Âm Duyên Kết

Chương 35

Editor: Tịnh Quân

 Chương 35 - Tình trong chớp mắt 





Bùi Nghiêu Viễn thấy Diệp Kết Mạn hỏi, cũng không đề phòng, đại khái tự thật lại đêm đại hôn đó một lần. Bùi Nghiêu Viễn thở dài, ôn hòa nói: "Căn bản là như thế. Không nói cho muội biết chuyện Tứ đệ trước, thật sự ta rất ngại. Ta biết muội không phải người ham vinh hoa phú quý Bùi gia mà hiện giờ lâm vào cảnh này đó cũng không phải điều muội muốn. Sau này có thể hỗ trợ cái gì, muội cứ nói đừng ngại."

Diệp Kết Mạn thì lại trầm ngâm nghe Bùi Nghiêu Viễn nói. Theo Bùi Nghiêu Viễn tự thuật, mặc dù không rõ nghi thức âm hôn cụ thể nhưng ngày sinh tháng đẻ và tóc cũng thành nghi thức quan trọng. Nếu Kỷ Tây Vũ nhân lúc âm hôn này xuất hiện tại tân phòng vậy xác minh trên đời đúng là có ma... Nghĩ vậy, Diệp Kết Mạn bỗng nhiên hỏi:

"Không biết Tứ đệ huynh..." Diệp Kết Mạn dừng một chút, "ngày sinh tháng đẻ phu quân ta là gì?"

Bùi Nghiêu Viễn nghe vậy ngẩn người, không rõ vì sao Diệp Kết Mạn lại hỏi mà không thắc mắc gì. Bùi Nghiêu Viễn vẫn là nói ra ngày sinh tháng đẻ Bùi Nghiêu Húc.

"Cũng đâu có hợp đâu..." Diệp Kết Mạn thấp giọng thì thào, khó hiểu nhíu mày, đưa tay sờ mộc quỷ phù dưới áo. Mặt trái của mộc quỷ phù cũng có khắc ngày sinh tháng đẻ hoàn toàn khác với Bùi Nghiêu Húc.

"Muội nói gì?" Bùi Nghiêu Viễn không nghe được Diệp Kết Mạn nói gì, nghi hoặc hỏi.

"Không có gì, " Diệp Kết Mạn lắc đầu, phục hồi tinh thần lại, đắn đo nói, "Vậy... tóc huynh, cũng bị thiêu hủy ngay lúc đó sao? Có gì dị thường không?"

Bùi Nghiêu Viễn nhớ lại chuyện đêm đó, trầm mặc một lúc lâu mới cau mày nói: "Khi đó không khí đích xác có chút quỷ dị. Hẳn là linh môi cố ý giở trò cũng không chừng. Hoặc là do tâm lý lúc ấy. Dù sao trên đời này làm gì có ma, đừng nói là người và ma thành thân, " Bùi Nghiêu Viễn cũng không tin. Nói đến đây hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Kết Mạn, không cho là đúng nói:

"Nếu thật hữu dụng, chẳng lẽ hồn ma Tứ đệ thành thân với muội thật? Người và ma khác biệt, âm hôn bất quá là bề ngoài mà thôi."

Nghe Bùi Nghiêu Viễn nói, thần sắc Diệp Kết Mạn có chút cổ quái. Đồng thời đáy lòng rùng mình, thầm nghĩ : ngươi đừng có nói vậy, ma là có thật đấy... Ngay tại đây, ngay tại trên cổ ta có một con ma nữ đây. Diệp Kết Mạn nhớ tới đêm đại hôn Kỷ Tây Vũ đột nhiên xuất hiện thiếu chút hù chết nàng, nàng thở phào ra một hơi. Nhưng vì sao chỉ có Kỷ Tây Vũ, nàng nghĩ không ra.

Xong bữa sáng đã là sau nửa nén hương, mọi người tiếp tục lên đường. Chỉ là thiếu Hứa Nhu Sương cùng hai nha hoàn nàng mang đến.

Trên xe ngựa, Diệp Kết Mạn còn chưa kịp ngồi vững vàng thì độ ấm trong xe liền lặng yên hạ thấp xuống, Kỷ Tây Vũ lập tức hiện ra.

"Kỳ quái, sao đột nhiên lại lạnh thế này." Đối diện, An nhi nói thầm một câu, không khỏi nhích tới gần Thư nhi ở bên cạnh hơn để sưởi ấm, nói, "Hôm nay thời tiết không tệ mà, bên ngoài rõ ràng cũng tốt mà."

"Ai bảo em không mặc nhiều hơn." Thư nhi mặc dù cũng thấy có hơi lạnh nhưng tự nhiên sẽ không nghĩ nhiều, chỉ nhìn An nhi trên người quần áo đơn bạc nhẹ giọng quở trách nói, "Làm bộ làm tịch."

An nhi nghe vậy chỉ nghịch ngợm thè lưỡi.

Đối diện, Diệp Kết Mạn không rảnh để ý tới hai người mà chỉ thoáng nhìn Kỷ Tây Vũ xuất hiện, tim không khỏi lén lút đập nhanh. Nàng giả vờ trấn định dùng khóe mắt nhìn đối phương, thấy Kỷ Tây Vũ ngồi xuống ở bên cạnh thì theo bản năng nửa người bên đó của nàng cứng ngắc. Diệp Kết Mạn ảo não mình căng thẳng vô tội vạ, lại âm thầm may mắn trong xe có người nên nàng cũng không cần nói chuyện, chỉ cần chờ Kỷ Tây Vũ mở miệng là được rồi.

Quả nhiên, Kỷ Tây Vũ đảo mắt qua, mở miệng nói: "Vừa rồi ngươi nói chuyện với Bùi Nghiêu Viễn ta cũng nghe được." Khi nói chuyện, Kỷ Tây Vũ nhếch môi, lộ ra biểu tình hưng trí dạt dào, "Thú vị đấy. Ta thật tò mò linh môi kia là thần thánh phương nào. Đêm đó rõ ràng ta bị cái gì đó dắt vào phòng của ngươi, lại còn không biết khi nào đã mặc hỉ bào, thuyết minh linh môi làm nghi thức âm hôn đích xác hữu hiệu. Mặt khác không dám khẳng định, ít nhất người và ma âm hôn cũng không phải hoàn toàn không có đạo lý." Dừng một chút, Kỷ Tây Vũ nghiêng người qua, nói bên tai Diệp Kết Mạn, "Ngươi cảm thấy sao?"

Cảm giác được động tác của Kỷ Tây Vũ, Diệp Kết Mạn đầu hơi nhấc đầu qua, tầm mắt chạm đến khuôn mặt đối phương liền thu trở về; tay đặt ở trên đùi xoắn nhăn quần áo; mang tai ửng đỏ. Diệp Kết Mạn không được tự nhiên xê dịch ra, lại nghe đến tiếng Kỷ Tây Vũ cười khẽ ý vị thâm trường nói: "Thật thú vị." Cũng không biết là đang nói về chuyện âm hôn, hay là chỉ Diệp Kết Mạn.

Dứt lời, biểu tình trên mặt Diệp Kết Mạn cứng đờ, trầm mặc mím môi, nghiêng đầu đi chỗ khác.

Đối diện, An nhi băn khoăn cũng không lâu lắm có chút không chịu nổi, nhìn quanh xe một vòng, thấy Thư nhi cúi mắt không biết suy nghĩ gì, Diệp Kết Mạn đối diện trông cũng có vẻ đi vào cõi mộng thì cảm thấy nhàm chán, sẽ xốc màn xe lên nhìn mắt phong cảnh bên ngoài. Trong phút chốc, có ánh nắng chiếu nào theo màn xe được nhấc lên, Diệp Kết Mạn trùng hợp cũng phục hồi tinh thần lại, dư quang thoáng nhìn An nhi, giây lát đã đoán được ý định của đối phương lập tức biến sắc, bất chấp đứng phắt dậy thất thanh nói:

"Đừng mở!"

Vừa dứt lời, Diệp Kết Mạn đã gần như bổ nhào vào, cường ngạnh kéo tay An nhi ra. An nhi không phòng bị, mu bàn tay không khéo đập vào cạnh cửa, An nhi đau kinh hô một tiếng.

Thấy thế, Diệp Kết Mạn cắn môi áy náy, vội nhìn tay An nhi thân thiết nói: "Thực xin lỗi, em không sao chứ?"

Khi đó Diệp Kết Mạn khá dùng sức, hiển nhiên tay An nhi bị va chạm không nhẹ, đã hơi sưng lên và có màu xanh. Bất quá An nhi cũng chỉ là vuốt ve mu bàn tay mình, không trách Diệp Kết Mạn. An nhi mạnh mẽ lắc đầu tươi cười: "Không sao ạ, chỉ là đụng một chút mà thôi, không sao đâu ạ." Dừng một chút, An nhi nghi hoặc nhăn mi, "Thiếu phu nhân sao vậy ạ? Đột nhiên..."

"Ta..." Diệp Kết Mạn xấu hổ há miệng thở dốc, một lát sau mới miễn cưỡng tìm lấy cớ nói: "Mắt ta có chút không thoải mái, không muốn thấy sáng quá, em đừng mở."

Nghe vậy, An nhi kỳ quái nhìn Diệp Kết Mạn, nhưng vẫn vâng lời: "Em không mở nữa."

Một bên Thư nhi trầm mặc cũng nói: "Thiếu phu nhân nếu không thoải mái, nhất định phải nói với chúng em."

"Cám ơn."

Diệp Kết Mạn bối rối đáp, chân tay hơi luống cuống xoay người trở về, cúi đầu không dám nhìn tới Kỷ Tây Vũ. Nàng cơ hồ có thể cảm giác được đối phương như có điều suy nghĩ dán mắt trên người mình tìm tòi nghiên cứu đánh giá cái gì. Vừa nghĩ tới hành động của mình vừa rồi căn bản đều bị Kỷ Tây Vũ nhìn hết, Diệp Kết Mạn không khỏi thấy nóng mặt, thầm mắng mình tại sao mất mặt như vậy.

Như đứng đống lửa, như ngồi đống than Diệp Kết Mạn ngồi xuống, Kỷ Tây Vũ bên cạnh quả nhiên dán lại. Diệp Kết Mạn lại bị buộc mà xê dịch, An nhi đối diện không rõ hảo tâm nhắc nhở nói: "Thiếu phu nhân, đừng nhúc nhích nữa, người cẩn thận chút ạ."

An nhi nói xong, Kỷ Tây Vũ cười vang, nói thêm: "Đúng đấy, đừng lắc lư nữa, nếu không lại ngã."

Cứ như vậy, mặt Diệp Kết Mạn bị chọc đến đỏ bừng, cũng không nhúc nhích nữa, chỉ phải ngồi thẳng đó mặc cho Kỷ Tây Vũ dán lên, không oán trách một câu. Người bên cạnh lại như không biết còn ráng kề sát hơn khiến Diệp Kết Mạn có thể cảm giác được xúc giác mềm mại cùng đường cong nổi bật. Chỉ vài lần hô hấp, Diệp Kết Mạn nhịn không nổi nữa quay đầu qua muốn dùng mắt ý bảo Kỷ Tây Vũ đừng làm rộn. Nhưng mà vừa chuyển đầu liền cảm thấy ta cùng hai má xoẹt qua tia mát lạnh mềm mại như hoa ngày xuân, như mưa bụi tinh mịn phảng phất. Thần sắc Diệp Kết Mạn khẽ hoảng hốt. Trong đầu lại đột nhiên như có sét đánh. Khi nàng ý thức được nó là gì thì nàng vẫn duy trì tư thế đó nhìn Kỷ Tây Vũ không động đậy. Trong tầm mắt đó, Kỷ Tây Vũ chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm Diệp Kết Mạn. Ánh mắt mờ ảo, mị hoặc khôn cùng. Ngay sau đó, Diệp Kết Mạn thấy Kỷ Tây Vũ nâng tay lên xoa môi mình, nhẹ nhàng bâng quơ nói:

"Sao không nói câu nào liền xoay người."

Nghe vậy, đáy mắt Diệp Kết Mạn nhất thời như gió mây cuồn cuộn, sự bối rối tràn đầy mi gian. Nàng chưa bao giờ trải qua điều này, theo bản năng không biết phản ứng sao. Nàng chỉ dựa vào xe trầm mặc. Chẳng biết tại sao trong nháy mắt đó nàng chậm rãi chìm xuống như có bàn tay vô hình nào đó kéo nàng xuống vực sâu. Nàng không có sức kháng cự nó; nó hấp dẫn như thuốc phiện, một khi rơi vào sẽ bị thôn tính ngay tức khắc.

Một đường, không ai nói chuyện.

Tới thành Nam nhanh hơn so với dự đoán. Qua giờ Ngọ họ sẽ vào thành Nam, cách Kỷ gia nửa canh giờ đi đường. Đoàn người Diệp Kết Mạn vào tửu lâu dùng cơm trưa, Kỷ gia đã phái người đến nghênh đón.

Lại là một phen hàn huyên.

Lần đầu tiên Diệp Kết Mạn tới thành Nam, một nơi phồn hoa hơn cả thành Tây. Và đừng nhắc đến thành Bắc nhà nàng. Lầu cao tửu quán đưa mắt đều thấy. Ngày xuân người đi đạp thanh cũng rất nhiều, xa mã thương nhân lui tới nối liền không dứt. Lực chú ý Diệp Kết Mạn rất mau bị đầu đường cuối ngõ thảo luận hấp dẫn.

Trưởng tử Kỷ gia - Kỷ Xuyên dân thành Nam rất quen thuộc, thậm chí họ còn nhận ra mấy vị thiếu gia tiểu thư Bùi gia bên cạnh. Mọi người nghị luận thầm cũng chỉ toàn việc Kỷ gia, mà ngại có Kỷ gia nhân ở đây nên cũng không dám sao lớn tiếng.

Kỷ gia nhân đến tiếp đãi như thói quen, không chút nào để ý tới dư luận. Họ dẫn đoàn người lên lầu, rồi xoay người cung kính nói với Kỷ Xuyên: "Đại thiếu gia, lão gia phu nhân chờ cậu đã lâu, hai người chỉ chờ đại thiếu gia dùng xong ngọ thiện rồi trở về nữa thôi."

Kỷ Xuyên gật đầu, biết thế nào cha mẹ cũng biết hành trình này của bọn họ. Dù sao Kỷ gia là thương nhân, chớ nói một cái thành Tô Châu nho nhỏ này, ngay cả kinh thành họ cũng biết chút ít. Kỷ Xuyên hữu lễ nghênh đón đoàn người Bùi Nghiêu Duẫn đi vào trước, hắn mới vào cuối cùng. Kỷ Xuyên quay đầu hạ giọng nói với Kỷ gia nhân:

"Trong khoảng thời gian ta rời đi, thân thể Tứ thiếu gia thế nào?"

"Hồi bẩm Đại thiếu gia, Tứ thiếu gia vẫn chưa khỏi thương hàn, vẫn đang tĩnh dưỡng ở trên giường ạ. Quý phủ rối ren nhiều ngày nay, bởi vậy lão gia phu nhân dặn Tứ thiếu gia ít xuất viện, miễn cho không khỏe."

"Còn chưa khỏe..."

Kỷ Xuyên nhíu mày. Hắn và Kỷ Việt là cùng một mẹ - là Tam phu nhân. Nếu hắn không có địa vị trưởng tử sợ là địa vị hai huynh đệ hắn ở Kỷ gia cũng không cao. Kỷ Xuyên không hỏi nữa, hắn đi vào phòng, trên mặt đã thay tươi cười, hô,

"Mọi người dùng gì cứ gọi, chớ khách khí..."

Diệp Kết Mạn ngồi xuống, theo bản năng giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trời trong nắng ấm, cảnh sắc tuyệt đẹp, người đi đường qua lại đều là bộ dáng hoà thuận vui vẻ. Nhưng đáy mắt của nàng lại chậm rãi dâng lên lo lắng và bất an.

Kỷ gia... Rốt cục đã tới?

Bình Luận (0)
Comment