Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Sắc mặt của Quân Chi càng khó coi, thậm chí còn có không ít tự trách: “Chẳng lẽ… Là bởi vì ngày hôm qua em đặt trận chiêu quỷ ở chỗ này?”
Đứa nhỏ này bị ngu sao, tôi nhắc nhở nói: “Nói như vậy, cương thi và âm linh là không can thiệp vào chuyện của nhau, tối hôm qua em đặt trận chiêu quỷ, diệt trừ sạch sẽ không để lại dấu vết. Muốn thật sự để lại chút dấu vết, trực giác của cương thi cũng sẽ không khiến chúng nó đi đến nơi này.”
Lúc này sắc mặt của Quân Chi mới tốt chút.
Để Tiểu Tiểu đốt sạch gà chết trên mặt đất, Quân Chi trở về phòng vẽ bùa, hắn vốn cho rằng bên này chỉ là âm linh quấy phá, không nghĩ tới còn có cương thi, nên không mang nhiều bùa khắc cương thi.
Theo cách nói của Mặc Hàn, cương thi còn không chỉ một hai con, Quân Chi sợ cho dù tính đi thu thập sẽ còn có cá lọt lưới, nên phải vẽ nhiều bùa mới được.
Tôi nhìn về phía có sát khí nặng nhất kia, nói với Mặc Hàn: “Chúng ta đi xem đi.”
Mặc Hàn tất nhiên là theo tôi rồi.
Trưởng thôn thấy chúng tôi chạy đến đó, vội gọi chúng tôi: “Cô gái! Nơi đó không đi được! Không đi được!”
“Vì sao?” Tôi hỏi.
“Ở kia đều là một số phần mộ của tổ tiên trong thôn chúng tôi, gần đây trong thôn này rất tà khí, bên kia vẫn là ít đi thì tốt hơn!” Trưởng thôn tốt bụng nhắc nhở.
Tôi cảm ơn ý tốt của trưởng thôn: “Chúng tôi đến còn không phải là vì tra chuyện này sao, đi xem mà thôi.”
Quân Chi từ trong phòng dò người ra, hét to một tiếng: “Em cũng đi!”
Không đến trong chốc lát, đã đeo một cái túi nhỏ thêu trận bát quái ra, vừa thấy thật sự là có vài phần bộ dáng của đạo sĩ.
Trưởng thôn không yên tâm chúng tôi, cũng khiêng cái xẻng đi với chúng tôi.
Càng tới gần nghĩa địa, cổ sát khí kia càng nặng.
Tôi lờ mờ đoán được cái gì đó, nhẹ giọng hỏi Mặc Hàn: “Những cương thi đó, không phải là thi thể của tổ tiên bên nghĩa địa kia hóa cương thi chứ?”
Mặc Hàn gật đầu.
“Trưởng thôn, trước kia các ông gặp qua cương thi bên này chưa?” Tôi hỏi.
Trưởng thôn lắc đầu: “Chưa từng!”
“Vậy các ông vẫn luôn chôn cất sao?” Tôi lại hỏi.
Trưởng thôn gật đầu, còn có chút xấu hổ: “Thôn của chúng tôi ở xa, lại không có tiền, không đi nổi nhà tang lễ hoả táng, cứ chôn một bộ quan tài như vậy, cũng coi như là nhập thổ vi an rồi. Chỉ là trước nay chưa gặp qua cái gì, cũng không biết mấy ngày này là làm sao!”
Trời vốn âm u, giờ phút này càng tối hơn, hơn nữa gần đây còn hiện ra sương trắng nhàn nhạt, càng làm cho người ta khó chịu.
Phong thuỷ của nghĩa trang tổ tiên này như thiên thượng, bình thường mà nói, xác thật sẽ không có cương thi.
Nhưng càng tới gần, sát khí càng dày.
Nếu chỉ là mấy con cương thi, vậy không có khả năng có sát khí lớn như vậy.
Rất nhanh đã tới nghĩa trang tổ tiên, trưởng thôn đi đến trước phần mộ tổ tiên nhà mình vái mấy cái: “Tổ tông phù hộ! Tổ tông phù hộ! Phù hộ chúng con thuận lợi vượt qua khó khăn này!”
Ông ấy còn chưa bái xong, đột nhiên Quân Chi kéo tay ông ấy lại, đâm một kiếm vào chỗ trưởng thôn vừa mới quỳ.
Phần mộ tổ tiên bị hủy, trưởng thôn đang muốn phát tác, thấy thứ dưới kiếm Quân Chi, sắc mặt nháy mắt trắng bệch: “Sao lại, sao lại có bàn tay!”
Từ trong đất vươn ra một cái tay, tay kia khô khốc thô ráp, có một lớp lông trắng dài, còn có móng tay sắc nhọn thật dài.
Xem ra, tổ tông nhà trưởng thôn hóa cương thi, không những không phù hộ được ông ấy, còn sẽ bởi vì liên hệ huyết mạch, là hậu thế đầu tiên của hóa cương này.
Chỉ sợ, đây là nguyên nhân tối hôm qua chỉ có nhà trưởng thôn xảy ra chuyện.
Quân Chi kéo trưởng thôn ra sau, tôi ý bảo Tiểu Tiểu theo tới bên cạnh Quân Chi, vạn nhất hắn không ứng phó được, tùy thời giúp hắn.
Tay lông trắng kia lại cẩn thận, sau khi bị Quân Chi đâm trúng, lập tức giãy giụa muốn thu tay lại.
Quân Chi nào sẽ cho hắn cơ hội như vậy, một tay nắm chặt kiếm gỗ đào, một tay khác nhanh chóng lấy ra một lá bùa, khẽ xoay cổ tay, một cổ linh lực rót vào bùa bùng cháy, Quân Chi ném lên trên tay lông trắng.
Kiếm gỗ đào ghim chặt tay của cương thi trên mặt đất, cương thi bên trong càng trốn không thoát, chỉ có thể hấp hối giãy giụa.
Ngọn lửa từ tay cương thi lan khắp mặt đất, Quân Chi lại rót linh lực từ kiếm gỗ đào vào trên người cương thi, khiến cho bùa cháy có thể nhanh chóng đốt cháy cương thi hơn.
Cách bùn đất thật dày đều có thể nghe được tiếng kêu rên của cương thi kia.
Một mùi khó ngửi dần truyền tới, tay cương thi dưới kiếm Quân Chi hóa thành một đống tro tàn, tiếng kêu rên kia cũng đã biến mất.
Lúc này Quân Chi mới nhẹ nhàng thở ra, thu kiếm lại, xoay người trở về đến bên người trưởng thôn, nói với ông ấy: “Chờ sau khi trời tối, ông dẫn mấy thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh, dương khí mạnh đến nghĩa địa này đào ra một lần nữa, đốt hết đồ vật bên trong, mặc kệ là thứ gì, nhất định phải đốt sạch.”
Trưởng thôn còn có chút không đành lòng: “Nhưng… Đây chính là phần mộ tổ tiên của nhà chúng tôi…”
“Thi thể bên trong đã thành cương thi, vài thứ kia không mang thi độc cũng không sạch sẽ, đốt sạch mới có thể tốt, bằng không, vẫn phải gặp cương thi.” Quân Chi nói tình huống đến nghiêm trọng, trưởng thôn vội vàng không ngừng đồng ý.
Mặc Hàn nói qua, bạch cương không chỉ có một con.
Quân Chi đảo qua từng ngôi mộ một, đều bao phủ ở dưới cổ sát khí kia, lại không có khả năng phía dưới mỗi ngôi mộ đều là cương thi, nếu hắn cần mở mỗi quan tài ra để nghiệm thi, thôn dân trong thôn đầu tiên là sẽ đến đánh chết hắn.
Suy nghĩ một lát, Quân Chi có biện pháp khác.
Hắn tìm vợ của trưởng thôn muốn hai con gà, sau khi trời tối, dùng tơ hồng buộc vào cây hòe sau cửa thôn, sau khi mình che dấu hơi thở, dẫn theo chúng tôi trèo lên mấy cây khác trốn.
Vẫn luôn thủ đến đêm khuya, cũng chưa xuất hiện dị động gì.
Tôi không khỏi nghi ngờ phương pháp của Quân Chi căn bản không dùng được.
Ngay ở lúc tôi ôm Mặc Hàn mơ màng sắp ngủ, chỗ nghĩa địa tổ tiên kia bay tới sát khí dị động, tôi giật mình một cái hoàn toàn tỉnh ngủ.
Quân Chi và Tiểu Tiểu tránh ở trên cây hòe lớn đối diện, một người một chim nhìn chằm chằm phía sát khí bay tới không nháy mắt.
Không bao lâu, hai bạch cương hành động thong thả nhảy nhót vào trong thôn.
Hai con gà sống đều bị trói ở dưới tàng cây bên Quân Chi kia, gà hắn chọn kia hoạt bát thích động, càng có thể hấp dẫn lực chú của cương thi.
Các bạch cương bị gà sống hấp dẫn, tất nhiên là nhảy tới dưới tàng cây, cầm lên một con gà sống há mồm muốn cắn xuống.
Sợ tôi nhìn sợ hãi, tay Mặc Hàn kịp thời che kín đôi mắt của tôi, nhưng mà tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng ừng ực hút máu của cương thi kia.
Quanh người Quân Chi đều nổi lên linh lực, hắn nắm kiếm, luôn nhìn thằng vào phía sau bạch cương, đâm một kiếm vào trái tim của bạch cương.
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên, cơ thể của bạch cương bỗng nhiên bùng lên lửa lớn, Quân Chi lại rút nhanh kiếm ra muốn đâm bạch cương khác đang muốn công kích hắn. Lúc này, lại không đâm trúng trái tim, mà là trực tiếp chém đứt một bàn tay của bạch cương.
Lấy thân thủ của hắn, bạch cương kia không đáng giá nhắc tới, hắn là cố ý chém lệch.
Bạch cương thuộc về cương thi thấp kém nhất, nhát gan sợ ánh sáng, một số người sống có lá gan hơi lớn và sức lực mạnh hơn chút, đều có thể chạy thoát từ trong tay bạch cương. Nếu không, tối hôm qua chúng nó cũng sẽ không ở nhà trưởng thôn ăn vụng mấy con gà rồi rút lui.
Bây giờ nó bị Quân Chi chém bị thương, tự biết không đấu lại Quân Chi, nhảy nhót chạy trốn về phía vừa đến kia.
Quân Chi nhìn một cái, giơ tay ném một lá bùa ra, sau đó đốt hai thi thể gà sống và một đoạn cánh tay của cương thi trên mặt đất kia sạch sẽ, mới dẫn theo Tiểu Tiểu thu hơi thở lại đuổi theo.
Tôi và Mặc Hàn tự nhiên là đi theo.
Bạch cương vẫn luôn chạy đến chỗ phần mộ tổ tiên, nơi đó có hai nấm mồ bị đào ra.
Theo lý mà nói, cương thi bị thương, đều sẽ chạy về huyệt mộ của mình chữa thương, hai nấm mồ bị đào ra từ bên trong, khẳng định có một cái là của nó, nó lại không nằm vào bất kì một cái nào trong đó, mà tiếp tục nhảy vào trong núi.
“Cương thi cũng có lúc không quen biết nhà của mình sao?” Tôi phun ra một câu.
Quân Chi lắc đầu, nhìn nơi bạch cương kia chạy trốn, trầm giọng nói: “Chỉ sợ… Hắn là đi tìm kiếm che chở… Nơi đó, có thứ khủng bố hơn!”
Khủng bố hơn minh vương đại nhân bên người tôi sao?
Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn vẫn vân đạm phong kinh, vừa nhìn là biết với hắn mà nói chỉ là đối thủ giơ tay ném hỏa cầu nhỏ.
Sau khi Quân Chi ý bảo Tiểu Tiểu đốt sạch hai quan tài nấm mồ bị đào ra kia tính cả vật bồi táng với nhau, cầm theo kiếm thật cẩn thận tiếp tục đuổi theo đường bạch cương chạy trốn.
Tôi và Mặc Hàn đuổi theo, vẫn luôn đi vào trong núi, hơi thở của bạch cương kia lại biến mất.
Quân Chi nhìn một vòng xung quanh, từ trong túi nhỏ lấy ra một cái la bàn.
Kim đồng hồ la bàn lảo đảo lắc lư, Tiểu Tiểu làm nguồn sáng duy nhất, tiến đến một bên tò mò nhìn, bỗng nhiên, la bàn chỉ thẳng tắp về phía sau Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu lắc lư bay ra, kim đồng hồ không có dị động, Quân Chi nắm chặt kiếm đi qua.
Đó là đường núi hoang vu đầy cỏ dại, trời vừa mới tối không phát hiện ra, hiện tại đến gần, lại phát hiện nơi đó có không ít dấu vết cỏ dại bị dẫm qua.
Quân Chi để Tiểu Tiểu bay đến phía trước hai vòng, cũng không thấy bóng dáng của cương thi, lại chậm rãi cầm kiếm đi đến phía trước.
Đột nhiên, cơ thể của hắn biến mất ở tầm mắt tôi.
“Quân Chi?” Tôi lập tức hét.
Tiểu Tiểu bay trở về đến bên người tôi, Mặc Hàn nói: “Trên mặt đất bên kia có cái động, hắn ngã xuống.”
“Sao hắn đều không kêu một tiếng?” Tôi vội đi qua, ở dưới mặt trời nhỏ chiếu, thấy trên mặt đất quả nhiên có một cái động sâu không thấy đáy.
“Hắn sợ rút dây động rừng, nên không kêu lên.” Mặc Hàn nói.
Tiểu Tiểu tò mò bay vòng quanh cửa động hai vòng, nói với tôi: “Ta đi xuống nhìn xem.” Vẫy cánh nhỏ bay vào, chiếu sáng một góc hang động.
Hang động kia rất thô ráp, còn có không ít vết cào, nhìn như là người dùng tay không đào ra.
Tám chín phần mười là bạch cương kia chính là trốn vào rồi, tôi cũng nghĩ lại, chỉ là nhìn huyệt động gần như là vuông góc kia, lại thấy khó khăn.
Mặc Hàn ôm vòng lấy eo tôi: “Thật sự muốn đi xuống?”
Tôi gật đầu: “Quân Chi còn ở bên trong.”
Tôi không đi xuống nhìn xem, coi như tiểu tử kia thu thập được cương thi, cửa động như vậy, còn không biết có thể bò lên hay không.
“Nhắm mắt lại.” Mặc Hàn bế ngang tôi lên, tôi cố gắng chặt ôm chặt cơ thể hắn lại, nhận thấy được hắn ôm tôi nhảy vào cửa động.
Mới xuống động, đến đón đó là một cổ không khí mục nát vẩn đục, Mặc Hàn vạch xuống một đường kết giới ngăn cách những mùi hôi đó, tôi mới dễ chịu chút.
Không biết qua bao lâu, Mặc Hàn mới mở miệng nói: “Tới rồi.”
Tôi mở mắt ra, cái gì cũng đều không nhìn thấy.
Mặc Hàn buông tôi ra, ném ra một ngọn lửa xanh, lửa xanh lại nghịch ngợm chia làm vài ngọn lửa nhỏ, đốt sáng lên thế giới này.
Tôi liếc mắt một cái đã nhận ra đây là một cái huyệt mộ.
Nhìn ra được, đây là một ngôi mộ lớn, trên hai bên tường treo liên tiếp minh đăng, bởi vì lúc trước không đủ dưỡng khí nên đã sớm tắt, trên tường còn vẽ một ít bức tranh, là bản vẽ đạo sĩ hàng quỷ.
Người xuất gia còn xây đại mộ khí phái như vậy, vừa thấy đã không phải là đạo sĩ đứng đắn gì.
Tiểu Tiểu và Quân Chi không thấy tung tích, sau lưng chúng tôi là một cánh cửa, cho nên hai bọn họ chỉ có thể đi đến phía trước.
Tôi muốn bước một chân ra, lại lùi chân về, nhìn tảng đá đặt chỉnh tề kia, tôi nhìn về phía Mặc Hàn: “Nơi này sẽ không có cơ quan chứ?”
“Ta ở đây.” Lời ngầm là tùy tiện tìm đường chết, dù sao đều là cặn bã, không tổn thương đến tôi!
Tôi vui sướng kéo tay hắn bước lên hòn đá.
Mấy tảng đá phía trước dẫm lên đều rất bình thường, tôi càng thêm yên tâm, bước chân cũng nhanh hơn không ít.
Ngay ở lúc này, mới dẫm lên một cục đá như buông lỏng một chút, tôi còn chưa kịp cúi đầu nhìn một cái, bên tai đã nghe được thứ gì đó lấy tốc độ cực nhanh phun ra.
Là một loại đồ vật như bi thép!
Mặc Hàn phất tay xoá sạch từng viên bi thép nhỏ bay nhanh đến kia, bi thép nhỏ đột nhiên nổ mạnh, Mặc Hàn kịp thời thiết hạ kết giới bảo vệ chúng tôi.
Tiếp theo, đó là tiếng bùm bùm của bi thép nhỏ nổ mạnh.
Mặc Hàn mở kết giới ra, sau khi khiến cho bi thép nhỏ mới từ trên vách tường bắn ra nổ mạnh, che kín lỗ tai cho tôi: “Rất nhanh sẽ kết thúc.”
“Vẫn là anh dẫn em đi đến đối diện đi.” Tôi nhớ tới lúc Quân Chi rơi xuống sở dĩ không rên một tiếng, chính là vì phòng ngừa kinh động đến cương thi nơi đây, hiện tại bị tôi làm ồn như vậy, còn không biết có rút dây động rừng hay không!
Tôi phải lập tức đi chỗ Quân Chi nhìn xem.
Mặc Hàn tự nhiên theo lời tôi làm, ôm tôi nhẹ nhàng nhảy, đã đứng ở đối diện rồi.
Nhìn tới một mảnh hỗn độn khi đi trên đường, tôi có chút tò mò: “Quân Chi và bạch cương kia không kích phát cơ quan như thế nào?”
Không phải là bọn họ cũng chưa đi bên này chứ!
Mặc Hàn chỉ hai bên: “Bọn họ đi hai bên.”
“Vì sao?” Quân Chi biết đi hai bên trốn cơ quan, tôi có thể cho rằng hắn là cơ trí; sao bạch cương chỉ số thông minh phía dưới kia cũng biết?
“Cương thi bị đồ hai bên hấp dẫn nhảy đến, hắn ngửi được ra.” Mặc Hàn nói, lại sờ đầu tôi: “Ta biết nàng sẽ không thích cái loại đường này.”
Tôi đột nhiên cảm thấy không kì diệu lắm, sau khi người bình thường hạ tang, phòng ngừa thi biến còn không kịp, sao còn sẽ có người ở mộ mình đặt đồ hấp dẫn cương thi đi qua?
“Vậy hiện tại Quân Chi và Tiểu Tiểu chạy đi nơi nào?” Bên này có hai đường đi, nếu đồ hai bên đại sảnh giúp cương thi tránh đi cơ quan ở giữa, đường sau hẳn là cũng có.
Chỉ là tôi không nghe ra đường không tìm thấy thi du này.
Mặc Hàn chỉ bên trái: “Bên kia.”
Tôi kéo hắn đi đến nơi đó, ở dưới Mặc Hàn chỉ đường, rất nhanh đã tìm thấy Quân Chi và Tiểu Tiểu rồi, vừa lúc nhìn thấy Quân Chi đâm một kiếm xuyên qua trái tim bạch cương.
Cơ thể của bạch cương bốc cháy lên lửa lớn hừng hực, Tiểu Tiểu thuận thế giúp nó bỏ thêm lửa, một giây đã đốt cương thi thành tro tàn.
Quân Chi trở lại bên người tôi: “Chị, tiếng vang vừa rồi có phải chị làm ra hay không?”
Tôi gật đầu: “Không cẩn thận đụng phải cơ quan, không làm hỏng chuyện của em chứ?”
Quân Chi lắc đầu: “Vậy chị không bị thương chứ?”
Tôi cười: “Có Mặc Hàn ở đây, chị có thể có chuyện gì.”
Quân Chi nhìn Mặc Hàn, không nói nữa, xoay người nhìn về phía một cái quan tài duy nhất trong mộ.
Quan tài gỗ này, dùng chính là tơ vàng gỗ lim, nhiều năm qua đi, tơ vàng gỗ lim không những không có nửa điểm dấu hiệu bị ăn mòn, ngược lại còn tỏa ra u hương nhàn nhạt.
Chỉ là, không phù hợp với quan tài điêu khắc chế tác tinh mỹ, là trên thân quan tài quấn đầy dây tơ đen.
Nhìn dáng vẻ như muốn dùng dây tơ trói chặt quan tài, tôi lại cảm thấy vạch kẻ kia có chút quỷ dị, như có vô số oán linh tích tụ ở bên trên vậy.
Giờ phút này, trong quan tài đang phát ra tiếng móng tay cào khiến người kinh hãi.
“Bạch cương kia chính là tới tìm con này tìm kiếm che chở.” Quân Chi nói.
“Cũng là cương thi?” Tôi hỏi.
Quân Chi gật đầu, tôi lại đánh dây tơ lần nữa: “Đó là dây tơ đen sao?” Tôi nhớ rõ dây tơ đen là có thể dùng để trấn áp cương thi.
Quân Chi lắc đầu, nhìn vạch kẻ kia tràn đầy căm ghét: “Là tơ hồng dùng máu nhuộm.”
“Máu không phải là đỏ sao?” Tôi cả kinh.
Thấy tôi không hiểu, hắn giải thích nói: “Cho người ta dùng một loại độc dược trước, nhưng sẽ không để người nọ chết, sẽ tra tấn người đó sống không bằng chết, sau đó chờ độc tố chảy khắp toàn thân, máu sẽ biến thành màu đen. Lại lấy máu của người mất máu mà chết, oán khí và máu của người nọ sẽ nhuộm dần ra như vậy.”
“Em cũng là nhìn thấy trên một quyển sách cổ ở trong quan, không nghĩ tới lại thật sự có.” Hắn có chút buồn bã, nhìn về phía Mặc Hàn: “Anh thân là minh vương, sẽ xử lý người tạo và sử dụng loại đồ vật ác độc này như thế nào?”
Mặc Hàn tự hỏi, trong mắt mê mang: “Không nhớ rõ.”
Mỗi ngày âm phủ đều nhận nhiều âm linh như vậy, hắn không nhớ rõ cũng rất bình thường.
Quân Chi hỏi hắn, thuần túy là bởi vì trong lòng căm thù kẻ xấu kia đến tận xương tuỷ.
“Vậy, chế tạo ra loại dây tơ tràn ngập oán khí này để làm gì?” Sẽ không phải để thu thập cương thi như dây tơ đen chứ!
Quân Chi lắc đầu: “Trên sách không nói.”
“Tụ sát.” Mặc Hàn nhàn nhạt mở miệng, ý bảo tôi nhìn dây tơ trên quan tài đó: “Đó là một loại phương thức bài trận đặc thù, oán khí trên tơ có thể nuôi dưỡng sát khí của cương thi.”
Trách không được tôi cảm giác oán khí trên tơ đang chảy vào trong quan tài!
“Vậy làm sao bây giờ? Để Tiểu Tiểu dùng lửa đốt?” Tôi thấy gà nhỏ vẻ mặt nóng lòng muốn thử.
Quân Chi lắc đầu: “Trước đốt chính là quan tài, một khi tơ vàng gỗ lim này bị hủy, cương thi bên trong sẽ lập tức nhảy ra!”
Kỳ thật có Mặc Hàn ở đây, tôi cũng không phải quá sợ hãi.
Quân Chi cảm thấy áp lực gấp bội, còn lại là bởi vì hắn không muốn mượn dùng lực lượng của Mặc Hàn, muốn tự mình đơn độc đối phó cương thi kia.
“Vậy để Tiểu Tiểu đốt cùng.” Tôi nói.
Đôi mắt của Tiểu Tiểu càng lóe sáng.
Quân Chi lắc đầu: “Tốc độ của Tiểu Tiểu không đủ, bên trong… Ít nhất là tử cương.”
Cấp bậc của cương thi đại khái là chia như vậy, mao cương (cương thi lông), cương thi, tử cương và phi cương (cương thi bay). Trong đó, mao cương yếu nhất, còn chia làm bạch mao cương và mao cương, dựa vào màu lông mọc dài ở trên người cương thi phân biệt.
Yếu nhất chính là bạch mao cương, lúc này, vũ khí sắc bén của người sống bình thường vẫn có thể đâm thủng thân thể cương thi.
Chờ đến khi mao cương rụng lông tiến hóa thành cương thi, vũ khí sắc bén bình thường đã không thể gây tổn thương được cho cương thi, cần phải dùng đạo cụ chuyên môn mới được.
Về phần tử cương và phi cương, nhân sĩ chuyên nghiệp đều không xác định đối phó được.
Nếu lúc này chúng tôi chạy trốn, cương thi trong quan tài gỗ lim chạy ra, gặp họa đầu tiên chính là người dân trong thôn.
Quân Chi sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Lúc này, nhìn thấy hắn cầm kiếm đứng ở phía trước tôi, tư thế muốn xử lý cương thi kia, tôi một chút đều không ngoài ý muốn, chỉ là hết sức lo lắng.
Mặc Hàn nắm tay tôi thật chặt, cho tôi một ánh mắt an tâm.
Cũng đúng, lần trước Mặc Hàn cứu Quân Chi, lần này cũng sẽ không ngồi yên không quản.
“Ầm ——” một tiếng vang lớn, quan tài gỗ lim dày nặng bị đánh bay ra, ở không trung xoay vài vòng rơi xuống mặt đất, nhấc lên một trận tro bụi.
Mặc Hàn giơ tay thiết kế kết giới cho tôi và hắn, ngăn cách những tro bụi đó.
Một con tử cương từ trong quan tài dựng lên, lập tức tấn công về phía Quân Chi.
Quân Chi tránh thoát công kích của tử cương, Tiểu Tiểu bay đến trên trần nhà tận chức tận trách làm bóng đèn nhỏ chiếu sáng cho chúng tôi. Không có Quân Chi phân phó, nàng cũng không dám xuống dưới bay loạn, sợ thêm phiền.
Ưu điểm lớn nhất của gà nhỏ này, trừ nuôi sống tốt ra, chính là nghe lời!
Tử cương không biết là cương thi thời đại nào, đặc biệt lợi hại, Quân Chi né tránh có chút khó khăn, càng không thể đánh trả.
Tôi đang muốn hóa ra trường kiếm đi giúp hắn, Mặc Hàn cản tôi: “Chờ một chút, nàng đã nói muốn hắn rèn luyện nhiều hơn một chút mà.”
Cũng đúng…
Mặc Hàn sẽ không để tôi ở bên cạnh hắn còn một mình đi ra ngoài đánh nhau với một con cương thi. Bởi vậy hắn nhất định sẽ vì bảo vệ tôi mà ra tay, mà hắn vừa ra tay, cương thi kia chẳng khác nào chơi xong rồi.
Quân Chi không thể làm đóa hoa trong nhà kính.
Tôi kiềm chế lòng bất an, khẩn trương nhìn Quân Chi và tử cương nổi lên tranh đấu kia.
“Roẹt” một tiếng, áo khoác của Quân Chi bị móng tay của cương thi đâm thủng, tim tôi chợt dâng lên cổ họng, lại thấy Quân Chi xoay người xinh đẹp nhất cái, dùng áo khoác tạm thời cuốn lấy đôi tay của cương thi bẻ ra sau, trở tay đâm vào vai trái của cương thi một kiếm.
Cương thi bị thương tức giận, gầm lên giận dữ, gào thét tránh thoát áo khoác trên tay, duỗi tay muốn đánh về phía Quân Chi.
Quân Chi cong gối né tránh, lấy ra ba lá bùa dán hết ở trên người cương thi, lập tức, trên người cương thi truyền đến tiếng nổ bạo liệt. Quân Chi lại nhân cơ hội vòng ra sau lưng cương thi, dán toàn bộ bùa dẫn lôi dư lại trên tay ở trên lưng cương thi.
Cương thi mới phản ứng lại, trên người lại bị một trận tia chớp nhỏ bạo kích, cũng vây khốn cương thi ở tại chỗ một lát.
Mà chỉ một lát này, vẫn cho Quân Chi đủ thời gian, đủ để hắn đâm vào trái tim cương thi một kiếm.
Hắn phối hợp lấy ra bùa lửa mới, linh lực rót vào trên người cương thi, ngọn lửa đốt người lập tức đốt toàn thân tử cương.
Tiếng kêu rên đinh tai nhức óc, Mặc Hàn duỗi tay che kín lỗ tai cho tôi, trên tay còn mang theo pháp thuật ngăn cách tiếng, tôi mới dễ chịu chút.
Tình huống của Quân Chi và Tiểu Tiểu bên kia cũng không lạc quan, dù sao cũng là một người sống, một con chim mới phá xác không lâu.
Nhưng rốt cuộc chỉ là nỏ mạnh hết đà, cương thi vùng vẫy muốn đi tìm Quân Chi báo thù, Quân Chi lui lại hai bước, tay cương thi vô lực ngã xuống mặt đất, rất nhanh bị ngọn lửa cắn nuốt.
Tôi và Quân Chi thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Mặc Hàn phá kết giới, đi tới bên quan tài kia, nhìn chằm chằm quan tài dưới mặt đất rất lâu.
Tôi đi lên trước nhìn xem, cũng không phát hiện thứ gì: “Làm sao vậy?”
“Nơi này hình như có cái trận pháp.” Mặc Hàn nói.
Quân Chi nghe vậy cũng đi đến bên cạnh tôi nhìn, vẻ mặt mờ mịt: “Không có, sao em không nhìn ra?”
“Đặt từ lâu trước kia, hiện tại chỉ để lại dấu vết rất nhạt.” Mặc Hàn nói dẫn theo chúng tôi lui về phía sau hai bước, ném ra một ngọn lửa xanh đến cạnh quan tài.
Ngọn lửa màu xanh như có sinh mệnh, vừa rơi xuống đất đã có quy luật lan ra theo hai bên, lại còn không đốt cháy bất cứ thứ gì.
Đây chính xác là lực khống hỏa, Tiểu Tiểu trợn mắt há hốc mồm nhìn ngọn lửa như sở trường lấy làm trò hay.