Chương 237 - Màn 17 - Hàn lộ 14
Chương 237: Màn 17 - Hàn lộ 14
Bạch Hạc Hoài biến sắc, trực tiếp lao ra cửa chạy về phía gian phòng bên cạnh, nửa đường chân cô mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống. Mộ Tuyết Vi lập tức đã lao tới bên cạnh Bạch Hạc Hoài, đỡ cô, hạ giọng nói: "Thần y đừng lo lắng, Diêm thúc nói không sao đâu."
"Lời của lão cha chó không thể tin được!”
“Coan gái kểu gì mà cứ nói xấu sau lưng cha vậy." Một giọng nói bất đắc dĩ vang lên, mọi người kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Tô Mộ Vũ khiêng Tô Triết đã sức cùng lực kiệt từ trong phòng đi ra. Tô Triết có vẻ đã không thể đi nổi nữa nhưng vẫn cầm tẩu thuốc trong tay, chậm rãi hút một hơi.
Bạch Hạc Hoài đoạt lấy kiếm gỗ đào trong tay Mộ Thanh Dương, ba bước thành hai bước đi tới trước mặt Tô Triết, cuối cùng nâng trường kiếm lên, nhưng không thật sự đánh tiếp, chỉ bất đắc dĩ nói: "Lão cha chó, người tới Thiên Khải thành là để làm ta lo lắng hay sao?"
Tô Triết còn định hút một ngụm thuốc, nhưng lần này tẩu thuốc lại bị Bạch Hạc Hoài hất rơi xuống đất. Lão cười khổ một tiếng: "Lần này vui rồi, con gái ngoan."
Tô Mộ Vũ ở bên cạnh dịu dàng nói: "Triết thúc không sao, chẳng qua chân khí hao tổn hơi nghiêm trọng, mấy ngày nay cần tĩnh dưỡng một chút."
"Triêu Nhan." Bạch Hạc Hoài gọi.
"Có đệ tử." Tiêu Triêu Nhan vội vàng tiến lên.
"Kê thêm ít thuốc, loại đại bổ ấy! Càng bổ càng tốt, cho lão già kia uống đến chảy máu mũi mới thôi!" Bạch Hạc Hoài nói xong bèn xoay người đi trở về phòng.
Tô Triết bất đắc dĩ vỗ vai Tô Mộ Vũ, nói đầy ẩn ý: "Con gái của ta thú vị lắm phải không, cá gỗ?"
Tô Mộ Vũ trầm giọng nói: "Triết thúc, sau khi dùng Thần Quỷ Niết Bàn công, công lực của người không thể khôi phục lại như trước được nữa."
Tô Triết gật đầu: "Vậy thì đã sao, nếu thật sự có kẻ muốn hại nữ nhi ta, ta dù cầm pháp trượng vẫn có thể trảm quỷ sát thần!"
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Trong hoàng cung, Minh Đức Đế xoa huyệt thái dương, đang nhắm mắt nghỉ ngơi, Cẩn Tuyên đại Tổng quản ở bên cạnh đốt lư hương cho hắn. Minh Đức Đế đột nhiên mở mắt: "Thiên Khải thành gần đây không được yên ổn."
Cẩn Tuyên sửng sốt, sau đó nói: "Phủ Phi Hổ tướng quân bị thích khách tập kích giữa ban đêm, hình như gây ra động tĩnh rất lớn, sau đó còn điều động cả Kim Ngô vệ. Có điều hình như Điển tướng quân không gặp chuyện gì lớn, chỉ bị thương nhẹ."
"Điển Diệp." Minh Đức Đế giơ tay gõ nhẹ lên bàn, "Hắn gây sự với kẻ nào?"
Cẩn Tuyên lắc đầu đáp: "Nô tài không rõ, hình như là người giang hồ."
"Người giang hồ." Minh Đức Đế nheo mắt, "Chuyện giang hồ, chẳng phải nên hỏi Nhược Phong sao?"
Cẩn Tuyên cúi đầu, "Tứ Thủ Hộ dưới trướng Lang Gia Vương đều xuất thân giang hồ."
"Người giang hồ dám cả gan ám sát tướng quân ngay tại Thiên Khải thành, đúng là to gan lớn mật! Truyền Nhược Phong điều tra rõ ràng cho ta." Minh Đức Đế nâng chén trà trước mặt, thong thả thổi nhẹ.
Cẩn Tuyên vội đáp: "Nô tài tuân chỉ." Dứt lời, Cẩn Tuyên lui xuống.
Minh Đức Đế nhấp một ngụm trà rồi đặt xuống, sau đó ngả người ra sau, hai mắt chậm rãi khép lại. Lâu sau, ông mới thốt ra bốn chữ đầy ẩn ý: "Cuộn sách Long Phong."
Trong Thu Thủy Tiểu Trúc, Tô Xương Hà ngồi bên bàn, tay lắc nhẹ chén rượu, cười nói: "Bước vào Diêm Ma chưởng cảnh giới thứ chín quả nhiên bất phàm, giờ phút này ta chỉ cảm thấy thiên hạ rộng lớn cũng chỉ trong một chưởng của ta. Đúng rồi lão già, bao nhiêu năm như vậy, ngươi vẫn chưa thể nào đột phá Diêm Ma chưởng lên cảnh giới thứ chín sao?"
Mộ Phù Sinh đứng bên cạnh, lắc đầu đáp: "Diêm Ma chưởng của Thiên Khải tam gia chúng ta khác với các ngươi. Bí tịch chưởng pháp mà chúng ta lưu giữ không đầy đủ, nhiều nhất chỉ có thể tu luyện đến tầng thứ tám. Hơn nữa, cùng một cảnh giới, chúng ta cũng không thể nào sánh bằng các ngươi."
"Hóa ra là vậy. Ta còn tưởng lão già ngươi thiên phú kém cỏi." Tô Xương Hà thản nhiên nói.
Mộ Phù Sinh im lặng một hồi, cười tự giễu: "Điều đó cũng không sai. Nhưng Đại gia trường, ngươi có biết vì sao bí tịch chưởng pháp mà Hà Thiên Khải tam gia để lại lại không đầy đủ không?"
Tô Xương Hà uống cạn một chén rượu, nhướng mày: "Xin được lắng nghe."
Con ngươi Mộ Phù Sinh khẽ co lại: "Bởi vì Diêm Ma chưởng là võ công cực kỳ tà môn, luyện đến cuối cùng sẽ gặp phải phản ngược cực lớn. Cho nên bí tịch lưu lại trong Thiên Khải thành đã được thay đổi đôi chút, không thể phát huy toàn bộ uy lực của môn chưởng pháp này. Còn Ám Hà các ngươi truy cầu lực lượng cường đại hơn nên lưu giữ nguyên bản. Nhưng không phải Đại gia trường đời nào cũng tu luyện môn võ công này. Gia chủ đời trước của ngươi, Mộ Minh Sách, chẳng phải hắn chưa từng tu luyện Diêm Ma chưởng hay sao?"
"Đúng vậy, trong Ám Hà, người ta đồn rằng đây là môn võ công bị nguyền rủa." Tô Xương Hà lại rót cho mình một chén rượu, nói tiếp: "Nhưng lão già, ngươi có biết phản ngược là gì không?"
"Là gì?" Mộ Phù Sinh hỏi.
Tô Xương Hà nốc cạn một hơi, đặt mạnh chén rượu xuống bàn: "Chỉ cần đủ mạnh, sẽ không có cái gọi là phản ngược. Mà Tô Xương Hà ta, đủ mạnh!"
"Không hổ là Đại gia trường của Ám Hà." Trọc Thanh và Tiêu Vĩnh cùng lúc xuất hiện, bước về phía Tô Xương Hà.
Tô Xương Hà vẫn ung dung ngồi đó, lười biếng xoay xoay chén rượu trong tay: "Đã lâu không gặp."
"Tô Gia Chủ." Tiêu Vĩnh mặt mày âm trầm ngồi xuống trước mặt Tô Xương Hà: "Ngươi có biết trong thời gian ngươi bế quan đã xảy ra chuyện gì không?"
Tô Xương Hà khẽ nhướng mày: "Nghe nói bằng hữu của Ám Hà chúng ta suýt chết, Gia chủ Tô gia chúng ta cũng suýt bỏ mạng. Thậm chí Hạc Vũ dược trang của chúng ta cũng suýt chút nữa bị san bằng trong đêm hôm đó. Các ngươi có biết, hiện giờ ta rất tức giận không?"
Tiêu Vĩnh sững người, không ngờ lại bị phản đòn, bèn đập mạnh tay xuống bàn: "Chẳng phải đều là do các ngươi làm loạn gây nên sao?!"
"Làm loạn? Trọc Thanh công công, ngươi nói xem bây giờ ta ra tay đánh chết vị Đại hoàng tử điện hạ trước mặt này, ngươi có đỡ nổi không?" Tô Xương Hà nhẹ nhàng giơ tay, trên tay không còn là luồng khí đỏ cuồn cuộn mà là chân khí đen ngòm.
"To gan!" Mộ Phù Sinh vung tay phải, tay áo bay phần phật.
Trọc Thanh tiến lên một bước: "Nếu là ngươi trước đây, chắc chắn không thể làm vậy trước mặt ta. Nhưng ngươi bây giờ, ngươi có năm phần cơ hội lấy mạng Vĩnh Nhi."
Tô Xương Hà nhếch miệng cười: “Ta muốn thử xem.”
“Nhưng ngươi cũng sẽ chết.” Trọc Thanh lắc đầu nói: “Ta cảm thấy trả giá như vậy, không đáng.”
“Phải, sống sót mới là quan trọng nhất.” Tô Xương Hà thu tay, ngáp dài một cái: “Tuy rằng hiện giờ ta rất tức giận.”
“Vị thần y của các ngươi phá hỏng kế hoạch của chúng ta.” Tiêu Vĩnh trầm giọng nói.
“Thế nhưng trước đó, các ngươi chưa từng nói cho ta biết bất kỳ kế hoạch nào!” Tô Xương Hà giơ tay gõ nhẹ lên bàn: “Trước khi bế quan, ta đã dặn dò bọn họ không được vọng động, chỉ cần quản lý y quán cho tốt là được. Vậy cớ sao mở cửa y quán lại gặp phải họa sát thân!”