Chương 141 - Chương 141: Màn 9 - Hạ Chí 18
Chương 141: Màn 9 - Hạ Chí 18
Dịch: Athox
Hạc Vũ dược trang nhanh chóng khôi phục bầu không khí tĩnh lặng lúc trước, Bạch Hạc Hoài chỉ nằm trên giường một hôm rồi không nhịn được thu xếp khai trương Hạc Vũ dược trang lần nữa. Mà sau đợt sóng gió này, thanh danh của Hạc Vũ dược trang càng lan truyền trong Nam An thành, số người tới xem bệnh kéo dài không thôi. Nhưng Tô Mộ Vũ lại lập thêm một quy củ, mỗi ngày chỉ khám cho hai mươi ba người, trừ phi bất đắc dĩ, ngoài ra Hạc Vũ dược trang không nhận khám bệnh tại nhà.
Có quy củ này của Tô Mộ Vũ, một số người bệnh bị cự tuyệt ngoài cửa, không ít người trong số đó thật sự cần chữa trị gấp. Tô Mộ Vũ lại nghĩ ra cách khác. Thời gian qua ngày ngày Triêu Triều Nhan theo Bạch Hạc Hoài học tập một số y thuật, ngoài dự kiến của mọi người, Triêu Triều Nhan cực kỳ có thiên phú về mặt y đạo, hơn nữa Bạch Hạc Hoài là sư phụ hiếm thấy trong thiên hạ, một số bệnh lặt vặt thì Triêu Triều Nhan còn chữa tốt hơn đại phu bình thường.
Vì thế trong Hạc Vũ dược trang chia thành hai bên, một bên là Bạch Hạc Hoài khám, chuyên chữa bệnh nặng bệnh cấp tính bệnh khó chữa. Một bên là Triêu Triều Nhan chuyên khám ngoại thương ngoài da, phong hàn, cảm sốt, những bệnh lặt vặt. Lại thêm Tô Mộ Vũ phối thuốc thần tốc, Tô Triết tiện tay đưa kinh Phật và Tô Xương Hà hàng ngày phụ trách nhận tiền ăn dưa hấu, không ít người nói cho dù trên người không có bệnh, tới Hạc Vũ dược trang đi một vòng cũng thấy tinh thần sảng khoái.
Mấy hôm sau, một nam tử trung niên để râu cõng theo hòm thuốc bước vào Nam An thành. Hắn tìm một quán trà nghỉ chân, tiện đó hỏi thăm: “Nghe nói trong thành có một tòa Hạc Vũ dược trang?”
Tiểu nhị buông chén trà xuống, liếc mắt nhìn trang phục của nam tử trung niên này: “Đúng là có dược trang như vậy, một nữ thần y trấn giữ trong đó. Nhìn bộ dạng tiên sinh, chắc cũng là đại phu?”
Nam tử gật đầu: “Biết chút ít y thuật, đủ để kiếm cơm.”
“Nếu chỉ biết chút ít thì ta khuyên ngươi đừng tới Hạc Vũ dược trang kia góp chuyện. Mấy hôm nay cũng có một số đại phu nghe đại danh nữ thần y, đến khiêu chiến y thuật, kết quả ai đến cũng thua triệt để, còn có kẻ không phục cũng bị hộ vệ đánh đuổi ra ngoài.” Tiểu nhị cười nói: “Trong Nam An thành chúng ta có vô số cảnh đẹp, sao tiên sinh phải tự chuốc lấy khổ”
“Ồ?” Nam tử kia khẽ mỉm cười: “Thế gần đây nữ thần y kia có xem bệnh không?”
Tiểu nhị gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, ngày nào cũng xem bệnh.”
“Thế thì thật thú vị.” Nam tử kia nhấp một ngụm trà.
Tiểu nhị nghi hoặc: “Đại phu xem bệnh chẳng phải thiên kinh địa nghĩa à?”
“Mời tiểu nhị chỉ đường giúp ta.” Nam tử đặt ba đồng tiền xuống.
Tiểu nhị vung tay, cất ba đồng tiền vào trong áo: “Không xa không xa, đi qua ba con phố, đi thẳng về phía qua ba giao lộ là thấy một quán rượu tên là Phúc Lai, sau đó rẽ trái đi tiếp một con phố là thấy Hạc Vũ dược trang.”
“Đa tạ.” Nam tử kia uống một hơi cạn sạch chén trà rồi cõng hòm thuốc rời khỏi. Hắn đi theo lời tiểu nhị chỉ đường, không bao lâu sau đã tới trước cửa Hạc Vũ dược trang. Nam tử kia nhìn bốn chữ trên biển hiệu, khẽ mỉm cười, nhấc chân đi vào bên trong.
“Tới khám bệnh à?” Tô Triết cầm phật trượng ngăn trước mặt hắn: “Bệnh nặng hay bệnh nhẹ? Bệnh cấp tính hay bệnh lâu năm?”
Nam tử kia mỉm cười lắc đầu: “Không tới xem bệnh, tới tìm người.”
Tô Triết nhìn thoáng qua hòm thuốc sau lưng nam tử kia, nổi giận nói: “Cút.”
Nam tử kia bất đắc dĩ nói: “Ta tới tìm tiểu sư thúc của ta.”
Tô Triết sửng sốt, tiếp đó mới hiểu ra: “Ngươi... ngươi là Dược Vương Tân...”
Nam tử kia khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy.’
Tô Triết vội vàng tránh đường. Bạch Hạc Hoài đang chẩn bệnh nghe động tĩnh ngẩng đầu nhìn sang, thấy nam tử trung niên cõng hòm thuốc đứng ngoài cửa, cô mỉm cười vẫy tay: “Tiểu Bách Thảo!”
Khóe miệng Tân Bách Thảo giật giật mấy cái. Năm xưa tiểu nha đầu này vừa vào cốc còn chưa quen nhà quen cửa, ngày nào cũng khóc lóc đòi về, là Tân Bách Thảo tính cách dịu dàng ngày ngày chăm sóc cho cô, còn cõng cô lên núi hái thảo dược, kiên nhẫn giảng giải đặc tính mỗi loại thảo dược, có vậy mới khiến cô bé thấy hứng thú đôi chút với chuyện học y. Nói hắn là sư điệt của nha đầu này, chẳng bằng nói hắn mới là sư phụ thật sự của Bạch Hạc Hoài.
Nhưng nha đầu này ỷ vào bối phận cao hơn mình, sau khi thành thục là bắt đầu gọi Tân Bách Thảo lớn hơn mình mười mấy tuổi là Tiểu Bách Thảo. Tới giờ đã nhiều năm không gặp, mình đã là Dược Vương nổi tiếng thiên hạ nhưng vẫn bị nha đầu này gọi là Tiểu Bách Thảo, bị đứng trên đầu.
“Tiểu Bách Thảo!” Bạch Hạc Hoài sợ đối phương không nghe thấy, lại vẫy tay gọi tiếp.
Tân Bách Thảo hắng giọng, cúi người chắp tay nói: “Xin chào sư thúc!”
Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà nhìn nhau mỉm cười, Tô Xương Hà lắc đầu: “Không ngờ quy củ của Dược Vương Cốc lại nghiêm ngặt như vậy... Nếu ta là Dược Vương, chắc không chịu nổi cơn tức này.”
Tô Mộ Vũ đi tới dẫn Tân Bách Thảo vào nhà: “Tiền bối vào phòng nghỉ tạm, uống chén trà lạnh, đợi Bạch thần y xem bệnh cho mọi người xong lại dẫn thần y tới gặp người.”
Tân Bách Thảo quan sát theo bước chân và khí tức của Tô Mộ Vũ, khẽ nhíu mày. Chỉ nhìn vài cái nhưng hắn đã nhận ra chắc chắn người này là cao thủ tuyệt thế, nhưng lại đi làm dược đồng cho Bạch Hạc Hoài, đúng là kỳ quái. Hắn giơ tay nhận chén trà trong tay Tô Mộ Vũ, liếc mắt nhìn vết chai trên tay Tô Mộ Vũ, mỉm cười hỏi: “Công tử là kiếm khách?”
Tô Mộ Vũ chần chừ một lát rồi đáp: “Có thể coi là vậy.”
Tân Bách Thảo buông chén trà xuống: “Xin hỏi công tử và sư thúc của ta có quan hệ ra sao?”
Tô Mộ Vũ suy nghĩ một chút: “Từng có cơ duyên tới mời thần y chữa cho trưởng bối nhà ta. Trong quá trình chữa trị lại thành hảo hữu với thần y, cho nên cùng nhau mở dược trang này. Chữ Vũ trong tên dược trang là ta.”
Tân Bách Thảo gật đầu: “Hóa ra là thế, xin hỏi tôn tính đại danh công tử.”
“Tô Mộ Vũ.” Tô Mộ Vũ thản nhiên đáp.
“Là cái tên hay.” Tân Bách Thảo nghe xong khen một tiếng, lại đờ ra một chút, tiếp đó thần sắc đại biến: “Có phải... Mộ Vũ mà ta nghe nói không?”
Tô Mộ Vũ giơ tay gãi trán: “Có lẽ là đúng.”
Tân Bách Thảo hít một hơi lạnh: “Trước khi sư phụ qua đời đã dặn ta phải chăm sóc tiểu sư thúc, chẳng qua tiểu sư thúc tính cách bất hảo, cho dù nói thì sư thúc cũng không chịu nghe, kiên quyết không nghe lời ta, bỏ lại Dược Vương Cốc mà tự lang bạt bên ngoài. Ta cũng nghĩ lần sau gặp lại chắc chắn tiểu sư thúc sẽ khiến ta kinh ngạc, không ngờ lại khiến ta kinh ngạc tới nhường này. Không ngờ tiểu sư thúc lại mở dược trang cùng Ám Hà?”
Tô Mộ Vũ nhìn thần sắc Tân Bách Thảo, cũng thấy buồn cười: “Đúng vậy. Chúng ta giết người, cô ấy cứu người, trông như hai con đường hoàn toàn khác biệt, thế nhưng lại cùng mở dược trang, đúng là khó mà tưởng tượng.”
“Ta hiểu rồi.” Tân Bách Thảo đâu còn dáng vẻ nho nhã lúc vừa rồi, vỗ đùi cái bốp nói: “Chắc chắn là tình yêu, chắc chắn là tình con mẹ nó yêu rồi.”