Chương 55 - Chương 55: Màn bốn: Thanh Minh 5
Chương 55: Màn bốn: Thanh Minh 5
Dịch: Athox
Tô Tẫn Hôi chém một luồng kiếm khí về phía Mộ Từ Lăng, luồng kiếm khí đó mang theo hàn ý cực hạn, trực tiếp đóng băng nước mưa dưới đất. Mộ Từ Lăng vừa lùi lại phía sau vừa múa thanh mạch đao trong tay ngăn cản luồng Sương Hàn kiếm khí kia, cuối cùng lùi tới mức không thể lùi được nữa, hắn cắm thanh mạch đao trong tay xuống đất.
Chỉ nghe tiếng vỡ vụn răng rắc vang lên, băng đá dưới đất lập tức vỡ tan.
Mộ Từ Lăng ngẩng đầu lên, thanh xà kiếm đã tới trước mi tâm của hắn, hắn vung đao ngăn cản, điểm mũi chân lao lên, lướt qua đỉnh đầu Tô Tẫn Hôi.
Nước mưa đầy trời tới cách mặt đất ba trượng là hóa thành mưa đá, từng viên đá đập xuống người Mộ Từ Lăng.
Mộ Từ Lăng vuốt hàng lông mày của mình, gương mặt đã phủ một tầng sương lạnh, hắn cười nói: “Cũng thú vị đấy.”
Tô Xương Hà vỗ vai Tô Mộ Vũ: “Thế nào? Đánh cược nhé, ngươi đặt ai thắng?”
Kiếm ý mà Tô Mộ Vũ đang chậm rãi ngưng tụ bị cái vỗ của Tô Xương Hà đánh tan, hắn tức giận nhưng cũng chẳng làm gì được. Người như Tô Mộ Vũ, trong Ám Hà có người sợ hắn, có người kính hắn, nhưng luôn giữ khoảng cách nhất định với hắn. Chỉ có cái tên Tô Xương Hà không biết xấu hổ này là lúc nào cũng làm hắn dở khóc dở cười. Tô Mộ Vũ nhìn mái hiên đang bị băng sương từ từ bao phủ: “Gia chủ định dốc toàn lực rồi, cho dù Mộ Từ Lăng đã luyện Diêm Ma Chưởng nhưng dù sao căn cơ cũng không sâu, lâu dần chắc chắn sẽ thua.”
“Ngươi sai rồi. Nếu ngươi đọc qua quyển bí tịch Diêm Ma Chưởng, ngươi sẽ không ngây thơ như vậy.” Tô Xương Hà vuốt ve chòm ria: “Võ công của người điên, làm gì có phân chia sâu với chẳng không sâu.”
“Ngươi đọc rồi?” Tô Mộ Vũ ngạc nhiên.
“Không có không có, ta đoán.” Tô Xương Hà vội vàng phất tay phủ nhận, nhưng vẻ hài hước trong nụ cười lại khiến câu nói này khó phân biệt thật giả.
“Trong tiểu thuyết thoại bản Tây Du Ký, Tôn Hầu Tử kia dùng côn vẽ một vòng tròn.” Mộ Từ Lăng nhẹ nhàng xoay thanh mạch đao của mình, cũng vẽ một vòng tròn. “Sau đó mặc cho ngoài vòng quỷ thần hỗn loạn ra sao, trong vòng là một tiểu thiên địa yên ổn.” Vẽ vòng tròn xong, Mộ Từ Lăng dựng thẳng mạch đao, một luồng chân khí màu đỏ lan tỏa từ trên người hắn, tới chỗ vòng tròn mà hắn vẽ mới ngừng, bao phủ toàn thân hắn.
Những hạt mưa đá rơi đến vòng tròn, đều hóa thành nước mưa chảy xuống mặt đất.
“Điểm khác biệt duy nhất là, vòng tròn của Tôn Hầu Tử là nhốt người, còn vòng tròn của ta lại đi theo người, ta ở nơi nào thì đó là thiên địa của ta.” Mộ Từ Lăng chạy như điên về phía Tô Tẫn Hôi, dọc đường tất cả băng giá đều hóa thành nước mưa, cuối cùng mạch đao chém xuống, phá tan Sương Hàn kiếm khí của Tô Tẫn Hôi.
Tô Xương Hà nhẹ nhàng xoay con dao găm trong tay một cái: “Trò hay lần này chỉ thiếu mỗi bên phía Tạ gia, cảm giác hơi nhạt nhẽo.”
Cửu Tiêu Thành, đường Thanh Bình, quán rượu Kiếm Ca.
Bạch Hạc Hoài nhìn cảnh tượng bên dưới, cuối cùng cũng thở phào một tiếng. Cô quay lại giơ tay cầm chén rượu trước mặt nhưng lại bị người khác lấy mất. Bạch Hạc Hoài ngẩng đầu lên, thấy một người trung niên thân hình cường tráng đoạt lấy chén rượu, đang ngồi trước mặt mình. Thân thể Bạch Hạc Hoài lập tức chẳng thẳng, ba mũi châm bạc trong tay áo lập tức được nắm chặt lấy.
“Đừng lộn xộn, nếu không ba mũi châm của ngươi còn chưa kịp phóng ra thì tay của ngươi đã bị ta chém đứt rồi.” Người trung niên uống sạch chén rượu kia sau đó trầm giọng nói.
Bạch Hạc Hoài biết người trung niên này không nói khoác, mấy hôm nay cô đã gặp không ít sát thủ, nhưng chưa động thủ đã khiến người ta cảm thấy áp lực như vậy, chỉ có đại gia trưởng Ám Hà và người trước mặt mình mới có thể làm được. Ngay khoảnh khắc hắn ngồi xuống đó, Bạch Hạc Hoài cảm thấy như có một lưỡi đao treo trên đỉnh đầu mình, có thể chém xuống bất cứ lúc nào.
Dưới quán rượu, Tô Triết thu hồi phật trượng, nhìn cô gái đang vung đao trước mặt thở dài nói: “Tuổi tác chỉ cỡ con gái ta, lại còn lòa đồng môn với toa, toa không nỡ giết, đi đi.”
“Tô Triết của Tô gia mà là người nhiều lời như vậy ư?” Tạ Họa Khanh thở hổn hển, miệng vết thương trên người không ngừng chảy máu nhưng vẫn cầm đao không lùi.
“Ngươi muốn chết thật à?” Tô Triết nhíu mày nói.
Tạ Họa Khanh giơ tay lau vết máu trên thanh đao: “Trong chỗ chết mới thấy tâm cơ.”
“Ngu xuẩn!” Tô Triết hạ giọng mắng một câu, đang định vung phật trượng trong tay lên lại đột nhiên nhận ra khí tức trên quán rượu, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, thấy người trung niên trên đó cũng đang cúi đầu nhìn mình.
“Tô Triết.” Người trung niên cười nói.
“Tạ Thất Đao!”
Tô Triết trầm giọng nói, người trung niên vẫy tay với Bạch Hạc Hoài: “Ta và Tô Triết nói với nhau mấy câu, ngươi là vãn bối, rót một chén rượu cho ta đi.”
Bạch Hạc Hoài nhún vai, khá bất mãn cầm bình rượu lên, đầu ngón út điểm nhẹ lên chén rượu.
“Đừng có hạ độc. Nếu không ta sẽ giết ngươi.” Người trung niên liếc mắt nhìn Bạch Hạc Hoài một cái.
Bạch Hạc Hoài cười xấu hổ: “Đâu có đâu có!” Nói xong cũng ngoan ngoãn rót một chén rượu đưa cho người trung niên.
“Những người khác trong Tạ gia dừng bước ở đây, ta đi qua, Tô Triết nhà ngươi ở lại, ta sẽ không giết cô gái này.” Người trung niên nói ngắn gọn rõ ràng, trực tiếp bộc lộ điều kiện và mục đích của mình.
Tô Triết nhìn thoáng qua Tạ Họa Khanh trước mặt, nhướn mày: “Xem ra Thất Đao thúc nhoà coác người làm việc cũng sắc bén như đao cụa hắn.”
“Đánh nhau với ngươi quá lãng phí thời gian, thắng cũng không đáng.” Người trung niên đặt chén rượu lên bàn, nửa câu sau là nói với Bạch Hạc Hoài: “Rót thêm một chén, ta chỉ uống nốt chén này thôi.”
“Chén này, ta rót cho ngươi.” Tô Triết tung người nhảy lên, từ đường Thanh Bình nhảy thẳng lên quán rượu. Hắn cầm bình rượu trong tay, cung kính rót một chén cho Tạ Thất Đao: “Không ngờ người nhàn tản như Thất Đao huynh cũng tới đây nhúng tay vào vũng nước đục. Xem ra Cửu Tiêu Thành này đã vào là khó mà ra nổi.”
“Người trong giang hồ, không thể làm theo ý mình.” Tạ Thất Đao uống một hơi cạn sạch.
“Người trong Ám Hà thì sao?” Tô Triết cười nói.
“Người trong Ám Hà, vĩnh viễn không được siêu sinh.” Tạ Thất Đao tung người nhảy lên, tới trước mặt đám người Tạ gia. Hắn nhìn thoáng qua Tạ Họa Khanh: “Là một cô bé thì ngươi làm không tệ.”
“Là đao khách của Tạ gia thì sao?” Tạ Họa Khanh quật cường hỏi.
“Thì còn quá trẻ.” Tạ Thất Đao không để ý tới họ, tự đi về phía trước.
Bạch Hạc Hoài lau mồ hôi lạnh trên trán: “Đó là người có đao pháp đệ nhất Tạ gia, Tạ Thất Đao? Sợ chết đi được.”
Tô Triết gật nhẹ đầu: “Đúng là hắn, chức vị gia chủ hiện tại, có thể nói là hắn nhường cho Tạ Bá.”
Bạch Hạc Hoài suy nghĩ một chút rồi nói: “Vừa rồi hắn nói là những người khác của Tạ gia dừng bước ở đây, hắn đi qua, Tô Triết lưu lại, sau đó tha mạng cho ta?”
Tô Triết không hiểu ý Bạch Hạc Hoài, nhíu mày nói: “Không sai, hắn đã nói vậy.”
Bạch Hạc Hoài đứng dậy: “Trong ước định của các ngươi không có quy định ta không được đi.”