Hồ Nguyên Vũ ngẫm lại cũng phải, nhưng khi nhìn thấy dung mạo xinh đẹp tuyệt trần của Lâm Nhược Yên, thì trong lòng vẫn có chút xấu hổ.
Lâm Nhược Yên còn nói:
- Không cần giả vờ đứng đắn, mẫu thân biết con đã lớn rồi, hai năm qua không phải một mực để con tự mình tắm rửa sao? Tiểu bại hoại, hai năm trước con không phải như thế nha, chẳng những đòi mẫu thân giúp con tắm rửa, mỗi khi trời mưa còn sợ hãi nhảy lên giường của ta ngủ kia kìa...
Hồ Nguyên Vũ nghe vậy càng thêm mặt đỏ, cúi đầu thầm nghĩ:
- Cùng mẫu thân xinh đẹp ôn nhu như vậy ngủ chung giường, quả thực là quá hạnh phúc rồi.
Lâm Nhược Yên cởi đai lưng cho Hồ Nguyên Vũ, vừa giúp hắn cởi áo vừa nói:
- Lúc con hôn mê, ta đã giúp con bôi thuốc một lần, được rồi, cởi quần áo ra, nâng chân lên.
Hồ Nguyên Vũ phối hợp nâng bờ mông lên, rất nhanh trên người chỉ còn lại một cái quần lót, da thịt như thánh ngọc và đường cong cơ bắp rõ ràng hiện ra.
Hồ Nguyên Vũ có chút xấu hổ, kẹp chặt hai chân.
Lâm Nhược Yên thấy quần lót của Hồ Nguyên Vũ chống lên một cái lều nhỏ, thì hơi đỏ mặt, trong lòng không biết vô số có chút hồi hộp và do dự, không biết có nên tiếp tục hay không.
Cuối cùng nàng như hạ quyết tâm, xoay người lấy khăn lông ướt tới, tỉ mỉ giúp Hồ Nguyên Vũ lau toàn thân, Lâm Nhược Yên tận khả năng lau rất nhẹ.
Lâm Nhược Yên ân cần nói:
- Vũ nhi, kinh mạch có đau lắm không? Nếu con nhịn không được, thì cứ nói cho mẫu thân biết.
Hồ Nguyên Vũ cười nói:
- Mẫu thân, con không sao, tay của người thật ôn nhu! Nếu đổi thành cung nữ, chỉ sợ còn đau hơn.
Lâm Nhược Yên mang theo nụ cười trìu mến nói:
- Đó là đương nhiên, những cung nữ vụng về kia, mẫu thân làm sao yên tâm được, hơn nữa các nàng không biết mát xa uẩn dưỡng kinh mạch, Vũ nhi, con xoay người, mẫu thân muốn cởi quần lót của con ra.
Trong nội tâm Hồ Nguyên Vũ nóng lên, nhẹ giọng hỏi:
- Quần lót cũng phải cởi sao?
Tuy tim Lâm Nhược Yên đập như hươu chạy, miệng không nói gì, nhưng trong con ngươi sáng ngời mang theo vẻ uy nghiêm không cho kháng cự, Hồ Nguyên Vũ thấy thế đành phải xoay người, cảm giác được một đôi tay ngọc ôn nhu trơn trượt sờ đến trên mông của mình, sau đó quần lót bị cởi ra.
Toàn thân Hồ Nguyên Vũ trần như nhộng, mặt đỏ tới mang tai! Cũng may mặt úp xuống, bằng không côn thịt nhất định sẽ lộ hết... Vừa nghĩ tới côn thịt của mình, Hồ Nguyên Vũ cảm giác nó đang cương lên.
Lấy khăn lông ướt dịu dàng lau sạch phía sau của Hồ Nguyên Vũlàm xong, Lâm Nhược Yên bảo Hồ Nguyên Vũ đừng nhúc nhích, tiếp tục bảo trì tư thế này, nàng thì xoay người cầm lấy bình sứ, đổ nước thuốc vào lòng bàn tay, sau đó bàn tay bao trùm lên mông của Hồ Nguyên Vũ, một cỗ chân khí mát lạnh tăng thêm bàn tay ấm áp kia đi vào kinh mạch, để cho Hồ Nguyên Vũ vui thích hưởng thụ. hắn vụng trộm liếc nhìn, trong mắt Lâm Nhược Yên tràn đầy yêu thương.
- Mẫu thân, thật là quá thoải mái, không đau chút nào.
Hồ Nguyên Vũ tán thưởng nói.
Lâm Nhược Yên ân một tiếng:
- Mẫu thân không có lừa con chứ! Vũ nhi cứ yên tâm, nửa tháng sau, con có thể hoàn toàn khỏi hẳn.
Hồ Nguyên Vũ không khỏi miên man bất định:
- Mẫu thân, người biết vì sao hoàng hậu lại nhằm vào mẹ con chúng ta không?
Sắc mặt của Lâm Nhược Yên trở nên u ám xuống:
- Còn có thể vì sao, là vì con quá được phụ hoàng sủng ái, lại thêm Lâm gia và Nguyên gia hợp tác càng ngày càng thân mật, đã uy hiếp đến lợi ích của hai gia tộc Lê Trịnh.
Hồ Nguyên Vũ âm thầm gật đầu, sinh trong gia đình đế vương, nhiều khi cũng là một loại bất hạnh.
Tay ngọc mềm nhẵn của Lâm Nhược Yên, ở trên mông Hồ Nguyên Vũ xoa bóp trọn vẹn một nén hương thời gian, nàng hỏi:
- Vũ nhi, con cảm thấy thế nào?
Hồ Nguyên Vũ gật đầu nói:
- Thủ pháp của mẫu thân thật tốt, theo kịp các thần y diệu thủ hồi xuân rồi.
Lâm Nhược Yên khẽ cười nói:
- Con nay cũng biết nịnh mẫu thân rồi.
Hồ Nguyên Vũ lắc đầu:
- Mẫu thân, con là khen thật, sau này con sẽ chăm sóc người cả đời, để người trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất.
Lâm Nhược Yên nghe vậy không khỏi sững sờ, khuôn mặt hơi đỏ lên, nhẹ nhàng đánh mông hắn một cái:
- Tiểu bại hoại, lại còn tâng bốc nữa, được rồi, mông đã mát xa xong, xoay người, ta giúp con mát xa chân.
Hồ Nguyên Vũ ân một tiếng, xoay người lại, mắt thấy thân thể trần trụi cường tráng kia, côn thịt kiên quyết to lớn, mặc dù Lâm Nhược Yên đã là phụ nhân, nhưng giờ phút này má ngọc không khỏi đỏ bừng, tim đập rộn ràng, từ trong lòng móc ra một cái khăn ném cho Hồ Nguyên Vũ:
- Mau che lại đi.
Hồ Nguyên Vũ cúi đầu nhìn côn thịt to lớn của mình, không khỏi đỏ mặt, vừa rồi chỉ lo nói chuyện với Lâm Nhược Yên, rõ ràng lại quên côn thịt không biết khi nào đã ngẩng đầu dựng thẳng, hắn vội vàng lấy khăn che lại.
Lâm Nhược Yên mắc cỡ đỏ mặt, bắt đầu thoa thuốc lên người Hồ Nguyên Vũ.
Trong lúc bất tri bất giác, trên đùi đã xử lý xong, Lâm Nhược Yên buông đùi Hồ Nguyên Vũ xuống, sau đó ngồi ở bên người hắn, cầm lấy cánh tay phải đặt lên đùi mình, nhẹ nhàng xoa bóp.
Hồ Nguyên Vũ cảm thụ được đùi ngọc co dãn, tuy cách váy ngoài, váy lót và quần lót, nhưng cảm giác thân thể ấm áp bóng loáng vẫn xuyên thấu qua váy truyền tới, nhất là hương khí sâu kín trên người Lâm Nhược Yên, làm Hồ Nguyên Vũ giống như rơi vào tiên cảnh, toàn thân phiêu phiêu dục tiên.
Thẳng đến mát xa xong, Lâm Nhược Yên mới cười nâng cánh tay của Hồ Nguyên Vũ lên, nhẹ nhàng đặt ở trên đầu giường:
- Vũ nhi, nhớ kỹ không nên hoạt động quá nhiều, nếu con khát, đói bụng, cứ gọi người là được.
Lâm Nhược Yên đứng dậy, lau mồ hôi trán, trong quá trình xoa bop nàng vận dụng rất nhiều chân khí độ vào cơ thể hắn, để bình ổn huyết khí nghịch hành, sau đó nhìn Hồ Nguyên Vũ mỉm cười, bưng khay xoay người đi ra ngoài phòng, đương đi tới cửa, nàng quay đầu lại nói với Hồ Nguyên Vũ:
- Vũ nhi, cơm trưa mẫu thân sẽ để cho muội muội con đưa tới, chờ đến tối lúc, mẫu thân còn sẽ giúp con mát xa một lần.
Hồ Nguyên Vũ nằm ở trên giường, nhớ lại cảm xúc vừa rồi, đang xuất thần, chợt nghe trong đầu vang lên thanh âm của Tử Trúc:
- Thánh Tử cố gắng lên, tranh thủ sớm ngày đưa mỹ nhân lên giường.
Hồ Nguyên Vũ giật nảy mình, hỏi:
- Ngươi có thể nhìn thấy hình ảnh bên ngoài?
Tử Trúc dí dỏm nói:
- Này có gì phải ngạc nhiên, nô tỳ là khí linh của Âm Dương Tạo Hóa Tháp, Âm Dương Tạo Hóa Tháp lại ở trong thức hải của Thánh Tử, nô tỳ có thể thông qua thức hải quan sát tình huống bên ngoài nha.
Hồ Nguyên Vũ đang định nói gì tiếp, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân.
- Ca ca, muội mang cơm đến cho huynh đây.
Hồ Nguyên Vũ nghe ra là thanh âm của muội muội Hồ Minh Nguyệt, vội vàng hoàn hồn, chú ý tới trên người còn không mảnh vải che thân, tranh thủ thời gian kéo chăn qua phủ lấy thân thể.
Đi vào cửa lại tới hai người, một người là Hồ Minh Nguyệt, người khác lại là thập muội Hồ Tuyết Nhi, nha đầu này mới sáng đã chạy tới Tử Di Thiên Điện tìm Nguyệt nhi chơi đùa rồi, đúng là như hình với bóng, Hồ Nguyên Vũ vui vẻ nói:
- Nguyệt nhi, Tuyết Nhi, vất vả các muội rồi.