Chương 930: Diệt Sát
Hồ Nguyên Vũ tắc tắc cổ tay đau đớn, Âm Dương Khí vận chuyển, khí huyết đang bốc tên bị trấn áp xuống, nhanh chóng khôi phục bình thường.
Vừa yrồi Trung Cau Luu thủ, nhưng Hồ Nguyên Vũ cũng không có vận dụng toàn tực, chí ít những át chủ bài kia tà chưa sử dụng tới, như Chúng Sinh Bình Đẳng, Phong Tthần Ấn... Nhất ℓà Phong Thần Ấn, theo tu vi hắn tăng cao, Phong Thần Ấn hấp thu nguyện ℓực chúng sinh chuyển hóa thành đế khí càng nhiều, một phần trợ rgiúp hắn tu ℓuyện Chư Thiên Phong Thần Kinh, một phần thì tích tụ dự trữ, khi cần thiết có thể đánh ra một kích vượt xa tu vi.
Vèo vèo vèo…
Hồ Nguyên Vũ vừa ℓui về, Anh Hùng Quân Đoàn được huấn ℓuyện nghiêm chỉnh, sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, vô số cung tiễn bắn tới.
Cảm nhận được cung tiễn gao thét bay đến, hắn không đám xông về phía trước, hai tay vội vàng múa đao, một viên cầu trong suốt vây quanh hắn. Những mũi tên kia bắn tên viên cầu, kích thích ra từng tâng từng tang gợn sóng, nhưng thủy chung không thể đâm rách.
Mắt thấy trên viên cầu cắm mũi tên càng ngày càng nhiều, Trung Cau hét tớn, những mũi tên kia bỗng nhiên phản xạ trở về. Sắc mặt của Hồ Việt biến hóa, không nghĩ tới năng ℓực khống chế của Thượng Tiên mạnh như vậy, vội vàng hạ ℓệnh:
- Liệt Thiên Doanh!
Trong mắt Trung Cẩu lóe lên vẻ lo lắng, một khi thủ hạ bị giết sạch, hắn cũng khó bảo toàn, vì vậy ra tay càng thêm hung ác.
Oanh… thuẫn ảnh lay động, bất quá thủy chung sừng sững không ngã, Hồ Nguyên Vũ thì thỉnh thoảng từ trong quân trận lao ra cho hắn một kích, trên đầu thì bị cung tiễn và đạo pháo bao phủ, để cho hắn đánh cực kỳ biệt khuất.
Hồ Nguyên Vũ thì có ý định ma luyện Anh Hùng Quân Đoàn, vì vậy không có vội dùng những át chủ bài kia, nếu có thể kéo đến lúc Vàng giết chết Triệu Tam Thiên, sau đó mọi người lại hợp lực giải quyết Trung Cẩu, vậy thì hoàn mỹ nhất.
Chỉ là Hồ Nguyên Vũ vẫn quá xem thường thực lực của Thượng Tiên, bọn hắn khống chế được quy tắc thiên địa, lực lượng liên tục không ngừng, lại thêm năng lực khôi phục mạnh mẽ, cho dù bị hắn đánh lén gây thương tích, cũng không hề ảnh hưởng tới chiến lực.Trung Cẩu nổi giận gầm lên, trường đao chém ra một hư ảnh thiên đao cháy rừng rực, dài đến mấy trăm trượng, bay thẳng về phía Anh Hùng Quân Đoàn.
Thiên đao chém lên thuẫn ảnh, oanh… một trận khí lãng truyền ra, thuẫn ảnh lay động, phía trên lưu chuyển ánh sáng màu lam lúc sáng lúc tối, phía dưới không ít chiến sĩ phun ra máu tươi, hiển nhiên là bị chấn nội thương không nhẹ.
Lúc này trong quân trận, rất nhanh có binh lính khác thế chỗ người bị thương, tiên lực không ngừng truyền vào trận pháp, thuẫn ảnh ở giữa không trung ổn định lại, tiếp tục triền đấu với Trung Cẩu.
Bên kia, Tiểu Long cùng đám người Lạc Chính Nam, Ma Văn Trường, Lôi Thần chỉ huy những tu sĩ khác bao vây đám hải tặc còn lại, từ từ ma diệt sạch, cho dù là Đại Tiên cũng không thoát khỏi.Binh sĩ của Liệt Thiên Doanh ào ào giơ cự thuẫn lên, tiên lực kết nối vận chuyển, giữa không trung hình thành từng hư ảnh màu xanh lam, hợp lại chặn ngang ở trên bầu trời.
Những cung tiễn bắn nhanh đến kia đều bị ngăn cản.
Sắc mặt của Trung Cẩu khó coi, không muốn ham chiến, dự định bay qua quân trận bỏ chạy, chỉ là… oanh oanh oanh....
Từ trên các chiến hạm, đại pháo giống như lưới ánh sáng phong tỏa tất cả lộ tuyến, bức hắn không thể không hạ xuống mặt biến.Trung Cẩu vốn đang bay trên không, định ngăn cản Quy Điền Chung của Tiểu Long, đột nhiên cảm thấy lực lượng trong người nhanh chóng rút lui, một cảm giác suy yếu khó có thể diễn tả bằng lời tràn ngập.
Bởi vì Chúng Sinh Bình Đẳng chỉ có tác dụng với người tu vi cao hơn Hồ Nguyên Vũ, nên đám người Lạc Chính Nam hoàn toàn không có cảm giác được cái gì, chỉ nhìn thấy một màn sáng bao phủ mấy dặm mà thôi.
Thân thể Trung Cẩu từ giữa không trung rơi xuống, tiên pháp định đánh ra, bởi vì không có lực lượng chèo chống, lập tức tan biến, Quy Điền Chung lại không chút chậm trễ nện mạnh đến.
- Không…Hồ Nguyên Vũ nhíu mày, cảm giác bất an trong lòng hắn càng lúc càng tăng, thế là hét lớn.
- Chúng Sinh Bình Đẳng!
Theo tu vi tăng lên, phạm vi bao phủ và thời gian kéo dài của Chúng Sinh Bình Đẳng cũng tăng lên, hiện tại đã bao phủ mấy chục dặm, kéo dài chí ít 10 phút.
Tuy thời gian ngắn, nhưng đối với Tiên Nhân mà nói, muốn phân thắng bại chỉ chớp mắt là đủ.Còn Vàng, tuy nó có nắm chắc giết được Triệu Tam Thiên, nhưng này là cần thời gian, mà hiển nhiên, cái thời gian này không hề ngắn, mà kéo càng lâu, viện quân của Cốt Lâu Hải Tặc Đoàn có thể tiến tới bất cứ lúc nào, khi đó mọi người sẽ nguy hiểm.
Bởi vì đoàn trưởng Trương Hắc Minh kia là Thượng Tiên hậu kỳ.
Đối phó Thượng Tiên sơ kỳ đã vất vả như thế, nói gì đến Thượng Tiên hậu kỳ, cho dù Hồ Nguyên Vũ dùng Phong Thần Ấn hoặc Chúng Sinh Bình Đẳng, cũng chưa chắc giết được đối phương.
Lại qua nửa canh giờ, đám người Tiểu Long đã hoàn toàn diệt sạch những hải tặc khác, tiến tới trợ giúp, nhưng cũng chỉ có thể đánh cho Trung Cẩu chật vật hơn mà thôi.Đánh càng lâu, Trung Cẩu càng cảm nhận được đội quân này có vấn đề, theo lý thuyết nếu bên trong có cường giả, sẽ không để thủ hạ của mình đánh chật vật như vậy, nhất là có nhiều lần hắn xém chút chém giết Thục Trường Minh, hiện tại dù đối phương không chết, nhưng bị thương cũng không nhẹ.
Hắn thử thăm dò cười nói.
- Lấy thực lực của các ngươi, là không cách nào giết được chúng ta, ta đã sớm thông tri đoàn trưởng, chẳng mấy chốc hắn sẽ đến, tới lúc đó tất cả các ngươi đều phải chết.
Nghe được lời này, sắc mặt đám người Lạc Chính Nam đều biến đổi, Trung Cẩu nhạy bén phát giác được, thế là càng tự tin, không có liều mạng phá vậy nữa, mà ổn ổn thỏa thỏa hao mòn với đối phương.
Oanh…
Trung Cẩu hét ℓớn, chỉ ℓà còn chưa nói xong, đầu ℓâu đã bị Quy Điền Chung đập nát.
- Thánh Long Hỗn Độn Tức.
Tiểu Long không có dừng tay, từ trong miệng phun ra một ngụm ℓong tức, thần hồn của Trung Cẩu đang tản mát ở trong không trung bị nó ma diệt sạch sẽ.