Chương 133 - Chương 133: Màn 9 - Hạ Chí 10
Chương 133: Màn 9 - Hạ Chí 10
Dịch: Athox
Bạch Hạc Hoài cực kỳ hứng thú quan sát mấy ông lão đứng đó cãi nhau. Mấy ông già cũng ầm ĩ một hồi rồi mới phát hiện trong sân vừa có thêm một nam một nữ. Ông lão vừa định thi châm nhìn Bạch Hạc Hoài, cả giận nói: “Tiểu nha đầu, ngươi cười cái gì?”
Bạch Hạc Hoài không buồn để ý tới lão, hỏi hộ vệ: “Người bệnh ở đâu?”
“Ở buồng trong.” Hộ vệ trả lời.
“Dẫn ta vào.” Bạch Hạc Hoài kéo hòm thuốc trên người.
Đám đại phu kia nhìn nhau mấy lần, đã hiểu đây là thầy thuốc vừa tới. Ông lão kia hừ lạnh một tiếng: “Ngươi chính là tiểu thần y vừa mở Hạc Vũ dược trang trong thành?”
“Thần y là thần y, sao còn chia đại với tiểu?” Bạch Hạc Hoài cười nói: “Bạch Hạc Hoài của Hạc Vũ dược trang, ra mắt các vị tiên sinh!’
“Hừ, một con nhóc mà lớn lối quá nhỉ.” Ông lão kia cười lạnh nói: “Mấy hôm nay chúng ta đều bị nhốt trong Tri Châu phủ này, người bệnh không còn chỗ nào đi nên mới cho ngươi cơ hội nổi danh thôi.”
Bạch Hạc Hoài cúi người: “Thế thì phải cám ơn lão tiên sinh rồi.”
“Hừ, vào đi, con nhóc.” Ông lão xua tay nói.
“Theo ta đi vào.” Hộ vệ đi tới, dẫn Bạch Hạc Hoài và Tô Mộ Vũ vào trong nhà. Buồng ngoài của gian nhà, một nam tử trung niên mặc quan phục sắc mặt xanh mét đang ngồi trên ghế. Bên cạnh hắn là một nữ tử trung niên ăn mặc sang trọng, sắc mặt tiều tụy, gương mặt đẫm lệ. Thấy Bạch Hạc Hoài đi tới, nam tử trung niên đứng lên nói: “Thần y tới rồi.”
Bạch Hạc Hoài gật đầu nói: “Ra mắt Tri châu đại nhân.”
Nam tử trung niên xua tay nói: “Thần y không cần đa lễ.”
“Xin hỏi vị nào trong quý phủ bị nhiễm bệnh?” Bạch Hạc Hoài hỏi.
“Là khuyển tử.” Nam tử trung niên thở dài một tiếng.
“Ồ? Hóa ra là công tử.” Lúc vừa rồi Bạch Hạc Hoài đã đoán được.
“Công tử ở phòng trong?”
“Đúng vậy.” Nam tử trung niên đứng dậy: “Để ta dẫn thần y vào, nhưng mong thần y chuẩn bị sẵn sàng, có lẽ bệnh tình của khuyển tử không giống những loại bệnh mà thần y từng gặp.”
“Ồ?” Bạch Hạc Hoài sắc mặt bình tĩnh: “Có gì không giống?”
Tô Mộ Vũ khẽ nhíu mày, hắn cảm giác được rõ ràng khi các hộ vệ đi tới phòng trong, thân thể lập tức cứng đờ, thần sắc cũng căng thẳng hơn nhiều.”
Nam tử trung niên suy nghĩ một chút, chậm rãi nói: “Chẳng hay thần y có xem qua một số tiểu thuyết kỳ bí không, hiện giờ khuyển tử giống hệt như trong tiểu thuyết miêu tả, người không ra người, quỷ không ra quỷ.”
Bạch Hạc Hoài đột nhiên dừng bước, ngửi một cái.
“Thần y ngửi thấy cái gì?” Nam tử trung niên hỏi.
“Mùi này không đúng!” Thần sắc Bạch Hạc Hoài lập tức nghiêm túc hẳn lên.
Tô Mộ Vũ đi tới bảo vệ bên cạnh cô: “Có gì không đúng?”
“Ta ngửi thấy mùi xác thối.” Bạch Hạc Hoài vội vàng đi lên trước vài bước, cuối cùng cũng thấy rõ cảnh tượng trong phòng. Chỉ thấy một nam nhân toàn thân trần trụi bị bốn cái xích sắt trói tứ chi, treo lên một cái giường sắt. Nam tử kia nghe động tĩnh, quanh đầu lại nhìn bọn họ, đôi mắt tỏa ra ánh sáng đỏ quỷ dị, tiếp đó cái giường cũng rung chuyển dữ dội. Nam tử kia ra sức tóm lấy xích sắt, muốn hạ xuống dưới.
“Xin thần y cẩn thận. Lai Ngô, bảo vệ cho thần y.” Tri Châu đại nhân bảo hộ vệ.
“Không cần. Có ta là được.” Tô Mộ Vũ xua tay nói.
Bạch Hạc Hoài lại đờ ra tại chỗ, cô tuyệt đối không phải người nhát gan, kể cả lúc trước trong buổi tối đẫm máu của Ám Hà, cô cũng không hề sợ hãi, nhưng lúc này toàn thân cứng đờ tại chỗ.
Tri châu đại nhân thở dài một tiếng, thầm nghĩ trong lòng: Đâu phải thần y gì, dù sao vẫn là nữ nhân. Không nên hy vọng gì ở cô ta rồi, còn chưa xem bệnh đã sợ tới đờ cả người.
Tô Mộ Vũ cũng chưa bao giờ thấy Bạch Hạc Hoài như vậy, hắn nhẹ nhàng nói: “Có gì bất thường à?”
“Chuyện này không thể nào.” Bạch Hạc Hoài lẩm bẩm: “Chuyện này không thể nào!”
“Cái gì không thể nào?” Tô Mộ Vũ hạ giọng nói.
“Đưa thần y ra ngoài.” Tri châu đại nhân đã từ bỏ.
“Đợi đã.” Tô Mộ Vũ bước lên trước một bước, trực tiếp tỏa khí tức, khiến Tri châu đại nhân và hộ vệ đều phải lùi bước.
Bạch Hạc Hoài cúi người, lấy từ hòm thuốc ra một cuộn châm bạc, tiện tay vung lên, phóng đống châm bạc ra ngoài, đâm cả vào người nam tử. Nhưng nam tử kia không hề phản ứng, vẫn giữ nguyên động tác vừa rồi, giãy giạu như muốn thoát khỏi giường sắt.
Tô Mộ Vũ đã thấy thủ pháp thi châm đó không chỉ một lần, lúc đó ngay cả người cường hãn như đại gia trưởng cũng phải ngủ thiếp đi, nhưng nam tử kia vẫn không có phản ứng gì.
“Hắn mất cảm giác đau rồi.” Bạch Hạc Hoài đi lên trước vài bước, quan sát kỹ càng đồng tử của nam nhân kia: “Càng tới gần thì mùi xác thối càng nồng nặc, đúng là nực cười, nực cười.”
Tô Mộ Vũ như nghe ra dụng ý trong lời nói của Bạch Hạc Hoài, sát khí trên người chợt bùng lên.
“Không cần.” Bạch Hạc Hoài ngăn Tô Mộ Vũ lại, tiếp đó quay đầu bước ra ngoài.
“Thần y, xin dừng bước!” Trực giác của Tri châu đại nhân bỗng cảm thấy thần y này đã nhận ra manh mối gì, lập tức bước theo. Nhưng Bạch Hạc Hoài lại hoàn toàn không để ý tới hắn, trực tiếp đi ra ngoài sân, nhìn đám đại phu còn đang cãi vã ầm ĩ, tức giận mắng: “Thân là thầy thuốc, phải đối đãi chân thành. Các ngươi là thầy thuốc mà chỉ giỏi khoác danh thần y lên người thôi sao?”
Ông lão vừa nãy sửng sốt, tiếp đó cả giận nói: “Con nhãi này, mới vào đời được bao lâu mà chạy ra chỉ trích chúng ta? Đúng là nực cười!”
Bạch Hạc Hoài cả giận nói: “Cái này còn cần xem bệnh hay sao? Hễ là thầy thuốc thì có ai không nhìn ra, đây đã là người chết. Các ngươi ở đây bàn bạc nên thi châm hay dùng thuốc với một người chết là đang diễn trò hay sao? Là sợ nói ra chân tướng bị vị Tri châu đại nhân này chém đầu à? Tấm lòng thầy thuốc, tấm lòng thầy thuốc khiến các ngươi ở đây nói năng linh tinh hay sao?”
Tri châu đại nhân chạy ra theo cô đứng đờ đẫn ở cửa, cánh tay run rẩy kịch liệt: “Thần y, ngài nói cái gì? Ngài nói khuyển tử đã...”
“Đã chết, chết tới không thể chết hơn.” Bạch Hạc Hoài trịnh trọng nói: “Không thuốc nào cứu được!”
“Cái này...” Tri châu đại nhân lập tức xụi lơ dưới đất.
“Nói bậy, người chết thì làm sao cử động được?” Các đại phu kháng bị mắng tới mức ngây dại, chỉ có một người trẻ tuổi không nhịn được cãi lại.
“Ngươi chưa bao giờ nghe tới thi biến à?” Bạch Hạc Hoài hỏi ngược lại.
Người kia lập tức nghẹn lời: “Chuyện thi biến chỉ có trên sách, ta chưa từng thấy, chẳng lẽ ngươi thấy rồi?”
Bạch Hạc Hoài cười lạnh một tiếng: “Đúng là ta thấy rồi, một trăm người thi biến, đồ sát cả một thôn.”
Ông lão vừa lên tiếng vừa rồi trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng hỏi: “Xin hỏi cô nương họ tên là gì, sư thừa từ đâu?”
“Ta tên Bạch Hạc Hoài, sư thừa Dược Vương Cốc!” Bạch Hạc Hoài cất cao giọng nói.