Chương 241 - Màn 18 - Sương giáng 2
Chương 241: Màn 18 - Sương giáng 2
Trên con đường lớn náo nhiệt của Thiên Khải thành, Đường Liên Nguyệt ngồi trước một quán hàng nhỏ ven đường, tay cầm chiếc bánh bao cắn một miếng, ánh mắt xa xăm như đang chìm trong dòng suy tư miên man. Lúc này, trông hắn có vẻ vô cùng mệt mỏi,
Nhưng có một bàn tay đã nhanh hơn hắn một bước, đón lấy cái chén kia. Đường Liên Nguyệt ngẩn người, ngước mắt lên nhìn, thì ra là Mộ Vũ Mặc.
Mộ Vũ Mặc cầm chén sữa đậu nành lên uống một ngụm lớn rồi đặt xuống, cười nói: "Cả đêm ngươi không ngủ à?"
"Phải. Thân phận của những người đó rất đặc biệt, nếu để chúng rơi hết vào tay đối thủ của chúng ta, e là rất phiền phức." Đường Liên Nguyệt đáp.
"Phiền phức thật, chuyện này rõ ràng là do phủ Phi Hổ tướng quân gây ra, mà kẻ đứng sau lưng Phi Hổ tướng quân là ai? Còn phải nói, chính là vị Đại hoàng tử kia. Những chuyện này căn bản không cần phải điều tra, cứ để Lang Gia Vương của ngươi vào cung bẩm báo hết thảy với Hoàng đế rồi bắt cả Đại hoàng tử và Phi Hổ tướng quân lại là xong chuyện, có phải không?" Mộ Vũ Mặc nhún vai, nói.
Đường Liên Nguyệt lắc đầu, cầm lấy chén sữa đậu nành Mộ Vũ Mặc vừa uống, nhấp một ngụm rồi thở dài: "Chuyện không đơn giản như vậy. Trong Thiên Khải thành này mà có Hoàng tử tham gia mưu phản sẽ là đại sự. Nếu không có chứng cứ xác thực, e là sẽ bị phản ngược lại bất cứ lúc nào."
Mộ Vũ Mặc kinh ngạc nhìn Đường Liên Nguyệt đặt chén xuống, chỗ Đường Liên Nguyệt vừa uống sữa đậu nành còn lưu lại dấu môi của cô.
Đường Liên Nguyệt hoàn toàn không nhận ra điểm này, chỉ tự nói: "Mà đám người kia, chính là chứng cứ chúng ta cần. Ngươi đang nhìn gì vậy?"
Lúc này Đường Liên Nguyệt mới phát hiện Mộ Vũ Mặc vẫn nhìn chằm chằm vào chén sứ trong tay mình. Hắn cúi đầu nhìn, lúc này mới nhìn thấy dấu son môi trên đó, gương mặt nhất thời đỏ bừng, vội vàng đặt chén sứ xuống, có phần luống cuống tay chân. Hắn đang định lên tiếng thì lại bị Mộ Vũ Mặc phất tay cắt ngang.
"Vừa rồi ta đang suy nghĩ nên không để ý, có phải không?" Mộ Vũ Mặc giành nói trước.
Đường Liên Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, còn muốn nói gì đó nhưng lại bị Mộ Vũ Mặc phất tay ngăn lại.
"Vũ Mặc cô nương, xin thứ cho ta, ta không cố ý mạo phạm, xin cô nương đừng suy nghĩ nhiều. Có phải không?" Mộ Vũ Mặc lại nói.
"Vũ Mặc cô nương, bất luận kết quả thế nào, sau khi chuyện ở Thiên Khải thành kết thúc, ta nhất định sẽ cho cô một lời công bằng." Đường Liên Nguyệt nghiêm mặt nói.
“Ta không cần công bằng gì cả, giữa ngươi và ta chỉ là bèo nước gặp nhau, nảy sinh tình cảm, nhưng tình cảm đó chỉ có thể sâu đậm đến đây, chi bằng dừng lại ở đây, chẳng phải tốt hơn sao?" Mộ Vũ Mặc khẽ giơ một ngón tay, nhẹ nhàng gõ lên bàn.
Chỉ thấy một con nhện màu vàng kim xuất hiện từ lúc nào chẳng biết, bò lên ngón tay Mộ Vũ Mặc.
Đường Liên Nguyệt suy nghĩ một lát rồi đáp: "Không phải không có tình cảm sâu đậm, chỉ là ta là Thiên Khải Huyền Vũ sứ.”
"Đừng làm ồn." Mộ Vũ Mặc giơ ngón tay lên, cẩn thận quan sát con nhện trong tay, nói: "Có manh mối rồi."
Đường Liên Nguyệt kinh ngạc: "Thật sao?"
"Trong chuyện truy tìm tung tích, có lẽ toàn bộ giang hồ này chẳng ai qua được Ám Hà Mộ gia chúng ta." Mộ Vũ Mặc ngạo nghễ nói: "Mà trong Ám Hà Mộ gia, cũng chẳng ai qua được ta! Đi thôi!"
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngoại ô Thiên Khải thành, Phượng Khê sơn trang.
Hạo Nguyệt Quân đặt chiếc bình sứ bạch ngọc trong tay lên bàn, tất cả mọi người đều xông lên, kẻ cầm đầu vội vàng cầm lấy bình sứ, liều mạng đổ vào tay, những kẻ bên cạnh tranh nhau nói: "Cho ta! Cho ta một chút!"
Hạo Nguyệt Quân cười khổ lắc đầu: "Đừng vội, mỗi người chỉ được dùng ba viên, dùng nhiều sẽ trở nên giống hệt Lý Chính Khải đấy."
Tên cầm đầu kia vừa nuốt ba viên thuốc vào bụng, bình sứ đã bị kẻ khác cướp mất. Hắn mặt mày tái nhợt đi sang một bên, cầm lấy ấm trà tu ừng ực. Một lát sau, hắn buông ấm trà xuống, bắt đầu thở hổn hển.
Hạo Nguyệt Quân cười nhìn mọi người: "Lần này dùng thuốc có thể bảo đảm cho các ngươi mười ngày không lo."
Kẻ cầm đầu lúc này mới hoàn hồn, ngửa mặt lên mắng: "Cái loại đáng chém ngàn đao nhà ngươi! Chẳng lẽ cả đời này chúng ta phải sống trong bộ dạng này sao! Lúc trước lừa chúng ta uống viên thuốc này, ngươi đâu có nói sau này không uống sẽ biến thành quái vật người không ra người, quỷ không ra quỷ."
"Chư vị yên tâm, đây sẽ là lần thứ hai các ngươi được uống thuốc, đếm ngược lại chỉ còn một lần nữa thôi." Hạo Nguyệt Quân cười nói: "Mười ngày sau, đợi các ngươi uống viên cuối cùng, từ nay về sau, mọi chuyện sẽ như thường."
"Còn phải đợi đến mười ngày sau sao?" Tên kia cau mày, "Vậy đưa thuốc cho chúng ta luôn đi, mười ngày nữa chúng ta tự uống là được."
"Không được. Bây giờ các ngươi mà về phủ chắc chắn sẽ bị Nội Vệ ti bắt đi, đến lúc đó trên người có gì cũng bị lục soát bằng hết, chẳng lẽ các ngươi muốn biến thành quái vật như Lý Chính Khải trong Thiên Ngục của Nội Vệ ti à?" Hạo Nguyệt Quân u ám nói.
"Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ?" Có kẻ lớn tiếng hỏi.
"Vậy mời chư vị ở lại Phượng Khê sơn trang này mười ngày." Hạo Nguyệt Quân thản nhiên nói.
Mọi người trong sân đều nhíu mày, sau đó nhỏ giọng bàn tán, tuy có phần bất mãn nhưng cũng không ai đứng ra phản bác. Ngay lúc này, bỗng có người kêu lên: "A!"
Kẻ bên cạnh nghi hoặc: "Sao vậy?"
Người nọ vén tay áo lên, để lộ cánh tay, chỉ thấy một con nhện đỏ như máu đang bám trên tay hắn, nhíu mày nói: "Nhện!"
Hạo Nguyệt Quân lập tức nhảy xuống, nâng cánh tay người nọ lên, nhíu mày: "Tầm Tung tri! Lần trước ở Hoài An các, có phải ngươi cũng bị nhện cắn không?"
Người nọ ngẩn ra, đáp: "Phải. Lúc đó ta còn nghĩ mình xui xẻo."
"Đáng chết." Hạo Nguyệt Quân hất tay người nọ, gầm nhẹ: "Chạy mau!"
Nhưng mọi người vừa quay đầu lại đã phát hiện xung quanh bọn họ đầy nhện. Đám nhện kia bao vây bọn họ, lại dần dần tiến vào, mọi người không biết lai lịch đám nhện này, chỉ có thể liên tục lùi về sau.
"Muốn chạy ư, đã muộn rồi." Chỉ thấy một bóng đen hạ xuống, đứng giữa đám người.
Ánh mắt Hạo Nguyệt Quân lộ ra mấy phần hung ác: "Tri Chu Nữ!"
"Ngươi dựa vào con nhện của ta mà nhận ra thân phận của ta, hay là dựa vào dung nhan tuyệt sắc của ta mà nhận ra?" Mộ Vũ Mặc nói xong bèn mỉm cười, thuận tay vung lên, một sợi tơ màu trắng bay ra, lập tức trói chặt cả đám người lại, cô lại kéo mạnh một cái, những kẻ kia đều ngã lăn ra đất, kêu rên không dứt.
Hạo Nguyệt Quân lập tức cầm lấy một mũi lệnh tiễn trong tay, bắn ra ngoài, nhưng đi được nửa đường đã bị chém làm hai đoạn.
Đường Liên Nguyệt đáp xuống trước mặt hắn, cười lạnh: "Dù ngươi có phóng lệnh tiễn cũng vô dụng. Tất cả mọi người trong sơn trang này đều đã bị ta giải quyết rồi."
Hạo Nguyệt Quân cười khổ một tiếng: "Quả nhiên là Huyền Vũ sứ xuất thân từ Đường Môn, phối hợp với Tri Chu Nữ của Ám Hà, đúng là giết người không một tiếng động."
"Đi theo ta, khai hết mọi chuyện cho ta!" Đường Liên Nguyệt bước về phía trước, định bắt lấy cánh tay Hạo Nguyệt Quân.
Nhưng đúng lúc này, một mũi tên lông vũ bỗng xé gió lao tới, phát ra một tiếng rít sắc bén.
Mộ Vũ Mặc vội la lên: "Cẩn thận!"
Đường Liên Nguyệt xoay người, vung tay phải, trực tiếp nắm lấy mũi tên. Hắn xoay nhẹ mũi tên rồi ném ngược lại.
"Cái gì thế!" Thấy trên cổ Hạo Nguyệt Quân đột nhiên xuất hiện một con rắn nhỏ, Mộ Vũ Mặc lập tức xông lên, chỉ đánh bay con rắn.
Nhưng đã muộn, khóe miệng Hạo Nguyệt Quân có máu đen chảy ra, hắn mỉm cười: "Sương mù tan đi, trăng sáng ngàn dặm, chư vị, ta đi trước một bước." Dứt lời, Hạo Nguyệt Quân nhắm hai mắt lại, ngã xuống đất.
Đường Liên Nguyệt bước tới, đưa tay dò xét hơi thở của Hạo Nguyệt Quân, nhìn vào mắt hắn, cuối cùng lắc đầu: "Trúng độc Tam Tấc Hôi rồi."
Mộ Vũ Mặc nhìn đám người nằm dưới đất: "Những người này phải làm thế nào?"
Đường Liên Nguyệt đứng dậy: "Trước tiên đưa những người này về thành đã."
"Nhốt vào Nội Vệ ti của ngươi sao?" Mộ Vũ Mặc nghi hoặc.
Đường Liên Nguyệt lắc đầu: "Thân phận những người này quá đặc biệt, nếu nhốt vào Nội Vệ ti e là sẽ gây chấn động, trước tiên phải giấu bọn họ đi rồi tính sau."
"Nhiều người như vậy, giấu thế nào?" Mộ Vũ Mặc hỏi.
Đường Liên Nguyệt đáp: "Người của Nội Vệ ti lập tức sẽ đến đây, âm thầm đưa những người này vào Thiên Khải thành cũng không khó. Vấn đề tiếp theo nên giấu bọn họ ở đâu?"
Mộ Vũ Mặc nhướng mày: "Ta lại nghĩ ra một nơi rất tốt, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất."