Chương 233 - Màn 17 - Hàn lộ 10
Chương 233: Màn 17 - Hàn lộ 10
Phủ Phi Hổ tướng quân.
Điển Diệp đang thay thuốc thì Tiêu Vĩnh chạy vào, thần sắc bối rối: "Cữu cữu, thương thế của người..."
Điển Diệp phất tay, lắc đầu: "Không sao, ta còn chưa chết được."
Tiêu Vĩnh siết chặt nắm tay, đấm mạnh xuống bàn: "Ám Hà chết tiệt! Sao cứ muốn đối đầu với chúng ta!"
Điển Diệp khẽ thở dài: "Vĩnh Nhi, Ám Hà xuất hiện là một biến số trên bàn cờ của chúng ta, chi bằng tạm thời dừng lại, xem xét cục diện biến hóa thế nào rồi mới tính tiếp."
Tiêu Vĩnh ngồi xuống bên cạnh Điển Diệp, lắc đầu: "Cữu cữu, gia tộc chúng ta đã từng cường thịnh, mẫu phi ta vinh quang vô cùng, được gả vào vương phủ, lại sinh hạ trưởng tử. Nhưng vì gia tộc sau này sa sút, ta và mẫu phi luôn bị lạnh nhạt. Từ nhỏ đến lớn, ta đã nhẫn nhịn đủ rồi, giờ thời cơ đã đến, ta không thể chờ đợi thêm nữa! Lão nhị là kẻ mù lòa, lão lục và lão thất tuy có chỗ dựa nhưng bọn chúng còn trẻ! Thời gian của ta không còn nhiều, lần này ta không thể do dự thêm nữa."
Điển Diệp trầm tư hồi lâu, cuối cùng thở dài: "Được! Vĩnh Nhi, ngươi đã quyết tâm như vậy, ta cũng sẽ vung lưỡi rìu vàng này, liều chết theo ngươi."
"Chẳng mấy chốc ta sẽ nắm giữ Mệnh môn của tướng quân lớn nhỏ trong Thiên Khải thành này, diệt trừ Lang Gia Vương, sau đó..." Ánh mắt Tiêu Vĩnh lóe lên vẻ hung ác, "... giành lấy ngôi vị hoàng đế vốn nên thuộc về ta!"
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong Hoài An các, Hạo Nguyệt Quân cầm bình ngọc, hơn mười thanh niên xếp thành hàng, chờ nhận thuốc. Bỗng nhiên, Đường Liên Nguyệt ngẩng phắt đầu, vung Chỉ Tiêm nhận, mũi đao xoay vài vòng trên không rồi đập nát bình ngọc. Vô số thuốc viên đen rơi ra, rải rác khắp nơi. Hơn mười thanh niên lập tức cúi xuống nhặt như điên dại.
Hạo Nguyệt Quân quát lớn: "Ai?"
Đường Liên Nguyệt xuất hiện ngay bên cạnh Hạo Nguyệt Quân, vỗ vai y, xuất chưởng đánh tan chân khí của y. Chân Hạo Nguyệt Quân khụy xuống, ngã quỳ dưới đất. Đường Liên Nguyệt thuận thế vung tay xé mặt nạ da người.
Một thanh niên trong đám người lập tức nhận ra hắn: "Huyền Vũ sứ, Đường Liên Nguyệt!" Nghe vậy, đám thanh niên vội vàng nhét thuốc vào người, lảo đảo chạy ra ngoài.
Đường Liên Nguyệt quát: "Không ai được chạy!"
Mộ Thanh Dương tung người chắn trước cửa lớn, vung kiếm gỗ đào, tay phải khẽ vạch, thanh kiếm bùng cháy dữ dội. Hắn lên tiếng: "Ta nghe nói Thiên Khải Tứ Thủ Hộ xử lý vụ án, dù là đương kim Tể tướng cũng phải hợp tác. Chư vị công tử không nghe thấy sao, không ai được chạy!"
Nghe vậy, đám thanh niên phần lớn đều do dự không dám tiến lên, chỉ có vài kẻ xông lên trước nhất suy tư một lát rồi lập tức rút vũ khí trên người ra, đánh về phía Mộ Thanh Dương.
"Đúng là không biết sợ!" Mộ Thanh Dương vung kiếm gỗ đào trong tay, ngọn lửa tản ra, lập tức quét ngã đám người trẻ tuổi.
Đường Liên Nguyệt vội vàng nói: "Chớ hại tính mạng bọn họ."
"Ài." Mộ Thanh Dương bất đắc dĩ lắc đầu, "Vậy chẳng phải làm khó ta sao."
Hạo Nguyệt Quân nghiến răng nói: "Còn không mau ra tay hỗ trợ!"
Hạo Nguyệt Quân vừa dứt lời, Đường Liên Nguyệt đã cảm thấy sau lưng có một luồng chưởng phong đánh tới. Hắn vội xoay người, song chưởng tiếp xúc. Hai luồng chân khí va chạm, người tới lùi lại vài bước khẽ cười nói: "Quả nhiên là Huyền Vũ sứ."
Hạo Nguyệt Quân nhân lúc hai người đang giao đấu, xoay người lẩn sang một bên.
Lúc này, Đường Liên Nguyệt không còn chú ý đến hắn nữa, mà nhíu mày nhìn người trước mặt: "Chưởng pháp vừa rồi của ngươi thật bất phàm, ngươi là người phương nào?"
Người nọ đeo một chiếc mặt nạ hết sức bình thường, giọng nói lại có phần già nua: "Ta là ai vốn không quan trọng, Huyền Vũ sứ, ngươi sẽ chết ở đây."
Lúc này, Mộ Vũ Mặc và Mộ Tuyết Vi đang đứng dựa lưng vào nhau, cảnh giác nhìn hai tên đeo mặt nạ khác xuất hiện trước mặt.
Một tên cầm kiếm, một tên cầm đao, khí thế tỏa ra trên người đều cực kỳ kinh người.
Mộ Vũ Mặc lẩm bẩm: "Hai người kia e rằng khó đối phó."
Mộ Thanh Dương vung thanh kiếm gỗ đào trong tay, khẽ thở dài: "Quả nhiên, Ám Hà ta ra tay mà thiếu hai vị huynh đệ nhà họ Tô, khí thế đúng là giảm đi ít nhiều."
Trong tiểu viện thành Nam, Bạch Hạc Hoài mơ màng tỉnh lại. Cô mở mắt, phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng xa lạ, trong phòng vắng tanh không một bóng người. Cô đưa tay day đầu, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra trước khi ngất đi - hình như có kẻ đã đâm thẳng một thanh đoản đao vào người cô.
"Chẳng lẽ ta chết rồi sao?" Bạch Hạc Hoài lắc đầu, "Sao ta lại ở nơi kì quái này?"
Dứt lời, cô cố gượng người xuống giường, bụng vẫn còn âm ỉ đau. Bạch Hạc Hoài loạng choạng bước được vài bước, cuối cùng lại ngã khuỵu xuống.
Đúng lúc đó, một luồng chân khí bỗng mở bật cửa phòng, một bóng người nhanh như chớp giật xuất hiện trước mặt cô, đỡ lấy cô: "Bạch thần y, cô tỉnh rồi."
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Bạch Hạc Hoài thở phào nhẹ nhõm, trên môi nở nụ cười: "Vậy là ta vẫn còn sống."
"Thần y nói đùa rồi, đương nhiên cô còn sống." Tô Mộ Vũ đỡ Bạch Hạc Hoài dậy, thản nhiên cười, "Thương thế của cô còn nặng lắm, không được động đậy."
"Nói câu này thế ta là thần y hay ngươi là thần y đây?" Bạch Hạc Hoài cười khổ, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Lúc này, Tiêu Triều Nhan bước vào, thấy cảnh tượng trước mắt thì giật mình kinh hãi: "Sư phụ, sao người lại xuống giường rồi! Người muốn chết hay sao?"
Bạch Hạc Hoài đưa tay day trán: "Rốt cuộc ai mới là sư phụ đây? Hôm nay các ngươi nói chuyện thật quá ngông cuồng!"
"Sư phụ, người sắp đi chầu trời rồi còn nói khoác." Tiêu Triêu Nhan nâng bát thuốc trong tay đi tới, "Uống thuốc trước đi đã."
"Vết thương của ta là do ngươi trị phải không, Triêu Nhan?" Bạch Hạc Hoài nhận lấy bát thuốc, "Ta sờ thử vết thương, xem ra kỹ thuật băng bó của ngươi vẫn cần nâng cao thêm."
Tiêu Triêu Nhan khẽ thở dài: "Đệ tử vô dụng."
"Vô dụng cái gì, lúc ấy ta bị thương nặng như vậy, còn tưởng mình chết chắc rồi. Trong Thiên Khải thành này đâu dễ tìm được đại phu có thể chữa khỏi vết thương ấy cho ta." Bạch Hạc Hoài xua tay: "Lại đây cho ta."
Tiêu Triêu Nhan ngoan ngoãn đi tới mép giường.
"Cúi người xuống một chút." Tuy Tiêu Triêu Nhan không hiểu Bạch Hạc Hoài muốn làm gì, nhưng sư phụ đã có lệnh, cô nào dám không nghe, bèn cúi người xuống.
"Lợi hại, lợi hại." Bạch Hạc Hoài đưa tay xoa đầu đầu Tiêu Triêu Nhan.
“Sư phụ.” Hốc mắt Tiêu Triêu Nhan ươn ướt.
Bạch Hạc Hoài nốc cạn chén thuốc, đưa tay lau miệng rồi trao chén cho Tiêu Triêu Nhan. Cô đưa mắt liếc nhìn Tô Mộ Vũ vẫn luôn đứng bên, lúc nãy chưa kịp nhìn kỹ, giờ đây xem xét, lông mày bỗng nhíu lại: "Ngươi..."
Tiêu Triêu Nhan vội vàng thưa: "Sư phụ, vì giúp chúng ta dẫn dụ đám cao thủ kia, Vũ ca đã liều mình tấn công vào phủ Đại tướng quân, bị nội thương vô cùng nghiêm trọng. Gần đây huynh ấy vẫn luôn điều trị, ta đã kê đơn thuốc, không biết có đúng hay không, xin sư phụ xem qua một chút?"
Bạch Hạc Hoài vẫn nhíu chặt mày, cô thầm nghĩ: "Không phải chuyện nội thương" Nhưng cuối cùng chỉ cười nhạt một tiếng, không nói ra điều mình nghĩ, rồi chui tọt vào trong chăn: "Việc ngươi làm thì ta yên tâm. Trị liệu nội thương là chuyện đầu tiên ta truyền dạy cho ngươi, nếu việc này mà còn sai sót, e là phải đuổi ngươi khỏi Dược Vương cốc rồi. Hai người ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi."
"Nhưng mà..." Tiêu Triêu Nhan ngượng ngùng nhìn Tô Mộ Vũ bên cạnh.
Tô Mộ Vũ cũng ngượng ngùng nhìn Tiêu Triêu Nhan một cái.
"Sư phụ, hiện tại chúng ta đang ở nhờ nhà Vãn Nhi cô nương, nhà cô ấy ít phòng, cho nên bệnh nhân đều được sắp xếp ở đây. Vũ ca cũng cần nghỉ ngơi, cho nên..." Tiêu Triêu Nhan mỉm cười: "... cũng phải ngủ ở đây ạ."
"Ngủ ở đâu?" Bạch Hạc Hoài ngạc nhiên.
Tiêu Triều Nhan chỉ vào giường bên cạnh: "Ngủ ở giường bên cạnh ạ." Dứt lời, Tiêu Triêu Nhan đẩy cửa đi ra ngoài, để lại hai người lúng túng trong phòng.
Bạch Hạc Hoài kéo chăn lên, quay đầu vào trong: "Nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi."
"Làm phiền thần y rồi." Tô Mộ Vũ tuy có phần lúng túng, nhưng lúc này thân thể hắn cũng không cho phép gắng gượng thêm nữa. Vừa rồi xông vào đây đã dốc hết sức lực, giờ đây người như muốn đổ gục, hắn đành quay về giường của mình.
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Hoài An các giờ đây chỉ còn là một đống đổ nát.
Nửa tấm áo Mộ Thanh Dương nhuộm đỏ màu máu, hắn cắm phập trường kiếm gỗ đào xuống đất: "Võ công các ngươi sử dụng, sao lại là của Ám Hà chúng ta!"
Mộ Vũ Mặc và Mộ Tuyết Vi lui về phía sau Mộ Thanh Dương, bảo vệ cho hắn. Mộ Tuyết Vi lo lắng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Khóe miệng Mộ Thanh Dương nhếch lên: "Vẫn chịu đựng được."
Phía bên kia, Đường Liên Nguyệt và người đeo mặt nạ đã qua mấy chục chiêu, tuy Đường Liên Nguyệt chiếm ưu thế nhưng trong chốc lát vẫn chưa thể khống chế hoàn toàn. Đường Liên Nguyệt cau mày: "Ta đã biết võ công ngươi sử dụng, tuy chưa đạt đến cảnh giới như hắn nhưng rõ ràng cùng một mạch, đây là Diêm..."
"Đường công tử, cẩn thận!" Mộ Vũ Mặc bỗng hô lớn.
Đường Liên Nguyệt ngẩng phắt đầu, chỉ thấy một người khôi ngô từ trên trời giáng xuống, xuất chưởng đánh về phía hắn. Đường Liên Nguyệt vội vàng đưa tay đỡ đòn. Hai chưởng chạm nhau, một luồng khí đen tỏa ra, bao vây Đường Liên Nguyệt.
"Đại sư huynh!" Đường Liên Nguyệt nghiến răng quát.
Hạo Nguyệt Quân cười lạnh: "Đại sư huynh gì chứ, là quỷ đến đòi mạng ngươi kìa!"
Đường Liên Nguyệt lùi tay về sau, Đường Linh Hoàng thừa thế tấn công, Đường Liên Nguyệt điểm nhẹ chân lướt đến bên cạnh Mộ Vũ Mặc.
Mộ Vũ Mặc định đưa tay đỡ lấy Đường Liên Nguyệt, Mộ Tuyết Vi vội ngăn cản: "Đừng chạm vào hắn!"
Đường Liên Nguyệt vung mạnh hai tay xuống đất, một luồng khí đen tỏa ra, mặt đất vỡ tan.
"Tên này lợi hại, chúng ta lui trước!" Mộ Thanh Dương quát khẽ, dẫn Mộ Tuyết Vi phá cửa xông ra.
Đường Liên Nguyệt nhìn chằm chằm Đường Linh Hoàng, tay phải khẽ run rẩy.
Hạo Nguyệt Quân đứng bên cạnh Đường Linh Hoàng, cười nói: "Trúng độc chưởng của hắn, cho dù ngươi là Huyền Vũ sứ cũng không chịu nổi đâu."
"Đi trước đi!" Mộ Vũ Mặc khẽ quát.
Đường Liên Nguyệt tức giận, đẩy ra một chưởng về phía Hạo Nguyệt Quân, rồi oán hận xoay người rời đi cùng Mộ Vũ Mặc.
Hạo Nguyệt Quân bị chưởng thế trước mặt dọa đến mức ngã quỵ xuống đất, may mà kẻ đeo mặt nạ kia đã xuất hiện trước mặt hắn xuất chưởng hóa giải chưởng phong. Sau đó, hắn tháo mặt nạ xuống, nôn ra một ngụm máu tươi: "Thiên Khải Huyền Vũ sứ, quả nhiên danh bất hư truyền! Nếu các ngươi đến muộn một khắc, e rằng ta đã bỏ mạng dưới chưởng hắn ta rồi."
"Hừ! Nếu hắn ta dùng ám khí, e là ngươi đã chết từ lâu rồi." Hai lão già bên cạnh cũng tháo mặt nạ xuống.
Họ chính là người của Thiên Khải tam gia, từng giao đấu với Tô Mộ Vũ và Tô Xương Hà bên ngoài Vạn Quyển lâu hôm đó.
"Ám khí? Sao hắn không dùng?" Mộ Phù Sinh, Tạ Tích Hựu và Tô Tử Ngôn cau mày.
"Đường Liên Nguyệt rất thông minh, hắn đã phát hiện ra thân phận của những người trong sân, đoán được mục đích lần này của chúng ta là muốn đối phó với Lang Gia Vương. Nếu hắn ra tay giết người, để lại ám khí của mình, vậy chẳng phải sẽ trở thành mũi nhọn để người ta công kích Lang Gia Vương hay sao?" Tạ Tích Hựu lạnh lùng nói.
Tô Tử Ngôn nhìn những người trẻ tuổi có phần chất phác giữa sân, hỏi: "Giờ phải xử lý những người này thế nào?"
Hạo Nguyệt Quân đứng lên, trầm giọng nói: "Mời chư vị tạm thời rời đi, tại hạ sẽ cho người thông báo sau, chúng ta sẽ gặp nhau ở địa điểm khác!"