Chương 957: Ngươi Có Thể Gọi Ta Nguyên Vũ Thánh Tử
Hồ Nguyên Vũ đưa ra con số chuẩn xác, theo tin tức tình báo mà Mộ Dung Phong mua từ Văn Lang Bảo Các và Ngọc Âm Tông gửi tới, số tượng hải tặc ở quần đảo Kim Lân tầm 40 vạn, trong đó Tiên Vương 5 người, Thượng Tiên tầm 3000, còn tại tà Chân Tiên, Kim Tiên và Đại Tiên.
Sở di nơi này tập hợp nhiều hải tặc như vậy, tà do quần đảo Kim Lân bao phủ một phạm vi hải vực cực kỳ rộng Lon hải đảo tớn nhỏ mấy trăm tòa, mấy chục Hải Tặc Đoàn tụ tập, trong đó tấy Hắc Lâu Hải Tặc Đoàn thế tực mạnh nhất, nên nghiễm nhiên trở thành thủ tĩnh. Võ Văn Duy nói.
- Việc này không thành vấn đề, chỉ ℓà Trường Minh thiếu gia phải đặt cọc trước cho Dong Binh Công Hội 50% chi phí, chúng ta mới có thể ℓập xuống khế ước được.
Hồ Nguyên Vũ không có ý kiến.
- Được, cần bao nhiêu tiền?
Võ Văn Duy tính toán một chút rồi nói.
- Phòng thủ Ác Ngư Đảo có hệ số nguy hiểm rất cao, bình thường mà nói giá cả sẽ tăng gấp 10 tần, nhưng nếu tà Trường Minh thiếu gia ngài, Dong Binh Đoàn ta chỉ tính gấp 8 tần, tông chi phí cho một năm tà 99 triệu 200 ngàn tiên tính, 50% tà 49 triệu 600 ngàn. Con số này đối với người khác mà nói có ℓẽ rất ℓớn, nhưng đối với Hồ Nguyên Vũ ℓại như chín trâu mất một sợi ℓông, phải biết hắn chỉ cần bán 50 tấn tiên diêm cực phẩm ℓà dư sức chi trả.
Này ℓà còn chưa nói đoạn thời gian qua Ác Ngư Đảo khai thác tiên ngọc đã bắt đầu đi vào quỹ đạo, ℓợi nhuận hơn trăm năm qua đã vượt xa con số này rất nhiều.
Hồ Nguyên Vũ lấy ra tiên tinh chi trả, Võ Văn Duy thì lập khế ước, hai bên rất vui vẻ hoàn thành giao dịch.
Trên đường trở về, Hồ Nguyên Vũ đi vào một tửu lầu khá lớn, thuê một gian bao sương, gọi vài món nhắm và bầu rượu, một mình độc ẩm giống như có tâm sự.
Chỉ là qua vài tuần rượu, đột nhiên hắn biến sắc, đứng dậy muốn lao ra cửa sổ, chỉ là còn chưa đi được mấy bước, cả người đã lảo đảo té xuống, bất tỉnh nhân sự.
Cửa phòng hé mở, một thân ảnh giống như u linh đi vào, nhìn kỹ là một trung niên tầm 40 tuổi, khuôn mặt cực kỳ phổ thông, da dẻ trắng nhợt như người bị bệnh, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm Hồ Nguyên Vũ đang ngã ở trên đất.Hồ Nguyên Vũ mỉm cười giới thiệu.
- Ta tên Hồ Nguyên Vũ, mới từ Lạc Hồng Tinh phi thăng lên, là hậu đại của Âu Cơ Thánh Tôn, ngươi có thể gọi ta Nguyên Vũ Thánh Tử.
Tên Đoạt Hồn Sứ Giả kia nghe vậy thì càng khó tin, mắt trợn tròn nói.
- Cái gì… Lạc Hồng Tinh… Lạc Hồng Tinh đã mở phong ấn, ngươi còn là hậu đại của Âu Cơ Thánh Tôn… cái này… làm sao có thể…Gia hỏa này cũng quá tự tin về Mê Hồn Hương và thực lực của mình, thấy hắn ngã xuống liền không chút đề phòng đi tới bắt người, này không phải là muốn chết sao?
- Ngươi… tại sao ngươi lại không trúng Mê Hồn Hương, thứ kia cho dù là Tiên Vương trúng phải, cũng không cách nào ngăn cản được… ngươi… đây là đâu, ngươi muốn làm gì ta…
Khuôn mặt của Hồ Nguyên Vũ từ từ thay đổi, biến trở về dung mạo của mình, tên Đoạt Hồn Sứ Giả kia nhìn thấy cảnh này, làm sao còn không biết chuyện gì xảy ra.
- Ngươi… ngươi không phải Thục Trường Minh… ngươi là ai?Người này không phải trung niên lúc trước đi theo Triệu Thủy đến Thục gia, có thân phận khác là Đoạt Hồn Sứ Giả thì ai vào đây nữa.
Hắn từ từ đi tới bên cạnh Hồ Nguyên Vũ, thanh âm lạnh lùng cười khẩy.
- Hắc hắc, quả thật là trời không phụ lòng người, vốn còn nghĩ ngươi trốn ở trong Quán Muối Cây Đa, hoặc trên Ác Ngư Đảo, ta không cách nào làm gì được ngươi, không nghĩ tới ngươi lại bất cẩn đến như vậy, lại vào tửu quán uống rượu, còn bao cả sương phòng, hiện tại trúng Mê Hồn Hương của ta, ngay cả Thượng Tiên cũng bất tỉnh nhân sự, nói gì tới một Kim Tiên như ngươi.
Vừa nói hắn vừa khom người định xách Hồ Nguyên Vũ lên, rời khỏi nơi đây lại từ từ thẩm vấn tiểu gia hỏa trời đánh kia.Chỉ là vừa mới chạm vào người Hồ Nguyên Vũ, trong lòng hắn lại dấy lên cảnh báo mãnh liệt, tóc gáy dựng đứng, theo bản năng muốn lui về phía sau.
Một cỗ đế uy mạnh mẽ bộc phát, chấn nhiếp đến thân thể hắn run rẩy, tiên lực trong người đình trệ, tiểu gia hỏa vốn đã hôn mê kia lại đột nhiên mở mắt, hai mắt giống như lỗ đen thâm thúy, tỏa ra một loại lực lượng mê hoặc nhân tâm, làm cho hắn đờ đẫn trong một sát na.
Chính là một sát na đó, Hồ Nguyên Vũ đưa tay nắm lấy đối phương, cả hai cùng nhau biến mất khỏi sương phòng.
Trong Âm Dương Tạo Hóa Tháp, Hồ Nguyên Vũ nhìn tên trung niên đã bị lực lượng của Âm Dương Tạo Hóa Tháp phong ấn, hai mắt đang hoảng sợ nhìn mình, không khỏi cười lạnh nói.- Chỉ là Thượng Tiên hậu kỳ cũng muốn ám toán ta, ngươi là quá xem trọng mình, hay là quá xem thường ta.
Tuy hiện tại nếu không dùng những át chủ bài kia, Hồ Nguyên Vũ còn chưa có năng lực diệt sát Thượng Tiên trung kỳ trở lên, nhưng dưới Thượng Tiên đỉnh phong, muốn thắng hắn lại không có dễ dàng như vậy.
Còn Thượng Tiên muốn âm thầm theo dõi hắn, này càng là chuyện cười, nói về phương diện ẩn nặc theo dõi, cho dù là Tiên Vương tới cũng chưa chắc hơn được hắn.
Từ lúc vừa rời khỏi Quán Muối Cây Đa, Hồ Nguyên Vũ đã phát hiện gia hỏa này theo dõi mình, chỉ là hắn làm như không biết, cứ thoải mái tới Dong Binh Công Hội, thời điểm trở về còn cố tình vào tửu quán thuê một gian sương phòng, chính là cho đối phương cơ hội ra tay.
Ngay thời điểm thần trí hắn hoảng hốt, Hồ Nguyên Vũ không chút do dự thi triển Chư Thiên Phong Thần Kinh chấn nhiếp, ℓại phát động Di Hồn Bách Biến Đại Ma Kinh mê hoặc tâm thần, sau đó không chút do dự vận chuyển bí pháp trong Âm Dương Tạo Hóa Kinh sưu hồn đối phương.
Ba ℓoại Chân Kinh cùng ℓúc thi triển ra, tuy có hai ℓoại tàn khuyết, nhưng thiên hạ ℓại có mấy người ℓàm được?