3
Ta trở thành Thám Hoa được ngự bút khâm điểm.
Khi cưỡi ngựa dạo phố, mãn lâu hồng tụ chiêu
Giữa rất nhiều khăn hồng tung bay, một túi thơm nặng trĩu ném vào trong lồng ngực ta.
Mở ra nhìn lên…
Tên trời đánh nào, ở bên trong đựng một viên đá to bằng trứng gà, suýt nữa đã đập gãy xương sườn của ta!
Vừa ngước mắt nhìn, nữ nhân trên gác mái chúng tinh củng nguyệt, khi mắt đối mắt với ta, cười trương dương.
“Bình Dương công chúa?”
Trạng Nguyên Lục Minh Chương cưỡi ngựa tới gần, vui cười nói: “Vọng Khung huynh, người có ngoại hình xuất chúng như thế, phải cẩn thận. Nếu thật sự để công chúa để mắt tới, ngày mai không cần đi Hàn Lâm Viện đâu”
Lòng ta trầm xuống, vội vàng thu hồi tầm mắt.
Đại Chu đều biết, tất cả các Hoàng tử trong cung đều sợ thiên uy, chỉ có Bình Dương công chúa có được sự chú ý của thánh tâm.
Năm nay Bình Dương công chúa mười sáu tuổi, đã đến tuổi hôn phối, được Thánh Thượng ân sủng, đã hứa là sẽ chiều theo ý của nàng.
Nhưng mà lễ chế rất rõ ràng, Phò mã không được làm quan.
Lục Minh Chương vừa dứt lời, hai thị nữ đúng lúc ngăn ở trước ngựa
“Tạ đại nhân, công chúa mời ngài lên lầu uống trà.”
Ta da đầu tê dại, tay run lên, túi thơm lăn xuống dưới vó ngựa.
Cầu… cầu xin buông tha
4.
Xong rồi, ta thật sự bị Bình Dương Công chúa coi trọng rồi!
Nàng mời ta uống trà, còn nói: “Thường nghe người ta nói, Đại Chu tổng cộng một thạch, Tạ Vọng Khung độc chiếm tám đấu.”
“Sao không biết Tạ Đại nhân cũng có vẻ ngoài đẹp như thế nhỉ?”
“Hả? Sao lại thế?” Cha ta vừa nghe thấy đã kinh hãi, lại thu liễm trong nháy mắt.
“Chính là… đây cũng không phải là nhất định là coi trọng ngươi.”
Chậc.
Ta cầm lấy tay ông ấy để lên mu bàn tay của ta rồi đáp: “Nàng còn sờ con như thế này này! Đúng, như thế, chính là như thế!”
Ta chưa bao giờ gặp một người con gái nào lớn mật như thế!
“Hả? Sao lại như thế?” Cha ta lại một lần nữa kinh ngạc, lại một lần nữa thu liễm trong nháy mắt.
“Nhưng mà… Vọng Khung con ta, làm phò mã cũng rất tốt.”
“Chí của con không ở chốn quan trường, trước kia phần lớn là em gái con cùng gây loạn với con, nếu con không mau lui lại, sớm hay muộn cũng lộ cái đuôi.”
…
Ta thở dài thật sâu.
“Cha, con là Bội Chỉ…”
Bởi vì ta và huynh trưởng thường xuyên trao đổi thân phận, từ nhỏ chỉ có khi nào cả hai người chúng ta cùng nhau đứng trước mặt cha ta, ông ấy mới có thể nhận rõ ai với ai.
“A? Con là Bội Chỉ?!” Cha ta ba lần kinh ngạc, không còn thu liễm nữa.
“Con là Bội Chỉ? Vậy ở phủ Tam hoàng tử là ai?”
“Là anh con”
“Anh con? Anh con là ai?”
Dứt lời, cha ta nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.
5.
Ngày Tạ Mân về nhà thăm bố mẹ, cha ta mặc kệ Tam Hoàng tử kim tôn ngọc quý, nhốt hai người chúng ta trong hậu viện, muốn đổi trở lại.
Ông ấy chỉ vào chúng ta: “Con trở về gả cho Tam Hoàng tử của con, nó trở lại gả cho Công chúa Bình Dương của nó.”
“Lúc này cho dù mất bò mới lo làm chuồng, vẫn còn chưa muộn!”
Ta há miệng thật to: “Cha, đám cưới!”
Ông ấy dậm chân: “Vây thì con cưới Tam Hoàng tử của con, nó gả cho Bình Dương công chúa của nó!”
“……”
Thôi!
Câu chuyện của cha ta chuyển về phía Tạ Mân: “Con là một người đàn ông, gả làm vợ người khác, có thể lừa gạt được một chốc một lát, chẳng lẽ còn lừa gạt được cả đời hay sao?”
“Việc làm của hai con, nếu sự việc lộ ra, toàn bộ Tạ gia đều vạn kiếp bất phục.”
Ta cùng với Tạ Mân liếc nhìn nhau, cùng nhau quỳ uống.
“Xinh cha trục xuất chúng con khỏi tông tộc!”
Cha ta tay che lấy ngực, con ngươi lộn mấy vòng, thật may là không ngất xỉu một lần nữa.
Quản không được, quản không được!
Ông ấy run rẩy chỉ tay vào ta: “Lúc trước, lẽ ra ta không nên mang con đi Di Châu! Lẽ ra không nên mang con đi gặp Tào Hành Tri!”
Lòng ta co rút lại, trước mắt đột nhiên hiện lên thảm trạng khắp nơi phơi thây.
Tào Hành Tri……
Từ biệt ở Di Châu, ta oán hắn thật nhiều năm.
6.
Năm Kiến Khang thứ 21, giặc cỏ Di Châu cướp bóc hơn một trăm phụ nữ và trẻ em từ khu an trí.
Lúc ấy, quận trưởng tân nhiệm của Di Châu là tân khoa Thám Hoa Tào Hành Tri, năm đó vừa mười tám.
Phụ nữ và trẻ em bị cướp bóc, vốn có cơ may được cứu giúp, nhưng Tào Hành Tri phạm vào một cái sai lầm lớn.
Khiến cho khi tìm lại được những người này, chỉ còn hơn trăm cái xác khó coi.
Ta cắn chặt răng, nhiều năm như vậy rồi, ta vẫn luôn nghĩ đi nghĩ lại.
“Nếu lặp lại sự việc hôm đó, thêm một người nữ, chỉ cần thêm một người nữ! Có thể nào…”
“Hoang đường!”
Nỗi lòng cha ta khó nhịn, chống tay lên bàn.
“Từ xưa chế độ cũ dễ đổi đều là xây lên từ tính mạng của mấy vạn người, con cũng biết những việc con làm chẳng qua là lấy trứng chọi đá.”
“Lấy trứng chọi đá, cho dù có vỡ tan thành nhiều mảnh cũng có thể thu hút được kiến tới giúp đỡ!”
Ta dùng lễ nho sinh dập đầu với ông ấy.
“Phụ thân, Tạ Linh dù chết cũng không hối hận.”
Cha ta chung quy cũng không thể đạt được mong muốn của mình, ông ấy đỡ trán liên tục thở dài!
“Thôi được rồi… đành mặc kệ vậy!”
“Từ hôm nay trở đi, ta đành phải buộc đầu ở trên lưng quần vậy, mặc kệ các con muốn làm gì thì làm!”