Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 109

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Sau khi lại lên mấy Dưỡng Quỷ Sư, xe bắt đầu khởi động.

Trên xe, trừ tài xế ra, không một ai là bình thường.

Tôi kết minh hôn còn bị một hồn phách bám người thì không nói, Mặc Hàn và âm sai kia, hai người đều là quỷ. Người khác, tất cả đều là Dưỡng Quỷ Sư.

Trong nháy mắt tôi nghi ngờ âm sai kia chính là tới giám sát những Dưỡng Quỷ Sư đó.

Xe một đường chạy vào núi, tuy hành khách đều sống yên ổn lẫn nhau, nhưng tôi vẫn cảm thấy không khí bên trong xe đặc biệt khẩn trương.

Tôi ăn đồ ăn vặt, nằm ở trong lòng Mặc Hàn ôm cứng nhắc và xem phim với hắn, ngoài cửa sổ nổi lên sương mù khi nào cũng chưa chú ý tới, cho đến khi xe bỗng nhiên phanh gấp một cái, tôi thiếu chút nữa đụng phải ghế trước, mới phản ứng lại.

Mặc Hàn ôm lấy thân thể của tôi, không để tôi bị thương, những người khác trong xe còn tốt, có cũng chỉ mắng cha mẹ.

“Anh lái xe kiểu gì vậy?” Có người giận dữ hỏi.

Có người phụ họa, tài xế lại không đáp lời.

Theo lý mà nói, tài xế xe khách có kiến thức rộng rãi sẽ không có lá gan lên tiếng, tôi có chút tò mò. Đang muốn dò người ra xem, phía sau đã có một người đi ra phía trước.

Đây là một người đàn ông đại khái hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn lớn lên rất văn nhã, còn đeo một mắt kính viền nạm tơ vàng.

Hắn đi lên trước nhìn tài xế ngồi ở trên ghế điều khiển, mày hơi nhíu lại, giơ tay như duỗi về phía cổ tài xế.

Chỉ chốc lát sau, có một số người ngồi ở phía trước hỏi hắn: “Thằng nhóc Tề gia, nhìn ra cái gì?”

Người đàn ông văn nhã cuối cùng mới lên xe, hỏi hắn chính là một bà hơi lớn tuổi, ngay từ đầu đã lên rồi. Hai bên một đường đều không nói chuyện với nhau, không nghĩ tới lại là người quen.

Người đàn ông nghe được lão thái thái nói, lúc này mới nhìn về phía bà ấy, nở nụ cười nhàn nhạt, một bộ dáng mới thấy bà ấy: “Thì ra là Thi lão phu nhân.”

Thi lão thái thái hừ một tiếng: “Ít giả tạo đi, nói đi, tài xế làm sao vậy?”

“Đã chết.” Người đàn ông nói.

Tôi tinh tế cảm ứng một chút, cũng không nhận thấy được trên người tài xế có âm khí, lại không tự giác nhớ tới chuyện lần trước đi Chốn Đào Nguyên, lặng lẽ hỏi Mặc Hàn: “Lại là lái xe người chết sao?”

Mặc Hàn lắc đầu: “Là vừa bị giết.”

Tôi cả kinh: “Ai làm?”

Mặc Hàn đang muốn nói, một người đàn ông thô cuồng khác ở phía sau đã bất mãn gào lên: “Người Tề gia thật ác độc!”

Mặt của người đàn ông Tề gia cạnh tài xế lập tức lộ vẻ không vui: “Đồ ngũ gia, cơm có thể ăn bậy, lời nói cũng không thể nói loạn! Tề gia chúng tôi ác độc như thế nào?”

Người đàn ông được xưng là Đồ ngũ gia cười nhạo một tiếng: “Đại tiểu thư Tề gia các anh làm ra việc không biết xấu hổ, Dưỡng Quỷ Sư nào mà không biết? Ngoại tình với người khác, mưu sát chồng!”

“Tề Lâm Lang đã bị trục xuất khỏi Tề gia!” Người đàn ông Tề gia cao giọng nói, trong mắt toàn là phẫn nộ và khuất nhục.

Đồ ngũ gia khinh thường: “Tề gia trục xuất cũng là người đi ra từ Tề gia các người! Phi!”

“Đồ lão ngũ, anh không cần quá đáng!” Người đàn ông Tề gia quát lớn.

Đồ lão ngũ không để bụng, nhếch khóe mắt hỏi lại: “Tôi quá phận thì làm sao? Tề lão lục, anh dám giết tài xế, sao tôi không thể quá phận?”

“Tôi và tài xế không oán không thù, sao lại giết anh ta!” Tề lão lục lớn tiếng nói.

Hai người cãi cọ, một lời không hợp đã động đến tay. Trong lúc nhất thời, lệ quỷ bay loạn trong thùng xe nhỏ hẹp, Dưỡng Quỷ Sư của hai gia tộc đấu pháp ngay tại chỗ.

Tôi cơ trí co rụt lại trong lòng Mặc Hàn, hắn vạch xuống một đường kết giới, tùy ý để quỷ ảnh bay loạn bên ngoài.

Thi lão thái thái vẫn luôn không lên tiếng lúc này đã mở miệng: “Tôi ngược lại không nghĩ tới, trong xe này còn che dấu cao nhân.”

Bà ấy đứng dậy, nhìn về phía chỗ tôi và Mặc Hàn.

Tôi thấy tránh không khỏi, cười với lão thái thái trang phục phú quý này: “Chúng tôi chỉ là đi ngang qua, các người tiếp tục…”

Lão thái thái đánh giá tôi và Mặc Hàn hồi lâu, có chút mê hoặc mở miệng: “Các cô, chẳng lẽ là Dưỡng Quỷ Sư của Đồng gia?”

“Không phải! Bà nhận sai người rồi!” Nhắc tới Đồng gia, tôi chột dạ.

Hai Dưỡng Quỷ Sư của Đồ gia và Tề gia nghe được lão thái thái nói, đều không tự giác dừng đánh nhau, nhìn về phía chúng tôi.

Bởi vì vẽ kết giới, âm khí của Mặc Hàn cũng tiết lộ một chút.

Tề lão lục tinh tế cảm thụ được âm khí trong xe, trong mắt đề phòng lại nhiều hơn ba phần: “Âm khí lợi hại như vậy, lại giống Dưỡng Quỷ Sư của người Đồng gia.”

“Thật sự không phải…” Tôi lại giải thích lần nữa.

Bọn họ ba bên trao đổi ánh mắt, lại đều tin tưởng vững chắc không nghi ngờ tôi và Mặc Hàn là Dưỡng Quỷ Sư của Đồng gia.

Đồ lão ngũ là người đầu tiên nhịn không được, chất vấn chúng tôi: “Đồng gia các cô đã cầm giữ nửa giang sơn Dưỡng Quỷ Sư, hiện tại lại muốn làm gì!”

Đồng gia lại lợi hại như vậy…

Tề lão lục cũng nghi ngờ nhìn chúng tôi: “Tài xế chết… có quan hệ với các cô hay không?”

Vài Dưỡng Quỷ Sư trên xe đều là ba gia tộc này dẫn đến, bây giờ rối rít nhìn về phía chúng tôi, lệ quỷ trong tay tùy thời đều có thể thả ra.

Mặc Hàn lười nói chuyện, thả ra ngoài một đạo uy áp, lập tức, sắc mặt của những Dưỡng Quỷ Sư này trắng bệch, eo đều không nhấc thẳng được.

“Phu nhân ta nói chúng ta và Đồng gia không có quan hệ, các ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?” Giọng nói của Mặc Hàn lạnh băng, vốn một đám người đã bị uy áp ép không thở nổi, cả người run lên như xối một thùng nước đá.

“Giao hồn phách của tài xế ra đây, để hắn lái xe, đừng làm trở ngại hành trình của phu nhân ta.” Mặc Hàn nhìn phía trước lại nói.

Không có người động.

Thi lão thái thái còn tính là tương đối ổn trọng, hỏi: “Chẳng lẽ ngài biết là ai giết tài xế?”

Mặc Hàn không trả lời, nhưng mà tôi biết, hung thủ nhất định ở chỗ này.

Thấy không có người ra, sau khi Mặc Hàn rút uy áp trên người những người khác, đã phóng uy áp với một người.

Bùm một tiếng, chỗ ngồi phía sau có người ngã xuống mặt đất, sau đó là truyền đến một tiếng vỡ vụn của cái chai, một hồn thể thuần trắng từ bên cạnh hắn lắc lư bay lên, đúng là hồn phách của tài xế.

Tề lão lục chấn động, lập tức giận mắng Đồ lão ngũ: “Hay cho anh Đồ lão ngũ! Nói là Tề gia chúng tôi giết tài xế! Thì ra là vừa ăn cướp vừa la làng!”

Đồ lão ngũ cũng là vẻ mặt khiếp sợ: “Đồ gia chúng tôi mới sẽ không xuống tay với một người bình thường!” Hắn lại hung thần ác sát nhìn về phía Dưỡng Quỷ Sư mình mang đến: “Thằng nhóc! Vì sao giết tài xế!”

Mặc Hàn thấy có kịch vui để xem, cũng thu uy áp trên người người nọ.

Đây là một người đàn ông diện mạo cực kỳ bình thường, loại đặt ở trong đám người đặc biệt không thèm nhìn đến.

Đồ lão ngũ nắm cổ áo hắn chất vấn một phen.

Người nọ vẻ mặt oan ức: “Tôi không giết…” Đang giảo biện, bỗng nhiên, một khí tức từ cổ tay áo hắn vụt ra như rắn, cắn một ngụm ở trên cánh tay của Đồ lão ngũ.

Âm Độc Xà kia vừa thấy chính là kịch độc, cánh tay của Đồ lão ngũ lập tức biến sắc. Sắc mặt của hắn đại biến, nhanh chóng quyết định, dùng âm khí tụ thành một lưỡi dao sắc bén, lại lập tức chém đứt một cánh tay kia của mình.

Mặc Hàn kịp thời che đôi mắt của tôi, nhưng nghe tiếng kêu thảm thiết của Đồ lão ngũ, tôi vẫn cảm thấy khiếp đến hoảng.

Người nọ thả rắn đã thừa dịp hỗn loạn trốn ra ngoài cửa sổ, Tề lão lục và mấy Dưỡng Quỷ Sư Thi gia đều đuổi theo. Các Dưỡng Quỷ Sư Đồ gia đều tự băng bó miệng vết thương cho Đồ lão ngũ, cộng thêm Đồ lão ngũ chửi vô số má nó.

Hắn mắng khó nghe, vừa thăm hỏi thành viên giới tính nữ và tổ tông mười tám đời của cả nhà người khác.

“Đó là rắn gì?” Tôi hỏi Mặc Hàn.

Đồ lão ngũ chặt tay nhanh như vậy, rất rõ ràng là biết độc tính của con rắn kia.

“Một loại rắn sống ở chỗ rìa nước cạn Minh Hà, Quỷ Tiết mỗi năm sẽ có mấy con trốn vào dương gian, có một số Dưỡng Quỷ Sư sẽ thuần dưỡng.” Mặc Hàn nói.

“Độc tính rất lợi hại sao?” Tôi hỏi.

“Ừ, nếu cánh tay hắn lại chậm một chút nữa, độc âm hàn sẽ xâm lấn ngũ tạng.” Mặc Hàn nhìn Đồ lão ngũ một cái, nghĩ đến là nhìn sự tàn nhẫn và quyết đoán của người sống này với con mắt khác.

“Trên xe này là tình huống như thế nào?” Tôi cảm thấy trận xung đột này thật là không thể hiểu được.

“Ai biết.” Mặc Hàn không quan tâm chút nào.

Hồn phách của tài xế lơ lửng ở bên người chúng tôi, tôi hỏi Mặc Hàn: “Dương thọ của hắn đã hết sao?”

Mặc Hàn giơ tay lấy Sổ Sinh Tử ra nhìn, rất nhanh đã tìm ra một tờ tài xế kia: “Không có.” Hắn thu Sổ Sinh Tử lại, đầu ngón tay chỉ vào tài xế vẽ một chút, hồn phách tài xế đã chui vào thân thể của hắn.

Rung rung một cái, tài xế tỉnh lại.

“Lái xe.” Mặc Hàn phân phó một tiếng, tài xế cung kính đáp lời, lập tức khởi động xe.

Thi lão thái thái ngạc nhiên nhìn chúng tôi, vài lần muốn nói, lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ở bên người Đồ lão ngũ bồi hồi.

Đồng thời, hai người cũng thảo luận lai lịch của người nọ vừa rồi.

“Không nghĩ tới, Đồ gia các cậu cũng có cao thủ có thể thuần dưỡng rắn Minh Hà!” Thi lão thái thái châm chọc mỉa mai.

Đồ lão ngũ phủi sạch quan hệ đầu tiên: “Thằng nhóc kia mới không phải là Đồ gia chúng tôi!” Nói xong hắn lại cảm thấy chưa hết giận, căm giận bổ sung một câu: “Nếu Đồ gia tôi cũng có thể thuần dưỡng rắn Minh Hà, còn có chuyện của Đồng gia bọn họ!”

Lão thái thái trầm giọng nói: “Cậu cũng cảm thấy là Đồng gia giở trò quỷ?”

Đồ lão ngũ nhìn bà ta, không nói là cũng không phải không nói, chỉ là cả giận nói: “Mặc kệ là ai ra tay! Cánh tay này, ông đây nhớ kỹ! Sớm muộn gì cũng phải trả lại cho thằng kia!”

Hắn bị miệng vết thương kia đau đến nhe răng nhếch miệng, mà cánh tay bị hắn ném ở trên thùng xe đường đi kia, da thịt đã biến mất, chỉ còn lại có một khúc xương.

Tôi dựng lỗ tai nghe bọn hắn nói chuyện phiếm, Mặc Hàn cho là tôi lo lắng, trấn an nói: “Không đáng để lo, không cần lo lắng bọn họ.”

Qua một hồi lâu, Đồ lão ngũ che cánh tay lại, sắc mặt xấu hổ đi tới bên người chúng tôi.

“Cái kia… Cô gái... Xin lỗi… Hiểu lầm cô là người Đồng gia…” Hắn là một lão gia cao lớn thô kệch lại thẹn thùng nói xin lỗi với tôi.

Tôi biết, đây nhất định là bởi vì kiến thức qua thực lực của Mặc Hàn.

“Không có việc gì, giải thích rõ ràng thì tốt rồi.” Tôi hiểu.

Hắn khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, xem ra còn lo lắng tôi sẽ nắm chuyện này không bỏ.

Mặc Hàn ai cũng đều không để ý tới ngồi ở một bên, Đồ lão ngũ lại nhìn về phía hắn: “Cái kia… Vị tiên sinh này xưng hô như thế nào? Thật sự là quá lợi hại… Lập tức bắt ra phản đồ chỗ tôi! Tôi thật sự là quá bội phục! Anh biết là hắn giết tài xế như thế nào?”

Nói đến cái này, tôi cũng có chút tò mò: “Đúng thế, hắn ra tay với tài xế như thế nào?”

Mặc Hàn vốn không muốn để ý những người khác, thấy tôi hỏi, mới mở miệng nói: “Bên ghế điều khiển kia có bình thu hồn, trên người hắn có bình phong hồn.”

Vẻ mặt của Thi lão thái thái và Đồ lão ngũ đều bừng tỉnh đại ngộ, khen không dứt miệng với Mặc Hàn cơ trí, chỉ có tôi vẻ mặt mờ mịt: “Đó là thứ gì?”

“Như với người sống, vừa nói chuyện, cũng vừa nghe nhìn được, bình thu hồn và bình phong hồn là một đôi, bình thu hồn thu hồn phách, sẽ tiến vào trong bình phong hồn. Cho dù hai bình hồn kém khoảng cách rất xa, chỉ cần muốn nhận lấy hồn phách ở bình thu hồn bên cạnh, dưới tình huống đủ âm khí, đều có thể rút hồn phách đi.”

Mặc Hàn kiên nhẫn giải thích cho tôi, còn tri kỷ dùng tới pháp thức tương tự.

Rốt cuộc Thi lão thái thái thừa dịp cơ hội này hỏi ra suy nghĩ trong lòng: “Không biết vị này là Dưỡng Quỷ Sư nhà ai?”

“Chúng tôi không phải là Dưỡng Quỷ Sư…” Tôi nói.

“Vị tiên sinh này hiểu biết như vậy, chẳng lẽ nói là nhân sĩ Đạo gia?” Đồ lão ngũ có chút không tin hỏi.

“Quả nhiên vẫn là người chết an tĩnh hơn.” Mặc Hàn lạnh lùng ném ra những lời này, quỷ khí tinh thuần quanh người dao động không ổn định.

Những âm linh của các Dưỡng Quỷ Sư đó bám vào thẻ bài cây gỗ hòe hoặc đồ vật khác đều run rẩy rối rít lăn ra quỳ gối một bên.

Hai Dưỡng Quỷ Sư cảm ứng được, sắc mặt đều đại biến, kinh ngạc nhìn Mặc Hàn: “Quỷ…”

Tôit gật đầu: “Cho nên các người thấy được, chúng tôi không phải là Dưỡng Quỷ Sư cũng không phải người Đạo gia, chỉ là tới du lịch.”

Thi lão thái thái kính sợ nhìn Mặc Hàn, nói câu: “Mạo phạm.” Rồi nhanh chóng cho Đồ lão ngũ ánh mắt, dẫn theo hắn rời đi.

Tay Mặc Hàn từ sau lưng ôm chặt tôi, khẽ hôn thái dương tôi: “Rốt cuộc cũng an tĩnh.”

Minh vương đại nhân, bọn họ đều nghe thấy anh nói…

Tôi lặng lẽ dịch người sang bên cạnh, nhìn theo thân thể của Thi lão thái thái và Đồ lão ngũ từ phía sau, phát hiện bọn họ cũng không bởi vì Mặc Hàn nói mà có bất kì không cao hứng gì, vẫn là vẻ mặt kính sợ.

Xem ra, muốn tùy tâm sở dục sinh hoạt, quả nhiên vẫn là nhìn thực lực cá nhân.

Sương trắng dần tan ra, lúc xe dừng lại lần nữa, là ở trước một ngôi nhà bằng gỗ.

Mặc Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với tôi: “Tới rồi.” Hắn dẫn tôi xuống xe, những người khác đều đứng lên cung tiễn chúng tôi.

Trước nhà, viết bốn chữ long phượng phượng vũ “Bích Lạc Hoàng Tuyền”, lộ ra quỷ khí nhàn nhạt.

Phong cách của tòa nhà này có chút giống bố cục triều Hán, Mặc Hàn dẫn tôi đi vào.

Bên trong trang trí trang nhã, có một phong vị khác, khắp nơi lộ ra cổ kính.

Chỉ là, lộ ra âm khí rất dày đặc.

Trong nhà, bỗng nhiên hiện ra một bóng người, một người đầu lại lăn xuống dưới.

Người kia không có đầu bị bắt dừng lại, sờ soạng trên mặt đất, tìm được đầu người ôm lấy, nắp lại trên đầu mình, còn xoay sửa…

Tôi co rút khóe miệng: “Đây là khách sạn gì?”

“Khách sạn âm dương.” Mặc Hàn nói.

Tên như ý nghĩa: “Khách sạn nối tiếp âm dương?”

Hắn lắc đầu: “Là người và quỷ hai giới âm dương, đều có thể vào khách sạn ở.”

“Sẽ không đánh nhau sao?” Tôi vô cùng nghi ngờ.

“Khách sạn có quy củ, phàm là vào khách sạn, đều có thể còn một mạng sống.”

“Vậy nếu có người hoặc âm linh ở khách sạn gây chuyện, có phải sẽ có một người tránh ở bên ngoài khách sạn, lúc chờ một người khác đi ra ngoài, sẽ ở sau lưng đánh hôn mê hay không?” Tôi hỏi.

Mặc Hàn gật đầu.

Tôi lại nghĩ tới một vấn đề rất nghiêm trọng: “Vậy đi ở khách sạn, trả tiền như thế nào? Tiền của người sống và người chết không giống nhau.”

“Người sống dùng tiền của người sống, người chết dùng tiền của người chết.”

“Chúng ta đi, em chẳng phải là còn muốn đi đổi chút minh tệ sao? Bên kia có thể quẹt thẻ sao?”

“Quẹt thẻ không biết, rất nhiều năm ta không đi qua nơi đó, nhưng hẳn là có thể, dù sao lão bản là người tham tiền. Về phần minh tệ, muốn đổi thì đổi, lười đi đổi, không đổi cũng được.”

“Bá vương ăn cơm, bá vương ở khách sạn sao?” Ngẫm lại tôi còn có chút kích động.

Mặc Hàn gật đầu.

Vậy cứ làm như thế!

Đi đến trước quầy, bên trong có một con tiểu quỷ cao bằng eo nhô đầu ra: “Khách nhân, xin chào, xin hỏi là nghỉ chân, hay là ở trọ.”

“Gọi lão bản của các ngươi tới.” Mặc Hàn nói.

Tiểu quỷ nhìn Mặc Hàn, nói chờ một lát, nhanh như chớp bay vào trong phòng.

Chỉ chốc lát sau, một nam quỷ cả người đều lộ ra hai chữ lười biếng, bị tiểu quỷ kéo từ bên trong ra.

Vừa thấy Mặc Hàn, hắn lập tức thu vẻ mặt lười nhác, trở nên cực kỳ trang trọng. Sửa sang lại áo ngoài lộ nửa vai kia, hắn ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến trước mặt Mặc Hàn, trịnh trọng quỳ một gối.

“Thuộc hạ Tinh Bác Hiểu gặp qua Mặc Hàn đại nhân!”

Thì ra là thuộc hạ cũ, trách không được có thể không trả tiền ăn ở miễn phí…

“Đứng lên đi.” Mặc Hàn nhàn nhạt nói.

“Vâng!” Tinh Bác Hiểu đứng dậy, vẫn đứng vô cùng đĩnh bạt, như là một quân nhân chờ quan chỉ huy dạy bảo.

“Chuẩn bị một gian phòng tốt, ta và phu nhân ở đây hai ngày.” Mặc Hàn nói.

“Vâng!” Tinh Bác Hiểu lớn tiếng đáp, ánh mắt không tự giác liếc qua tôi, bị tôi vừa lúc phát hiện, vẻ mặt hắn lại nghiêm túc đứng thằng người: “Gặp qua phu nhân!”

Rõ ràng là quỷ lười nhác mặt cũng không cần cố giả vờ nghiêm túc đâu…

Mặc Hàn dẫn tôi xoay người đi tìm một chỗ dựa cửa sổ ngồi xuống, tiểu quỷ rất có nhãn lực đưa lên hai nhang vòng lớn.

Tôi che mặt.

Tôi giống như quỷ sao?

Mặc Hàn dịch hương nến trước mặt tôi ra, nói với tiểu quỷ kia: “Đổi đồ ăn người sống tới.”

Tiểu quỷ ngây ra một lúc, nhìn tôi, vẫn gật đầu, tung ta tung tăng rời đi.

Chỉ chốc lát sau, có người sống bê đồ ăn nóng hầm hập đi tới.

Mặc Hàn đưa chiếc đũa cho tôi, lại thêm đồ ăn cho tôi: “Mệt mỏi một ngày, ăn nhiều chút.”

Tôi cúi đầu ăn cơm, Tinh Bác Hiểu lại sấm rền gió cuốn đi tới trước mặt Mặc Hàn: “Tẩm cung của đại nhân đã chuẩn bị ổn thỏa, cần xem qua hay không.”

“Không vội.” Mặc Hàn lại gắp một miếng thịt kho tàu cho tôi.

Lúc này Tinh Bác Hiểu mới kinh ngạc một chút: “Phu nhân là người sống…”

“Không được sao?” Mặc Hàn hỏi lại.

Tinh Bác Hiểu lập tức lắc đầu.

Tôi trộm cười.

Lúc này, đám người Thi lão thái thái và Đồ lão ngũ ở ngoài cửa bồi hồi đã lâu, rốt cuộc cũng đi đến.

Tinh Bác Hiểu đi tới trước mặt bọn họ: “Xin lỗi, hôm nay bổn tiệm không buôn bán.”

“Vậy vì sao bọn họ có thể ở chỗ này?” Đồ lão ngũ hỏi.

“Kia không phải là anh có thể hỏi nhiều!” Sắc mặt của Tinh Bác Hiểu lạnh xuống.

Vẫn là Thi lão thái thái nhìn ra được manh mối, nói với Tinh Bác Hiểu: “Ông chủ Tinh, chúng tôi cũng không phải lần đầu tiên tới, hôm nay lại đã sớm thuê phòng tốt. Hiện tại thật vất vả mới tới, cũng không đến mức buổi tối muốn chúng tôi đi ăn ngủ ngoài trời chứ?”

“Các người ở nơi nào là chuyện của các người, về phần tiền đặt cọc các người đặt, tôi sẽ trả lại gấp đôi.” Vẻ mặt của Tinh Bác Hiểu không thể thương lượng.

Lão thái thái và Đồ lão ngũ nhìn nhau một cái, nhìn về phía chúng tôi, đoán được hai ba phần, lại nói: “Lại nói tiếp, ở trên đường tới, chúng tôi và hai vị này cũng từng có một đoạn duyên phận.”

Tinh Bác Hiểu kinh ngạc một chút, nhìn về phía chúng tôi.

Mặc Hàn không có để ý đến hắn, hắn đành phải tự mình đi tới: “Đại nhân…”

“Cửa hàng ngươi mở, bổn tọa là bồi phu nhân tới chơi.” Mặc Hàn chặn ngang hắn ném xuống một câu này, lại thêm cho tôi một ly nước trái cây.

Trên mặt Tinh Bác Hiểu lộ ra ý cười, xoay người để tiểu quỷ đi an bài các Dưỡng Quỷ Sư bên kia vào ở.

“Các Dưỡng Quỷ Sư tới làm gì?” Tôi hỏi Mặc Hàn.

Hắn lắc đầu: “Không biết, không cần quản bọn họ, mọi chuyện có ta.”

Cũng đúng, chuyện của Dưỡng Quỷ Sư, tôi vẫn là bớt tham gia thì tốt hơn.

Ngồi xe một ngày, chúng tôi ăn xong thì đi nghỉ ngơi.

Tinh Bác Hiểu rất khéo, cho chúng tôi một căn phòng lớn, mở một cửa sổ đã nhìn thấy trúc diệp ào ào khắp núi, còn có một suối nước nóng lộ thiên.

Ngâm suối nước nóng với Mặc Hàn, nhìn sao đầy trời, tôi có chút tò mò hỏi: “Mặc Hàn, không nghĩ tới anh còn có thủ hạ sẽ mở khách sạn.”

“Hắn trời sinh yêu tiền, nên tùy ý hắn ra âm phủ buôn bán.” Mặc Hàn nói.

“Hôm nay đến không thấy ai ra vậy.” Tôi kinh ngạc một chút, nếu Mặc Hàn không nói, tôi thật đúng là không nhìn ra Tinh Bác Hiểu là quỷ tham tiền.

Mặc Hàn khẽ vuốt cái mũi của tôi: “Đó là bởi vì ta ở đây, thực lực của Bác hiểu không thua gì Hồng Quỷ. Chẳng qua hai quỷ tính cách khác nhau, mới không đi cùng đường.”

Ngâm suối nước nóng, cơ thể của Mặc Hàn lại vẫn lạnh lẽo, nhưng mà ôm lại rất thoải mái.

Mát lạnh, tôi không tự giác cảm khái một tiếng: “Đi theo minh vương đại nhân thật tốt…”

“Tốt như thế nào?” Tiếng nói đầy từ tính của Mặc Hàn từ đỉnh đầu truyền đến.

“Có thể mỗi ngày đều ăn được, ngủ ngon, còn không có người dám bắt nạt em, có loại cảm giác đi ngang!” Tôi cảm thấy tôi sẽ bị hắn sủng hư.

“Chỉ cần nàng vui vẻ là được.” Mặc Hàn duỗi tay nhấc thân thể của tôi lên, đặt ở trên đùi hắn, khẽ vuốt ve vành tai tôi: “Còn có tốt hơn.”

Đôi mắt màu đen của hắn chiếu ngược sao đầy trời và tôi, sáng long lanh.

Mặt tôi dần ửng đỏ: “Sẽ bị người phát hiện…”

“Có kết giới.”

…… Tốt thôi……

Ngày hôm sau tỉnh lại, đã tới gần giữa trưa.

Đi xuống lầu ăn cơm, phát hiện Tề lão lục bọn họ đã trở lại, đang ở với Đồ gia, Thi gia thương lượng cái gì đó.

“Tên Dưỡng Quỷ Sư phóng rắn kia đã chạy thoát sao?” Tôi hỏi Mặc Hàn.

Mặc Hàn lắc đầu: “Đã chết.” Hắn ý bảo tôi nhìn tay phải của Tề lão lục: “Nơi đó có tàn lưu hơi thở hồn phách của người nọ, hẳn là hồn phi phách tán.”

Tôi líu lưỡi, cảm thấy ân oán giữa Dưỡng Quỷ Sư thật phức tạp.

Tinh Bác Hiểu tự bưng thức ăn của người sống cho chúng tôi, cũng hỏi tôi: “Phu nhân còn muốn ăn cái gì tùy thời nói với chúng tôi, tôi đây sẽ để người đi mua.”

Ở trong mắt Mặc Hàn, Tinh Bác Hiểu và Hồng Quỷ không sai biệt lắm. Nhưng tôi cảm thấy Tinh Bác Hiểu tốt hơn Hồng Quỷ nhiều! Thái độ của người ta với tôi không biết mạnh hơn Hồng Quỷ bộ dạng chết có lệ kia bao nhiêu lần!

“Không cần mua riêng, nếm thử đồ ăn đặc sắc bên này là được.” Tôi cười nói.

Tinh Bác Hiểu vỗ ngực bảo đảm không thành vấn đề.

Các Dưỡng Quỷ Sư bên kia cũng ăn, đột nhiên, có người đôi tay bóp lấy cổ, như trúng độc, mặt biến sắc ngã xuống.

Trong lúc nhất thời, các Dưỡng Quỷ Sư mỗi người cảm thấy bất an.

Tôi nhìn cháo thịt trên cái thìa, nhìn về phía Mặc Hàn.

Mặc Hàn gật đầu: “Ăn đi, đồ ăn của chúng ta không sao.”

Mới uống xong một ngụm cháo, chỗ cửa khách sạn truyền đến một tiếng cười to càn rỡ của một người đàn ông: “Ha ha ha ha…”
Bình Luận (0)
Comment