Chương 43 - Chương 43: Màn ba: Xuân Phân 10
Chương 43: Màn ba: Xuân Phân 10
Dịch: Athox
Xung quanh ổ nhện.
Bướm giấy bay đầy trời, Tô Xương Hà nhảy lên không trung, nhanh chóng huy động đôi tay, dao găm bay lượn giữa năm ngón tay hắn, tạo thành một từng đóa kiếm hoa mỹ lệ, liên tiếp chém rơi từng con bướm giấy. Hắn cao giọng quát: “Đường đường là gia chủ Mộ gia, chỉ biết chơi mấy thứ ẻo lả này sao?”
Mộ Tử Trập giơ một ngón tay, đặt trước mặt,hạ giọng nói: “Diệp Vũ, Cửu Trường Cơ.”
Tất cả bướm giấy xung quanh ngừng bay, bao vây bốn phía xung quanh Tô Xương Hà. Tô Xương Hà tập trung quan sát, trên những con bướm giấy đó đều có một sợi tơ trong suốt, nhưng trên sợi tơ đó phấn óng ánh, tỏa ra ánh sáng màu u lam.
“Không xong.” Tô Xương Hà hạ giọng mắng, nhưng đã không kịp. Một ngọn lửa màu u lam nhanh chóng cháy dọc sợi tơ lên con bướm giấy, tiếp đó bướm giấy bốc cháy, phất ra một tiếng nổ lớn, tạo thành từng đóa hoa lửa mỹ lệ giữa không trung.
Mộ Tử Trập ngẩng đầu lên, cười lạnh nói: “Ám Hà Tống Táng Sư, chỉ thế mà thôi.”
Ánh lửa tan đi, quần áo Tô Xương Hà đã rách nát phân nửa, ngã thẳng từ trên không trung xuống, làm thủng mái hiên của một căn nhà, nằm trong đống cỏ tranh, dáng vẻ rất chật vật. Hắn bĩu môi cười bất đắc dĩ: “Đã bảo ghét nhất là đánh nhau với đám người Mộ gia mà, đây đâu phải sát thủ, rõ ràng là diễn xiếc.”
Mộ Tử Trập giậm chân nhảy tới, đứng trên nóc nhà vừa sập một nửa, cúi đầu nhìn Tô Xương Hà bên dưới, bàn tay vỗ nhẹ, một con bướm giấy chậm rãi bay xuống: ”Cận chiến thì người lợi hại đến đâu cũng có lúc thất thủ. Thế nên ta sẽ không để bất cứ ai tiếp cận trong phạm vi ba trượng.”
“Rõ là lắm lời.” Tô Xương Hà trông như kiệt sức lại đột nhiên ném dao găm lên trời, xuyên qua con bướm giấy kia, bắn thẳng tới trước mặt Mộ Tử Trập. Mộ Tử Trập vung ống tay áo cuốn lấy con dao, nhưng lại lập tức biến sắc, vội vàng nơi lỏng tay áo, nhưng đã không còn kịp.
Trên con dao của Tô Xương Hà cũng có một sợi tơ.
Nếu nói về sử dụng tơ rối, Mộ gia tuyệt đối là đệ nhất trong Ám Hà, nhưng Tô gia cũng có một cao thủ sử dụng tơ rối, chính là Tô Mộ Vũ. Hắn dựa vào nó tái hiện Thập Bát Kiếm Trận của Tô gia đã thất truyền nhiều năm. Còn Tô Xương Hà là bằng hữu thân thiết nhất với Tô Mộ Vũ, cho nên Tô Xương Hà cũng học được cách sử dụng tơ rối, cũng kết hợp nó với Tấc Chi Kiếm của mình.
Trên con dao găm đánh về phía Mộ Tử Trập có tơ rối, mà khi Mộ Tử Trập giơ ống tay áo quấn lấy con dao, Tô Xương Hà mượn thế lao lên, đột nhiên giật mạnh, không ngờ lại kéo bản thân tới trước mặt Mộ Tử Trập.
“Cách xa ba trượng, ngươi là vô địch, nhưng bây giờ đã tới phạm vi ba thước, đây là thiên địa của ta.” Tô Xương Hà vung dao, cắt qua cổ họng Mộ Tử Trập. Mộ Tử Trập dùng tay áo làm kiếm, ngăn cản dao găm của Tô Xương Hà, tiếp đó đánh thẳng vào ngực Tô Xương Hà. Tô Xương Hà lại lấy ra hai con dao khác, ba lưỡi dao bay lượn, trực tiếp chém nát ống tay áo. Mộ Tử Trập khẽ nhíu mày, hai con bướm giấy xuất hiện dưới chân, hắn giẫm nhẹ, thân hình bay về phía sau.
Hắn muốn khống chế khoảng cách hơn ba trượng.
Thân hình Tô Xương Hà không có chỗ dựa, vốn không thể không rơi xuống dưới, nhưng hắn đột nhiên ném một con dao về phía trước, đánh lên bức tường của gian nhà phía trước, sau đó lại ném một con dao về cắm lên bức tường của căn nhà phía sau. Hai con dao kết hợp với dây rối mỏng manh trên không trung tạo thành một cây cầu bằng dây, Tô Xương Hà giơ tay nắm lấy sợi dây này, xoay người nhảy lên trên dây, tiếp đó chạy dọc theo sợi dây về phía Mộ Tử Trập.
“Có thể nói là sát thủ hoàn mỹ.” Mộ Tử Trập nói đầy ẩn ý, lời nói mang ý tán thưởng. Hắn nghiêng người né tránh một đao của Tô Xương Hà, tiếp đó thân hình lại rơi xuống dưới, trước khi rơi vuốt nhẹ lên cây cầu bằng dây. Một vệt lửa lập tức lóe lên trên cây cầu dây, Mộ Tử Trập hạ xuống đất, nhẹ nhàng phất tay áo một cái rồi lùi lại vài chục bước.
Ngay sau đó là Tô Xương Hà hạ xuống, khoảng cách giữa hai người lại trở về ba trượng.
Điểm khác biệt duy nhất là Mộ Tử Trập đứt mất một ống tay áo, còn quần áo trên người Tô Xương Hà bị nổ tanh bành, thân hình lõa lồ loang lổ vết máu, trông có vẻ cực kỳ chật vật.
“Thiên địa của ngươi chỉ có giây lát thôi.” Mộ Tử Trập cười lạnh.
Tô Xương Hà nhìn dao găm trong tay mình: “Thiên địa của ta, giây lát cũng là vĩnh hằng.”
Trên dao găm có chút vết máu.
Chỉ có một chút, hầu như không thể nhìn thấy được. Mộ Tử Trập cúi đầu, lúc này mới phát hiện vạt áo bị chém thành một khe hở. Hắn giơ tay sờ vào, cũng chạm phải vài giọt máu. Rốt cuộc chiêu thức đó của Tô Xương Hà vẫn khiến hắn bị thương, tuy vết thương đó cực kỳ nhỏ bé, thật sự không đáng kể, trừ phi Tô Xương Hà bôi độc trên dao.
“Ta bôi độc.” Tô Xương Hà nói thẳng.
Mộ Tử Trập cười lạnh: “Dùng độc với người Mộ gia? Chỉ bằng ngươi?”
“Chút độc này của ta, đương nhiên không thể khiến gia chủ Mộ gia bị thương. Nhưng mà...” Tô Xương Hà nhìn về phía sau Mộ Tử Trập.
Một nam tử đầu trọc, một nam tử trung niên nho nhã mặc trường bào.
Một người cõng cự kiếm tren vai, một người eo dắt song đao.
Mộ Tử Trập nheo mắt lại: “Trừ phi Tô Tẫn Hôi đích thân tới, những người khác ta không để trong mắt.”
Tô Xương Hà cười nói: “Cho dù ngươi nói thật, nhưng ngươi đối phó với cả ba người chúng ta cùng lúc, thế thì không có thời gian ép kịch độc trong cơ thể ra. Bây giờ thì chút độc đó không làm gì được ngươi, nhưng sau một canh giờ nữa, e là ngươi cũng phải tới tìm vị thần y kia nhờ cứu mạng.”
Mộ Tử Trập biết Tô Xương Hà nói vậy không phải đe dọa, hắn quay người, nhìn hai người trước mặt.
Nam tử đầu trọc đang xoa cái đầu của mình, vẻ mặt bực bội: “Mộ lão đại, nghe ta nói này, ngươi không thể bỏ thêm chút sức giết cái thằng điên kia trước khi chúng ta tới được à?”
Nam tử nho nhã kia lại khá khiêm tốn: “Cung tiễn gia chủ Mộ gia.”
Mộ Tử Trập hừ lạnh một tiếng, tung người nhảy qua bên cạnh hai vị này.
Tô Xương Hà cười nói: “Sao thế, hai vị đại ca cũng thấy biểu hiện của ta rồi đấy. Lần này ta thiếu chút nữa bỏ mạng ở đây, lát nữa nhớ nói tốt vài câu trước mặt lão gia tử giúp ta.”
Nam tử đầu trọc nhổ một ngụm nước bọt, mắng: “Biết thế dọc đường uống một chén rượu rồi mới đến, không khéo còn được thấy cảnh ngươi bị Mộ Tử Trập đánh nổ thành đống thịt nát.”
Nam tử nho nhã mỉm cười: “Lão gia tử muốn gặp ngươi.”
“Lại muốn gặp ta? Không làm việc nữa à?” Tô Xương Hà nhìn về phía sau một cái: “Trong ổ nhện đang là cơ hội tốt nhất đấy.”
“Bảo ngươi làm cái gì thì làm cái đó, ngươi tưởng ngươi là lão đại của Tô gia à?” Nam tử đầu trọc mắng.
Tô Xương Hà duỗi người: “Thôi được. Lát nữa gặp lão gia tử nhớ kể lại chiến công vĩ đại của ta, một mình giao chiến với gia chủ Mộ gia, trong vòng ba thước, thiên địa trong khoảnh khắc, thiếu chút nữa lấy đầu gia chủ Mộ gia!”