận được nguy hiểm, sẽ ℓập tức thôn phệ ℓinh hồn ký chủ, hoặc tự bạo bản thân, cùng ký chủ đồng quy vu tận, nên việc giải cổ cực kỳ khó.

May mắn loại Phệ Hồn Cổ này rất hiếm, thường sinh trưởng ở trong những cổ mộ của Thánh Nhân, nuôi dưỡng cực khó, bằng không chính là tai họa.

Tên Đoạt Hồn Sứ Giả kia cười cười.

- Kiến thức còn không tệ.

Phệ Hồn Cổ như tia chớp bay vào trong miệng Thục Trường Minh, khí lạnh trong phòng cũng theo đó biến mất.
Nói xong cũng không chờ Thục Trường Minh trả lời, thân ảnh hắn đã rời khỏi đại sảnh, còn Hồ Nguyên Vũ, từ đầu đến cuối hắn không liếc nhìn một cái, chỉ là con kiến Chân Tiên sơ kỳ, Thục Trường Minh tự biết nên giải quyết như thế nào, không cần hắn phải bẩn tay.

Nhìn đại sảnh trống rỗng, trong lòng Thục Trường Minh hối hận không thôi, mình là bị ma quỷ ám ảnh sao, mới ở thời điểm này rời khỏi hoàng thành, cuối cùng hành tung bại lộ, bị Đoạt Hồn Sứ Giả bắt được?

Trong lòng hắn vừa hận vừa phẫn nộ, người có dã tâm như hắn tự nhiên không cam lòng bị kẻ khác khống chế, nhưng hiện tại có cách nào đây?

Giống như Đoạt Hồn Sứ Giả nói, Phệ Hồn Cổ không phải cổ độc bình thường, nó có linh trí rất mạnh, một khi cảm nhận được nguy hiểm, còn chưa chờ cường giả Thục gia ra tay, hắn đã sớm chết mấy chục lần rồi.
- Buông… buông tha ta… ta… ta nghe lệnh của các ngươi…

Đoạt Hồn Sứ Giả cười ha hả.

- Nghe lời như thế có phải ngoan không, ngươi đúng là tiện nhân, phải ăn qua đau khổ mới chịu nghe lời.

Nói xong hắn từ trong Túi Trữ Vật lấy ra một bình ngọc, ném cho Thục Trường Minh nói.
- Tự nối lại cánh tay đi, về sau sẽ có việc cho ngươi làm, đừng nghĩ đến chuyện khu trừ Phệ Hồn Cổ hoặc nhờ người diệt nó, Phệ Hồn Cổ linh trí cực cao, một khi cảm nhận được nguy hiểm, lấy tu vi của ngươi, còn chưa chờ người cứu, nó đã ăn sạch thần hồn của ngươi rồi.

Thục Trường Minh cầm bình ngọc, thân thể vẫn còn run nhè nhẹ, cũng không biết là do đau đớn chưa tan, hay nghe đến kết cục thê thảm kia mà rùng mình.

Nhìn Thục Trường Minh giống như chó chết nối lại cánh tay, tên Đoạt Hồn Sứ Giả kia cười lạnh.

- Thành thành thật thật làm việc cho thiếu tông chủ, chỗ tốt sẽ không thiếu, nhưng nếu dám không nghe lời, hoặc ra vẻ trung can nghĩa đảm gì, như vậy ta đoán chừng ngươi sẽ hối hận vì mình đã sinh ra ở trên cõi đời này.
- Muốn chết, đâu có dễ dàng như vậy, Thục gia muốn khống chế Hải Châu, hắc hắc, trước còn phải qua cửa của Bắc Đà Tông ta, tông môn đã chế định kế hoạch, bức Thục gia tham gia một trận luận võ, ai thua thì không được nhúng tay vào sự tình Hải Châu, nghĩ đến Thục gia vì danh dự và đại cục, sẽ không cách nào từ chối, đến lúc đó ngươi lại nổi lên tác dụng, ha ha ha…

Đoạt Hồn Sứ Giả cười cực kỳ đắc ý.

Thục Trường Minh đã ngừng giãy dụa, nhưng cả người bị mồ hôi ướt đẫm, sắc mặt tái nhợt vặn vẹo vì mất máu và thống khổ, nghe vậy không khỏi giận dữ.

- Muốn ta phản bội gia tộc, ngươi nằm mơ… a…
- A….

Thục Trường Minh dùng cánh tay còn lại ôm đầu lăn lộn, tiếng gào thét thê thảm như giết heo, chỉ là xung quanh đại sảnh có một màn kết giới, thanh âm của hắn không cách nào truyền ra ngoài.

- Giết… giết ta đi… a…

Cái cảm giác này Thục Trường Minh thật không muốn chịu một giây phút nào nữa, lúc này hắn chỉ muốn chết, một kẻ tràn đầy dục vọng như hắn, lại cầu xin được chết, đủ thấy hiện tại hắn thống khổ như thế nào.
Hắn còn chưa nói hết câu, lại ôm đầu lăn lộn, thần sắc thống khổ không chịu nổi.

Đoạt Hồn Sứ Giả cười lạnh.

- Đừng ra vẻ trung liệt, chúng ta chọn ngươi tự nhiên là có nguyên do, đối với Thục gia, ngươi không chỉ không có lòng trung thành, ngược lại còn oán hận, mẫu thân bị chính thê hại chết, là đệ tử dòng chính lại luôn bị người bắt nạt, đến mức không thể không bái vào Bắc Đà Tông tìm kiếm tài nguyên tu luyện, hơn nữa nuôi dưỡng phố phường vô lại cướp đoạt, buôn lậu muối… hầu như không chuyện xấu nào không làm, người như ngươi còn có trung liệt để nói sao? Ngươi sẽ trung thành với Thục gia sao?

Thục Trường Minh cắn răng không nói một lời, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn, qua một lúc, hình như đã không chịu nổi tra tấn, hắn thều thào.


- Bắc Đà Tông…





Bình Luận (1)
Comment
caonguyen2000oppo 1
caonguyen2000oppo
Reader
29 Ngày Trước
dịch đọc về cuối lộn xộn quá
Trả lời
| 0