Âm Dương Thác - Đáo Di Hoài Lý Lai

Chương 4

“Thứ hai, trong thời tiết trời đông giá rét, người nghèo không có sợi bông để làm áo giữ ấm, thường dùng cách nào để chống lạnh?”

“Phụ nữ sẽ khâu túi ở trong trung y, nhét rơm rạ vào, có thể làm ấm, cũng không mất đi linh hoạt.”

Ta từng thấy cổ áo của người dân bị tuột chỉ, người vợ dùng kim để khâu lại, cười mắng đồ ngốc nghếch.

“Thứ ba, đã từng có nữ y Lâm thị biên soạn “Phụ vấn bách tật” (Một trăm bệnh tật của phụ nữ), điều này còn hơn cả linh đan diệu dược lại có ít người biết, làm sao để phổ cập?”

“Thu nhận sử dụng làm điển tịch quan học, biên soạn chú giải và chú thích, dựa vào sách, ở Thái Y Viện cùng với những nơi học y khác học tập nhiều hơn”

Ta từng thấy……

“Vậy thì Tạ Đại nhân cũng biết, cuốn sách này bị một đám y quan mắng là dâm kỹ, Lâm thị từng bị hỏi tội chém đầu!”

Giống như phẫn hận, giống như chất vấn, nói năng có khí phách.

Một trận gió thổi qua, trong điện chỉ còn lại tiếng cành lá xào xạc.

Tôi há miệng ra định nói gì, đến bên miệng lại thành tiếng thở dài không tiếng động.

Ta biết, ta đã biết rồi.

Lâm thị, Lâm Hoài Tố.

Quan phủ đốt sách, nha dịch vây nhà, nàng trộm cầm lấy bản sao nhét vào lòng ngực ta, cười xinh đẹp

“Sách này, chỉ còn lại một cuốn trên đời, luôn có lúc lại thấy ánh mặt trời. Như thế mới không uổng công tiểu nữ tới một chuyến.”

Ta từng thấy……

Ta từng thấy!

…Thiên ân huy hoàng này, nâng cao Thanh Vân Chí của đàn ông trên thế gian, lại luôn luôn dẫm lên lưng của phụ nữ!

10.

Ta chậm rãi thẳng sống lưng, giương mắt nhìn lên.

“Nếu như thế, vì sao công chúa lại đặt câu hỏi?”

Bình Dương công chúa trắng mặt trong nháy mắt, vung tay áo, lại là một vẻ điêu ngoa thiên chân.

“Phụ hoàng… Tạ đại nhân quá hùng hổ doạ người, lại hỏi ngược con!”

Hoàng Đế giả bộ nghiêm túc, mắng nàng hai câu hồ nháo, lại thật tự muốn nghĩ đến mong muốn của nàng.

“Tạ khanh đúng là phù hợp với sở thích của Bình Dương, hay là…”

“Báo… báo cáo hoả tốc tám trăm dặm từ Hoạt Châu! Hoàng Hà vỡ đê, 37 huyện gặp tai hoạ!”

Sắc mặt của Hoàng Đế thay đổi, ta sợ hãi đứng dựng lên.

Trong cung vội vàng triệu triều nghị, Bình Dương công chúa nói thầm với Hoàng Đế hai câu, lúc đi qua thì cố tình chạm vào ta.

Ánh mắt xẹt qua, sự ưu tư của nàng rơi vào trong mắt ta.

“Chúc lần này Tạ đại nhân đi thuận buồm xuôi gió!”

Hoàng Hà mấy ngày liền mưa to, đoạn đê lớn ở Hoạt Châu đã vỡ, gần mười vạn bá tánh trôi giạt khắp nơi.

Trong triều ầm ĩ ồn ào một trận.

“Cần phải mở kho Thường Bình!”

“Lương thực tồn kho của kho Thường Bình chỉ như muối bỏ biển, vận lương mới là quan trọng nhất!”

“Thuyền chở hàng của quốc khố đã điều động một nửa cho việc tu sửa Vị Kiều mùa xuân, còn lại không đủ trăm con, còn lâu mới đủ giải quyết cấp tốc cho mười vạn dân!”

“Thần có một cách!” Ta cất bước ra khỏi hàng, “Thuyền của thương nhân có thể chống đỡ ba ngàn thuỷ vận!”

“Thần xin mở đường vận chuyển muối Lưỡng Hoài, chỉ cần vận trăm thạch lương đến khu tai nạn, sẽ ban cho một lần chở muối.”

Trong điện ồ lên, Thị Lang Bộ Hộ vội kêu lên: “Muối và sắt là mạch máu quốc gia, làm sao có thể…”

“Mạch máu của quốc gia chính là người dân!”

Ta nắm chặt lấy thẻ ngà: “Năm Vĩnh Huy thứ sáu, Ký Châu lũ lột, chính là Thái Nguyên Vương đã lấy thương thuyền vận lương 30 vạn thạch.”

“Đạo cứu dân khỏi nước lửa, làm sao có thể bảo thủ không chịu thay đổi!”

Dứt lời, trong điện vắng lặng không một tiếng động.

Tiếng sấm ầm vang đùng đùng, trong chốc lát bên ngoài điện đã mưa, trên gói lưu ly vang lên tiếng châu ngọc.

Hoàng Đế nắm đứt chuỗi hạt, hạt bạch ngọc lăn xuống, tiếng kêu giòn vang xen lẫn tiếng mưa rơi, lạch cạch chuyển tới bên chân ta!

“Tạ Mân nghe chỉ!”

Ta cung kính tiến lên, Hoàng Đế đột nhiên rút ra thanh trường kiếm mà nội thị dâng lên, ném tới bên chân ta.

“Trường kiếm vù vù, thân kiếm khắc chữ “Như trẫm đích thân tới”, chữ triện khắc trên đó phát ra ánh bạc, Hoàng Đế trậm giọng: “Ban cho ngươi Thượng Phương Bảo Kiếm, có quyền tiền trảm hậu tấu!”

“Lãnh 5000 tinh binh, chọn quan viên lục bộ làm phụ tá, ngay trong ngày đi Hoạt Châu cứu tế!”

11.

Bộ Hộ khẩn cấp gom góp lương thảo, binh mã áp giải theo.

Lại chọn mười vị thợ thủ công tinh thông bơi lội của Công Bộ, hơn mười vị y quan ở Thái Y Viện, mặc kệ mưa gió mà lên đường.

Khi đến Hoạt Châu, lại ngoài ý muốn chạm mặt một người, Tào Hành Tri.

Nghe nói là lần này hắn nhận việc tuần tra, hồi kinh phục mệnh đi tới Hoạt Châu.

Chính hắn là người đầu tiên phát hiện ra lỗ hổng của đê đập, vội vàng sơ tán dân chúng xung quanh, lại hăng hái thông báo tới kinh thành, mới giảm thương vong tới mức thấp nhất.

Khi ta đến, hắn đang mặt xám mày tro, lẫn trong đám người đang dọn bao cát trong công trình trị thuỷ.

Bên cạnh hắn có một người con gái tên là Vân Nương, thấy tiếp viện của triều đình thì vui mừng vô cùng.

Bình Luận (0)
Comment