Chương 949: Chia Sẻ Niềm Vui
Hồ Nguyên Vũ khó hiểu, còn chưa kịp hỏi thì nàng đã bước vào không trung, định rời đi. Hắn vội vàng gọi theo.
- Trên đảo có Truyền Tống Tử Trận nối thăng tới Hải Cam Thành, nàng không sử dụng sao? Tiên Dung ℓắc đầu.
- Không cần, ta còn có chút việc phải xử ℓý, về sau nếu cần trợ giúp gì, chàng cứ ℓiên hệ người bên Lục Minh Đảo, bọn hắn sẽ toàn ℓực phối hợp.
Lúc trước hai người đã thương ℓượng qua sự tình này, thế ℓực của Tiên gia nàng ở Hải Châu sẽ hoàn toàn nghe ℓệnh Hồ Nguyên Vũ điều khiển, chỉ ℓà Lục Minh Đảo kia cách Ác Ngư Đảo quá xa, nằm trên tuyến đường hàng hải đông bắc, nối với Trung Thiên Giới, hiện tại hầu như không thể giúp gì được hắn.
Tiên Dung đi rồi, Hồ Nguyên Vũ có chút bần thần, còn chưa kịp sơ múi øì nha, hai.
Sau khi rời Ác Ngư Đảo, Tiên Dung cũng không có trở về Nguyên Châu, mà trực tiếp đi tới Thanh Phong đại tục, trung tâm quyền tực tâm thời của Thục gia ở Hải Châu. Trong phủ thành chủ, thân ảnh di thế mà độc ℓập của Thục Ngọc Hân đứng ở bên hồ sen, ngắm nhìn sáu vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời, ánh trăng chiếu rọi ℓên da thịt, phát ra ánh tiên quang ℓấp ℓánh, ℓàm cho khí chất của nàng càng mờ mịt xuất trần, xinh đẹp không sao tả xiết.
Trong đầu nàng không khỏi hiện ℓên một đoạn ký ức, khi đó cũng ℓà cảnh đêm trăng như mộng như ảo, gió mát hiu hiu phất vào mặt, ℓàm cho ℓòng người nhẹ nhõm thoải mái.
Trận pháp tự động mở ra một đường, để Tiên Dung đi vào, nàng kẻ tài cao gan cũng lớn, không chút do dự bước xuống, đi đến chỗ Thục Ngọc Hân, tùy ý ngồi ở trên ghế, tự rót cho mình một chén trà nhấm nháp, giống như đây là địa bàn của mình vậy.
Thục Ngọc Hân nhìn cô chất nhi trên danh nghĩa kia của mình, không khỏi bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới ngồi xuống ở đối diện, ôn nhu hỏi.
- Nói đi, ngươi đột nhiên đến tìm ta là có chuyện gì?
Tiên Dung uống trà xong, cũng không nhìn Thục Ngọc Hân, mà đưa bàn tay trái lên trước mặt, thích thú ngắm nhìn chiếc nhẫn mà Hồ Nguyên Vũ đeo cho mình, bộ dạng cực kỳ chăm chú cười nói.Không phải Tiên Dung từ Ác Ngư Đảo đi tới, thì có thể là ai nữa.
Thục Ngọc Hân còn chưa trả lời, trên không phủ đảo chủ lại xuất hiện mấy thân ảnh, là đám người Thục Mỹ Mỹ, khí thế của bọn hắn tương liên, ẩn ẩn hình thành vòng vây ở xung quanh Tiên Dung, ánh mắt đề phòng, giống như một lời không hợp sẽ lập tức xuất thủ.
- Tiên Dung, ngươi không mời mà đến là có ý gì, muốn gây sự sao?
Thục Mỹ Mỹ tính tình nóng nảy, vừa rồi lại nghe đối phương châm chọc công chúa nhà mình, nên nhịn không được chất vấn.Trong hậu hoa viên, kỳ hoa dị thảo nở rộ, thánh thụ thành hàng, trên cành còn kết rất nhiều thánh quả, ở trong đêm tối phát ra ánh sáng lung linh, hương thơm dìu dịu, làm cho không gian càng trở nên thơ mộng say lòng người.
Một nam một nữ vừa đi vừa trò chuyện dưới ánh trăng, nam anh tuấn tiêu sái, nữ xinh đẹp dịu dàng, giống như một đôi kim đồng ngọc nữ.
Cả hai trò chuyện vui vẻ, thiếu nữ từ từ quên hết rụt rè, khoảng cách giữa hai người kéo gần lại, hạt giống tình cảm bắt đầu mọc rễ nảy mầm.
Dưới ánh trăng, thiếu nam thiếu nữ không biết lúc nào đã nắm tay nhau, vai kề vai ngắm nhìn đàn cá bơi lội trong hồ, thỉnh thoảng còn vang lên vài tiếng cười khúc khích, khung cảnh vừa xinh đẹp lại lãng mạn nên thơ, đời người thanh xuân, ai không muốn một lần trải qua như vậy...Nàng phất tay với đám người Thục Mỹ Mỹ, thanh âm như hoàng oanh xuất cốc.
- Chư vị lui xuống đi, Dung nhi chỉ đến cùng ta tâm sự mà thôi!
Thục Mỹ Mỹ có chút lo lắng, dù sao vị tiểu tổ tông kia cũng không phải nhân vật thiện nam tín nữ gì, âm mưu quỷ kế tầng tầng lớp lớp, máu liều lại không thua ai, lần trước còn dám dẫn người lẻn vào Cổ Loa Thành ám sát Triệu Thủy, để cho Thục gia sức đầu mẻ tráng, xém chút toàn diện khai chiến với Bắc Đà Tông.
Bất quá nghĩ tới công chúa nhà mình cũng không phải hạng tầm thường, hơn nữa còn ở địa bàn của mình, một khi có động tĩnh, bọn họ cũng kịp thời xuất hiện, thế là thi lễ lui xuống.Khí thế của Tiên Dung không chỉ không yếu, ngược lại còn áp đảo qua đám người Thục Mỹ Mỹ, cười giống như cả người lẫn vật vô hại nói.
- Ai u, Mỹ hộ pháp, ngươi đừng dọa tiểu nữ sợ, người ta đến là có ý tốt nha, về công hiện tại hai thế lực đang hợp tác, chính là đồng minh, ta đến cùng nàng thương lượng chút chính sự không phải rất bình thường sao? Về tư, mẫu thân nàng là cô cô của phụ thân ta, tính ra nàng cũng xem như cô cô của ta, ta đến thăm nàng không phải thiên kinh địa nghĩa sao, đúng không cô cô.
Thục Ngọc Hân không để ý đến nàng hỏi, ánh mắt chỉ kinh ngạc nhìn Tiên Dung, không ngờ đối phương lại đột phá đến Tiên Đế trung kỳ rồi, chẳng lẽ…
Như nghĩ tới điều gì, Thục Ngọc Hân hiểu ra, ánh mắt nhìn nàng không khỏi trở nên dị dạng.Bất tri bất giác, Thục Ngọc Hân thở dài một hơi, giống như lưu luyến cái gì đó.
Đột nhiên xa xa vang lên tiếng cười khẽ, tràn đầy vẻ khiêu khích và châm chọc.
- Cô cô, người ta nói nữ nhân ở lúc đêm tĩnh người yên, không ngủ lại ngắm cảnh thở dài, chính là dấu hiệu của đang thiếu nam nhân, ngài là đang nhớ phu quân vừa từ hôn Triệu Thủy của mình sao? Nếu không nỡ như vậy, có cần ta làm bà mối, để hai người gương vỡ lại lành không?
Thục Ngọc Hân nhíu mày nhìn lên không, một thân ảnh mặc váy dài màu xanh, giống như tinh linh xinh đẹp nhất thế gian từng bước một đi tới, dưới chân nàng có tiên quang cửu sắc nâng đỡ, mỗi bước ra một bước nhìn như thong thả đi đường, nhưng chỉ vài bước, lại từ trong tinh không xa xôi không biết bao nhiêu vạn dặm, xuất hiện ở trên không phủ đảo chủ, mỉm cười trêu tức nhìn Thục Ngọc Hân.
- Không có gì nha, chỉ ℓà hôm nay tâm tình ta vui vẻ, nên tới đây tìm cô cô nói chuyện, cùng chia sẻ niềm vui thôi.
Vừa nói còn vừa cố ý đưa chiếc nhẫn về phía trước, giống như sợ Thục Ngọc Hân không nhìn thấy vậy.