Ám Hà Truyện (Dịch Full)

Chương 137 - Chương 137 - Chương 137: Màn 9 - Hạ Chí 14

Chương 137 - Chương 137: Màn 9 - Hạ Chí 14
Chương 137 - Chương 137: Màn 9 - Hạ Chí 14

Chương 137: Màn 9 - Hạ Chí 14

Dịch: Athox

Nam An thành, trong một gian nhà lớn ở vị trí hẻo lánh, Bạch Hạc Hoài và Tô Mộ Vũ dừng bước, con nhện trắng xoay vài vòng ngoài cửa rồi không đi tiếp.

“Chắc chắn bên trong có thứ gì khiến nó sợ hãi.” Tô Mộ Vũ trầm giọng nói.

Bạch Hạc Hoài cúi người, giơ ngón tay, con nhện men theo ngón tay của cô chui vào trong áo.

Tô Mộ Vũ cười nói: “Cô không sợ mấy thứ này à?”

“Ta là thầy thuốc, sao lại đi sợ sâu được? Huống chi ta sinh ra ở Ôn gia, chỗ mẫu thân ta chuyên nuôi ngũ độc, có trận thế nào mà chưa từng thấy?” Bạch Hạc Hoài khẽ thở ra một tiếng: “Chúng ta vào thôi.”

“Ta đi trước dò đường.” Tô Mộ Vũ tung người nhảy lên, xuyên qua bức tường vào bên trong sân. Chỉ thấy trong sân tối đen, năm phía đặt mười hai vại nước, yên tĩnh tới đáng sợ. Hắn vung tay, ném một Khôi Lỗi Ti ra ngoài sân, Bạch Hạc Hoài nắm lấy Khôi Lỗi Ti, cũng tung người nhảy vào trong sân.

Bạch Hạc Hoài hít một hơi: “Không tốt.”

Vừa dứt lời đã có tám vại nước đồng thời vỡ vụn, tám nam tử thân thể cường tráng từ trong lu nước lao ra, đồng thời một mùi tanh tưởi cũng lan tràn trong sân.

Tô Mộ Vũ bảo vệ Bạch Hạc Hoài ở phía sau, đặt tay lên trường kiếm bên hông. Hắn ném cây dù giấy bị dính thi độc trong dược trang, chỉ mang theo một thanh kiếm sắt bên người. Tô Mộ Vũ trầm giọng nói: “Cẩn thận.”

“Ừ.” Bạch Hạc Hoài cầm vài mũi châm bạc trong tay, quay đầu nhìn xung quanh, định tìm kiếm khí tức của Dạ Nha trong phòng, một đòn bắt địch.

Trong lúc tìm kiếm, tám tên dược nhân đã lao về phía họ, nếu đã biết nhược điểm, Tô Mộ Vũ xuất kiếm không hề do dự, tám kiếm liên tiếp đâm tới ngực họ. Bỗng nghe tám tiếng kim loại va chạm vang lên thanh thúy, Tô Mộ Vũ lập tức rút kiếm lùi lại, kéo bả vai Bạch Hạc Hoài, điểm mũi chân thối lui tới cạnh cửa. Hắn hạ giọng nói: “Đối phương đã có chuẩn bị.”

Bạch Hạc Hoài tập trung nhìn lại, chỉ thấy trước ngực tám gã dược nhân kia phản chiếu ánh trăng, hiện lên màu sắc kim loại. Cô nhíu mày nói: “Không ngờ hắn lại khảm sống một khối Hộ Tâm Thiết vào trước ngực!”

“Nếu là sắt thép bình thường thì kiếm vừa rồi của ta có thể trực tiếp phá vỡ, chất liệu của loại thép này không bình thường.” Tô Mộ Vũ hạ giọng nói.

Bạch Hạc Hoài cắn răng nói: “Chết tiệt. Dạ Nha này đúng là quỷ kế đa đoan!”

“Ha ha ha ha. Ta còn tưởng là ai, hóa ra là tiểu sư thúc.”

Một giọng nói khàn khàn vang lên: “Ta cứ tưởng Tân Bách Thảo nhận đồ đệ gì, tới đây phá hỏng chuyện tốt của ta, không ngờ lại là tiểu sư thúc đích thân tới nơi. Dạ Nha xin thỉnh an tiểu sư thúc.”

Bạch Hạc Hoài cười lạnh nói: “Quả nhiên là gã xấu bụng nhà ngươi, còn không mau mau ra nhận cái chết!”

“Xem ra tiểu sư thúc định thanh lý môn hộ!” Dạ Nha cười vang nói: “Chỉ tiếc là Dạ Nha ta đã bị trục xuất khỏi Dược Vương Cốc, chuyện ta làm không liên quan gì tới Dược Vương Cốc nữa!”

“Bất luận có liên quan hay không liên quan, hành động của ngươi vi phạm luân thường, nên phải chịu phạt!” Bạch Hạc Hoài lạnh lùng nói.

“Ha ha ha ha, sao ta không biết đệ tử Dược Vương Cốc còn có lòng hành hiệp trượng nghĩa nữa? Chỉ tiếc là ngươi định trừng phạt ta thế nào đây? Đúng là vị công tử bên cạnh ngươi có kiếm pháp vô song, nhưng đối đầu với kẻ địch không thể giết chết, hắn cũng có cách nào?” Dạ Nha cười lạnh nói.

Bạch Hạc Hoài trong lòng thấp thỏm, cô còn tưởng mình đã biết nhược điểm của dược nhân, phối hợp với kiếm pháp tuyệt thế của Tô Mộ Vũ, chỉ cần một kiếm phá hủy trái tim là vạn sự tốt lành. Không ngờ đám dược nhân này lại được gắn miếng sắt hộ tâm đao thương bất nhập. Chuyện này khiến Tô Mộ Vũ chỉ có thể kéo cô không ngừng né tránh trong sân.

“Các ngươi cứ trốn như vậy tới khi nào? Chẳng bằng thối lui đi, sáng sớm mai ta sẽ rời khỏi Nam An thành, ta coi như chưa từng gặp tiểu sư thúc. Tiểu sư thúc cũng coi như chưa từng gặp ta. Thấy sao?” Dạ Nha hỏi.

Bạch Hạc Hoài cắn chặt răng, không muốn đáp ứng, nhưng trong thời gian ngắn cũng không nghĩ ra cách nào khác.

“Nhắm mắt lại.” Tô Mộ Vũ đột nhiên nói một câu.

“Hả?” Bạch Hạc Hoài sửng sốt.

“Nhắm mắt lại.” Tô Mộ Vũ lặp lại lần nữa.

“Được.” Bạch Hạc Hoài không hỏi nguyên nhân, chỉ nghe lời Tô Mộ Vũ, nhắm hai mắt lại.

Tô Mộ Vũ thở dài một tiếng, ánh sáng lạnh lóe lên, trường kiếm bay ra, chỉ trong ba hơi thở mà hắn đã xuất ra tổng cộng ba mươi hai kiếm, mỗi kiếm đều cực kỳ chính xác chặt đứt một chi của dược nhân. Ba mươi hai kiếm qua đi, dưới đất đầy chân tay cụt, tám gã dược nhân chỉ còn lại thân thể không có tứ chi, nằm dưới đất không thể hoạt động nổi.

Cảnh tượng này tàn nhẫn đáng sợ, chẳng khác nào Tu La địa ngục được miêu tả trong sách, cho nên Tô Mộ Vũ không muốn Bạch Hạc Hoài mở mắt chứng kiến. Giờ phút này, hắn thu kiếm, vẫn nói với giọng điệu lạnh nhạt: “Đi thẳng ra ngoài sân, đừng mở mắt. Tin ta, chuyện ở đây đã có ta lo liệu.”

“Được.” Bạch Hạc Hoài không hề tò mò, vẫn nhắm chặt hai mắt.

Dạ Nha nấp trong bóng tối cũng sợ tới ngây người, tuy hắn không biết nam tử đi theo bên cạnh Bạch Hạc Hoài là ai, nhưng đã đi cùng Bạch Hạc Hoài, chắc là đệ tử danh môn đại phái gì đó. Có điều, hắn cũng không ngờ kiếm pháp của người này lại sắc bén tàn nhẫn đến mức đáng sợ như vậy. Hơn nữa hắn gây ra cánh tượng khủng khiếp trong sân mà mặt không hề đổi sắc, thần thái hoàn toàn không chút rung động.

“Phương pháp phá giải như vậy, người thường còn chẳng thể tưởng tượng nổi, cho dù nghĩ đến cũng không dám làm, xin hỏi các hạ là?” Dạ Nha trầm giọng hỏi.

“Ngươi không nên mở miệng.” Tô Mộ Vũ tung người nhảy lên, xuất kiếm phá tan cửa phòng, cầm kiếm đi tới trước một bức tượng Phật, tiếp đó vung tay, thân kiếm gác lên cổ một người áo đen đang quay lưng về phía hắn: “Lần này không còn dược nhân cản trở nữa, ngươi mở miệng là ta tìm được vị trí của ngươi.”

Người áo đen kia chính là Dạ Nha, trường kiếm gác lên cổ nhưng hắn chẳng hề kinh hãi, chỉ cười nói: “Thân phận cực nhanh, kiếm pháp tuyệt hảo, các hạ không phải người bình thường. Chỉ tiếc là...”

Tô Mộ Vũ thầm kinh hãi, đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy lúc này bốn cái lu nước còn lại trong gian nhà cũng đột nhiên vỡ vụn, bốn nam tử trung niên mặc áo xám lao về phía Bạch Hạc Hoài ở trong sân.

Cảm nhận có người tới, Bạch Hạc Hoài phóng toàn bộ châm bạc trong tay ra, đồng thời thi triển Quỷ Tung bộ của Tô gia, tránh né quyền phong đánh tới. Nhưng cô vẫn nhớ lời Tô Mộ Vũ đã nói, cho dù đang gặp nguy hiểm vẫn không chịu mở mắt.

Tô Mộ Vũ không hề do dự, lập tức trở lại trong sân, hạ xuống bên cạnh Bạch Hạc Hoài. Hắn vung trường kiếm, một luồng kiếm khí ép lui bốn người. Nhưng bốn người đâu phải dược nhân bình thường, không ngờ đều nghiêng người né tránh luồng kiếm khí này.

Kim Thân dược nhân!

Trong đầu Tô Mộ Vũ hiện lên một suy nghĩ.

“Giết chúng đi!” Dạ Nha lạnh lùng nói.
Bình Luận (0)
Comment