Chương 230 - Màn 17 - Hàn lộ 7
Chương 230: Màn 17 - Hàn lộ 7
Sáng sớm hôm sau, một tiếng vó ngựa dồn dập phá tan không gian yên tĩnh của Thiên Khải thành, một binh sĩ mặc giáp nhẹ, gương mặt đầy vẻ lo lắng, không ngừng quất roi ngựa, lao nhanh về phía Lang Gia vương phủ.
Trong Lang Gia vương phủ, Tiêu Nhược Phong đang dùng bữa sáng, nhưng vừa cầm chén sữa đậu nành lên đã nghe thấy tiếng vó ngựa ngoài cửa. Hắn lập tức đặt chén xuống, thở dài: "Có chuyện lớn rồi."
Sau đó cửa lớn bị đẩy ra, tên binh sĩ kia lảo đảo chạy vào, tay cầm một tờ báo cáo quân tình, hô lớn: "Báo cáo cấp báo! Vương gia, cấp báo!"
Tiêu Nhược Phong thở dài: "Nhìn ngươi như vậy, chắc chắn là tin chẳng lành rồi. Nói đi."
"Sau khi ra khỏi Nam Từ thành, Lôi tướng quân đã gặp phải phục kích. Sau đó tướng quân dẫn theo một đám tiểu đội giết ra khỏi trùng vây, hiện giờ đang chạy về Lạc Lôi sơn. Nơi đó còn một số binh sĩ trú đóng, nhưng nếu Nam Quyết quyết tâm vây núi! E là..." Tên binh sĩ cúi đầu, không nói tiếp.
"Không có viện quân sao?" Tiêu Nhược Phong nhíu mày.
"Bọn họ đã bị đại quân Nam Quyết kiềm chế, lần này chúng dốc toàn lực, xem ra đã quyết tâm giết chết chủ tướng của chúng ta bằng mọi giá!" Tên binh sĩ trầm giọng nói.
"Lạc, Lôi, sơn." Tiêu Nhược Phong gằn từng chữ.
Một tiếng kiếm phong xé gió, Lý Tâm Nguyệt từ trên trời hạ xuống, đứng bên cạnh tên binh sĩ.
Tên binh sĩ sửng sốt, vội vàng cúi đầu: "Bái kiến Thanh Long sứ."
"Vương gia." Lý Tâm Nguyệt nắm chặt trường kiếm bên hông.
"Tỷ đi đi." Tiêu Nhược Phong trầm giọng nói: "Hãy cứu huynh ấy.”
“Thiên Khải Thành hiện tại sóng ngầm cuồn cuộn, nếu lúc này ta lại đi..." Lý Tâm Nguyệt siết chặt tay cầm chuôi kiếm.
Tiêu Nhược Phong vẫy tay: "Từ rất lâu trước khi trở thành Thanh Long sứ của Thiên Khải Thành, tỷ đã là thê tử của nhị sư huynh rồi. Ta không sao, ở Thiên Khải Thành này, không ai có thể uy hiếp ta. Ta chỉ hận lần này không thể..."
Dứt lời, Tiêu Nhược Phong ho khan một tiếng.
“Cơ Nhược Phong đi nơi nào mà sao mãi chưa thấy về phủ?” Lý Tâm Nguyệt hỏi.
Tiêu Nhược Phong lắc đầu: “Hắn cùng Sở Hà đến Miêu Cương tìm Long Hỏa thảo và Thần Sa chu. Trong cổ tịch có ghi chép, chỉ có hai thứ này dùng chung mới áp chế được hàn độc trong người ta.”
“Ta luôn cảm thấy dường như có kẻ cố ý điều người bên cạnh ngươi đi.” Lý Tâm Nguyệt nói đầy ẩn ý.
“Tâm Nguyệt tỷ tỷ, giờ đây mỗi lời tỷ nói ra, e là sẽ trở thành hối hận cả đời.” Tiêu Nhược Phong nâng chén trà nóng trên bàn lên nhấp một ngụm.
“Xin lỗi vương gia.” Lý Tâm Nguyệt rút kiếm xoay người, sải bước ra ngoài.
“Trên đời này, ai ai cũng có thứ tuyệt đối không thể đánh mất. Ta có, tỷ cũng có. Khi chuyện không thể tránh khỏi, vậy thì bất chấp tất cả.” Tiêu Nhược Phong lớn tiếng nói: “Tâm Nguyệt tỷ tỷ, nhất định phải mang sư huynh trở về!”
“Tất nhiên.” Thân hình Lý Tâm Nguyệt đã biến mất, chỉ còn câu nói văng vẳng đâu đây trên không trung Lang Gia vương phủ.
Đường Liên Nguyệt cũng bước vào trong sân, hỏi: “Tâm Nguyệt tỷ tỷ đi đâu vậy?”
Tiêu Nhược Phong cất tờ quân báo trên bàn: “Chiến sự bên Nam Quyết có chút vấn đề, cô ấy đi trợ giúp nhị sư huynh.”
“Trước là Bạch Hổ sứ phát hiện ra phương pháp chữa trị hàn độc trong cơ thể ngươi, một mình đi Miêu Cương, sau là chiến sự Nam Quyết xảy ra vấn đề, Thanh Long sứ bất đắc dĩ phải cầm kiếm nam chinh. Chẳng lẽ những chuyện này chỉ là trùng hợp sao?” Đường Liên Nguyệt cau mày.
“Vừa rồi Tâm Nguyệt tỷ tỷ cũng nói như vậy. Yên tâm, ta tự có cách đối phó. Ngươi đến sớm vậy là có chuyện gì?” Tiêu Nhược Phong hỏi.
“Đêm qua trong Thiên Khải thành đã xảy ra một chuyện lớn, Tô Mộ Vũ và Nam Quyết Đao Quỷ Hứa Lưu Vân quyết đấu, Hứa Lưu Vân bị giết, còn bên phía Tô Mộ Vũ dường như vị thần y Bạch Hạc Hoài xuất thân từ Dược Vương cốc cũng gặp bất trắc. Sau đó, Tô Mộ Vũ đại náo phủ Phi Hổ tướng quân, cuối cùng thậm chí điều động đến cả Kim Ngô vệ. Hiện giờ, Hạc Vũ dược phủ đã vắng tanh, ta vẫn chưa rõ nguyên nhân cụ thể.” Đường Liên Nguyệt ngừng một chút, rồi nói tiếp.
Tiêu Nhược Phong gật đầu: "Chẳng mấy chốc ngươi sẽ biết thôi."
Đường Liên Nguyệt quay đầu, chỉ thấy một cơn gió thoảng qua, một nam tử áo xanh lam cõng thanh trường kiếm gỗ đào đứng trước cửa, khẽ nghiêng đầu: "Mộ gia Mộ Thanh Dương, bái kiến Lang Gia Vương và Huyền Vũ sứ."
"Vào trong rồi hãy nói." Tiêu Nhược Phong trầm giọng.
Mộ Thanh Dương mỉm cười, thân hình chợt lóe, lướt qua bên cạnh Đường Liên Nguyệt, trực tiếp an tọa trên ghế, tự rót cho mình một chén trà: "Xem ra Vương gia không mấy bất ngờ về việc ta đến đây."
"Liên Nguyệt đã kể với ta chuyện đêm qua." Tiêu Nhược Phong hạ giọng: "Vị thần y kia..."
"Vẫn còn sống." Mộ Thanh Dương khẽ thổi trà, nhấp một ngụm.
Tiêu Nhược Phong mỉm cười: "Vậy thì tốt."
"Cũng không hẳn, hiện giờ Đại gia trường của chúng ta vẫn đang bế quan, một vị gia chủ bị trọng thương, một vị gia chủ ở tận Ám Hà, còn một vị gia chủ..." Mộ Thanh Dương khẽ ho một tiếng, "Khả năng đánh đấm rất bình thường, chính là ta. Mà hiện tại lại xảy ra một chuyện hết sức khó tin, ta nghĩ cần mấy vị thủ hộ sứ tương trợ."
"Không còn mấy vị nữa, chỉ còn mỗi vị này thôi." Tiêu Nhược Phong chỉ Đường Liên Nguyệt bên cạnh.
Đường Liên Nguyệt hỏi: "Chuyện gì?"
Mộ Thanh Dương nhíu mày: "Xui xẻo thôi, sao lại còn mình cái tên tai họa nhà ngươi chứ!"
Hắn nhìn sang Tiêu Nhược Phong, nói tiếp: "Hôm qua đại sư huynh của ngươi xuất hiện, thiếu chút nữa giết chết chúng ta. Chắc trước đó hắn ẩn náu trong phủ Phi Hổ tướng quân, bây giờ tất nhiên đã đổi chỗ rồi."
“Đổi sang chỗ nào?” Đường Liên Nguyệt hỏi.”
"Ta làm sao biết được?" Mộ Thanh Dương hừ lạnh một tiếng: "Có lẽ trong Thiên Khải thành đang ẩn giấu nguy cơ cực lớn, nguyên nhân gây ra chuyện hôm qua là Bạch thần y được người ta nhờ vả đến phủ phó thống lĩnh Kim Ngô vệ xem bệnh cho công tử nhà hắn. Nhưng Bạch thần y phát hiện người đó trúng phải chất độc dược nhân! Sau đó trên đường bọn họ trở về thì bị phục kích. Mục đích của đối phương cực kỳ rõ ràng!"
Tiêu Nhược Phong giơ một ngón tay gõ nhẹ lên bàn: "Bọn chúng muốn giết Bạch thần y?"
"Phải, không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn giết chết Bạch thần y!" Mộ Thanh Dương hạ giọng: "Cho nên chúng ta đoán, vị công tử phủ phó thống lĩnh kia không phải là trường hợp duy nhất, có lẽ chất độc dược nhân đã lặng lẽ thẩm thấu vào Thiên Khải thành rồi. Nói càng đáng sợ hơn, suy đoán theo thân phận của vị công tử phó thống lĩnh kia, có phải nó đã thẩm thấu vào giới quyền quý của Thiên Khải thành rồi không?"
Tiêu Nhược Phong vuốt ve chén trà trong tay, nói đầy ẩn ý: "Muốn biến một người bình thường thành dược nhân cũng không phải chuyện đơn giản, hay nên nói, không đơn giản như lúc bình thường chúng ta hạ độc."
Mộ Thanh Dương nhún vai: "Chuyện này ta cũng không rõ, cần đợi thần y tỉnh lại mới biết được. Cho nên Huyền Vũ sứ, theo ta trở về một chuyến, sau khi thần y tỉnh lại, dựa theo tin tức mà cô ấy cung cấp, ta và Tuyết Vi một đội, ngươi và Vũ Mặc một đội, đi điều tra bí mật phía sau!"
Đường Liên Nguyệt nhíu mày, vừa định mở miệng thì bị Tiêu Nhược Phong ngắt lời: "Đi đi, nếu có kẻ muốn dùng thuật dược nhân này gây chuyện trong Thiên Khải thành, vậy chắc chắn có liên quan tới đại sư huynh Đường Liên Nguyệt của ngươi."
Mộ Thanh Dương trợn mắt nhìn Đường Liên Nguyệt một cái, nói: "Đi thôi, Huyền Vũ sứ."
Nói đoạn hắn bước ra khỏi cửa.
Đường Liên Nguyệt nhìn Tiêu Nhược Phong: "Gần nhất Tâm Nguyệt tỷ tỷ không có ở đây, Cơ Nhược Phong cũng không ở đây. Nếu ta cũng đi..."
Tiêu Nhược Phong khẽ ho khan một cái: "Ta là Lang Gia vương của Bắc Ly, từng là tiểu tiên sinh của Học đường, năm xưa trong Điêu Lâu Tiểu Trúc cũng từng một chén Tinh Dạ tửu bước vào Tiêu Dao Thiên Cảnh. Các ngươi là Tứ Thủ Hộ của Thiên Khải, không phải Tứ Thủ Hộ của ta, đi đi."
Mộ Thanh Dương xoay người bỏ đi, giọng nói vọng lại: "Nhanh lên, lề mề chậm chạp, sau này ta sẽ gọi ngươi là Đường Mặc Tích!"
Đường Liên Nguyệt không do dự nữa, lập tức đuổi theo.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong một gian nhà tuy có phần bình thường nhưng vẫn lịch sự tao nhã, một cô gái mặc áo tím nhận chén thuốc từ tay Tiêu Triêu Nhan sau đó rảo bước vào trong phòng. Tô Mộ Vũ nằm trên giường bệnh, cố hết sức mở mắt ra nhìn cô gái trước mặt, ngạc nhiên thốt lên: "Cô là Vãn Nhi cô nương của Bách Hoa lâu phải không?"
Cô gái kia mỉm cười dịu dàng: "Không ngờ chỉ gặp mặt thoáng qua mà Tô công tử vẫn nhớ rõ ta."
Tô Mộ Vũ vịn vào thành giường ngồi dậy, nhận lấy chén thuốc trong tay cô, cau mày hỏi: "Vì sao chúng ta lại ở đây?"
Lúc này Mộ Tuyết Vi đi vào: "Không thể ở Hạc Vũ dược phủ được nữa, chắc chắn sau này sẽ bị theo dõi. Hơn nữa, độc trận của ta đã bị phá, cho nên chỉ có thể trốn ở đây. Nơi này là Đồ Nhị gia dẫn chúng ta tới."
Vãn Nhi cô nương gật đầu: "Đồ Vãn nói các ngươi là bằng hữu của huynh ấy, nhờ ta chăm sóc mấy ngày. Đây là nơi yên tĩnh trong Thiên Khải thành, chắc hẳn sẽ không có ai đến quấy rầy."
Tô Mộ Vũ gật đầu: "Vậy thì tốt. Tuyết Vi, thần y thế nào rồi?"
Mộ Tuyết Vi nhìn Bạch Hạc Hoài còn đang ngủ say, nói: "Triêu Nhan nói thần y đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng cần thêm một thời gian nữa mới tỉnh lại."
"Tuyết Vi, nhờ cô đưa thần y rời khỏi Thiên Khải thành, đến Nam An thành... Không đúng, Nam An thành không có ai bảo vệ, hay là đưa đến Ám Hà, nơi đó có Thất Đao thúc và Triết thúc." Tô Mộ Vũ nói, rồi ho nhẹ một tiếng.
Vãn Nhi cô nương nhận lại chén thuốc từ tay Tô Mộ Vũ, sau đó đi tới bên cạnh Bạch thần y, nhẹ nhàng kéo chăn cho cô.
Bạch Hạc Hoài ú ớ vài tiếng trong giấc mộng: "Có ta ở đây, chắc chắn không việc gì."
Mộ Tuyết Vi lắc đầu đáp: "Bây giờ Bạch thần y vẫn còn quá yếu, chuyển cô ấy từ Hạc Vũ dược phủ đến nơi này đã là cực kỳ nguy hiểm, nếu muốn rời khỏi Thiên Khải đi tới Ám Hà, e rằng quãng đường quá dài, thần y không chống đỡ nổi."
"Không cần lo lắng, ta đã truyền tin về Ám Hà. Triết thúc và Thất Đao thúc sẽ phái viện binh tới Thiên Khải." Lúc này, Mộ Vũ Mặc đẩy cửa bước vào, trầm giọng nói.
Tô Mộ Vũ đầu tiên là sững sờ, sau đó cười khổ một tiếng: "Vậy thì viện binh lần này lợi hại lắm đây."
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Ám Hà, trong Tinh Lạc Nguyệt Ảnh các, Tạ Thất Đao đang lật xem thư trong tay, lão lẩm bẩm với đệ tử quỳ lạy bên dưới: "Trước kia, Ám Hà chúng ta mỗi lần xem tình báo đều là kẻ nào sẽ xuất hiện ở đâu, cần phải đến vào ngày tháng năm nào, thậm chí có những nhiệm vụ hà khắc còn định sẵn thời khắc cụ thể để giết kẻ đó. Giờ tin tức ta nhận được, sao lại là thu hoạch năm nay được bao nhiêu, kế hoạch gieo trồng năm sau thế nào? Từ bao giờ đại đao của Ám Hà chúng ta lại biến thành lưỡi hái cắt lúa vậy?"
Đệ tử Tạ gia bên dưới chắp tay thưa: "Bây giờ đệ tử trong nhà đều rảnh rỗi, có sức lực mà không biết dùng vào đâu, cho nên Tô gia chủ mới giao cho chúng ta những nhiệm vụ này, nói là đợi sau khi bọn họ từ Thiên Khải thành trở về sẽ tiến hành kiểm tra."
"Kiểm tra thế nào?" Tạ Thất Đao hỏi.
Đệ tử Tạ gia thở dài một tiếng: "Kẻ nào không đạt tiêu chuẩn, trục xuất khỏi tam đại gia tộc!"
Tạ Thất Đao đưa tay lên che trán, bất đắc dĩ nói: "Đây có phải những lời cứng rắn nhất mà Tô Mộ Vũ nhà chúng ta nói ra sau khi trở thành gia chủ hay không?"
“Thất Đao thúc, người cũng biết đấy, xưa nay Tô gia chủ đối xử với mọi người vô cùng dịu dàng nhưng một khi đã quyết định điều gì, thì lúc nào đều là nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy!" Tên đệ tử kia gãi đầu: "Nhưng Tạ gia chúng ta sức lực lớn nhất, làm chuyện này dễ như trở bàn tay, Tô gia cũng tạm được, Mộ gia thì thảm rồi, bọn họ vừa thích sạch sẽ, sức lực lại..."
Tạ Thất Đao không kiên nhẫn phất tay: "Lui xuống đi."
"Vâng." Tên đệ tử kia lập tức hành lễ, quay đầu rời đi.
Tô Triết ngồi bên cạnh hút thuốc, lấy từ trong lòng ra một quả mơ muối, ném vào miệng: "Tốt lắm, Tô Mộ Vũ cũng học được cách trêu chọc người khác rồi."
"Ta lại cảm thấy không phải hắn đang trêu chọc người khác mà là nghiêm túc đấy. Bảo bọn chúng để ngươi ở lại giúp ta xử lý chuyện trong Ám Hà, ngươi..." Tạ Thất Đao vừa nghĩ tới, liền lập tức mở miệng.
Tô Triết vội vàng ngắt lời: "Ta không hiểu chuyện đồng áng."
"Vì sao ngươi không đi theo chúng đến Thiên Khải thành?" Tạ Thất Đao đột nhiên hỏi.
"Ta là một lão già rồi, bọn chúng đều là người trẻ tuổi. Có những lúc, nếu ta cứ ở bên cạnh bọn chúng, e là không tiện." Tô Triết nhướn mày: "Ngươi hiểu mà."
Tạ Thất Đao hừ lạnh một tiếng: "Ta không hiểu!"
Nhưng lúc này lại có một đệ tử khác vội vã vọt vào, vừa chạy vừa hô: "Gia chủ, đại sự rồi, có đại sự phát sinh!"
Tạ Thất Đao nhíu mày: "Sao vậy? Cả cải trắng dưới đất bị heo rừng ủi à?"
"Không phải, là Thiên Khải thành!" Tên đệ tử kia thở hồng hộc.
Tô Triết thần sắc biến đổi, đưa tay hút bức mật thư trong tay tên đệ tử sau đó mở ra xem. Một lát sau, Tô Triết đập mạnh lá thư lên bàn gỗ bên cạnh, bàn gỗ vỡ tan, rồi lão cầm pháp trượng bên cạnh đi về phía cửa.
"Tô Triết huynh, huynh định làm gì?" Tạ Thất Đao vội vàng hỏi.
"San bằng Thiên Khải!" Tô Triết gầm lên giận dữ.