Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 117

Edit: Thiên Hạ đại Nhân

“Mộ Tử Đồng và Mộ Quân Chi đúng không?” Giọng nói của người nọ không tốt.

Tôi lập tức cảm thấy chuyện không thích hợp, sau khi ý bảo Quân Chi tới, mở loa ngoài.

“Là chúng tôi, anh là ai?” Tôi hỏi.

“Không cần biết chúng tôi là ai, ba mẹ cô ở trên tay của chúng tôi! Buổi tối trước chín giờ, chị em các cô một mình đi tới kho hàng số ba mốt bến tàu Lục Thành! Bằng không, chúng tôi sẽ giết con tin! Không được báo cảnh sát! Chúng tôi sẽ nhìn chằm chằm các cô!” Người đàn ông nói xong đã cúp điện thoại.

Quân Chi lập tức muốn lao ra, bị tôi cản lại: “Đừng lỗ mãng! Chuyện không thích hợp, sao cái gì bọn họ cũng đều không đòi chúng ta, đã bắt chúng ta đi nơi đó?”

Quân Chi cũng bình tĩnh lại, Mặc Hàn hơi trầm ngâm, như là nghĩ tới cái gì đó: “Có lẽ, bọn họ muốn mạng của các nàng.”

Tôi và Quân Chi liếc mắt nhìn nhau một cái: “Sẽ là ai?”

Mặc Hàn lắc đầu, nắm chặt tay của tôi, trấn an nói: “Ta ở đây, đừng sợ.”

Bây giờ là hơn bảy giờ tối, có Tiểu Bạch và Mặc Hàn ở đây, đại khái mười lăm phút là có thể đuổi tới nơi đó.

Đột nhiên điện thoại lại vang lên lần nữa, là dãy số xa lạ, tôi nhận.

“Xin hỏi là Mộ Tử Đồng tiểu thư phải không?” Bên trong cũng là giọng nói của một người đàn ông, có chút quen tai, nhưng tôi nhất thời không nghe ra.

“Là tôi, anh là ai?” Tôi hỏi.

“Không biết Mộ tiểu thư còn có nhớ tôi hay không, tôi là Tề Minh Vũ trên xe buýt đi trấn Nguyên Thủy.”

Hắn vừa nói như vậy tôi cũng nghe ra: “Lục ca của Tề Lâm Lang?”

“Đúng vậy.”

Tôi và Mặc Hàn nhìn nhau một cái, có chút khó hiểu: “Anh gọi điện thoại cho tôi làm gì? Còn có, sao anh biết số của tôi?”

Tề Minh Vũ có chút xấu hổ: “Tôi nhờ người tra số của Mộ tiểu thư một chút…”

Tôi đang muốn hỏi hắn vì sao muốn tìm tôi, hắn lại vội nói: “Tôi không có ác ý! Chỉ là muốn nói cho Mộ tiểu thư một tiếng. Lúc nhị thế tổ Đồng gia chết, Mộ tiểu thư cũng ở đây, khả năng sẽ liên lụy đến Mộ tiểu thư.”

Thì ra là vì cái này, tâm tình hiện tại của tôi không để ý những thứ này: “Chuyện này về sau hãy nói, bây giờ tôi có việc gấp, cứ như vậy, Tề tiên sinh.”

Thay giày và xuống lầu với Quân Chi, biến lớn Tiểu Bạch, tôi và Quân Chi lần lượt lên lưng Tiểu Bạch.

Chỉ đường cho Tiểu Bạch, nó bay nhanh ở trên bầu trời, tôi nói với Mặc Hàn: “Bọn họ chỉ ra muốn em và Quân Chi một mình qua đó, vì an toàn của ba mẹ em, anh vào bên trong mặc ngọc đi.”

Mặc Hàn gật đầu, đồng thời nói: “Sau khi đến địa điểm, để Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu đi tìm bọn họ.”

Tiểu Bạch rất nhanh đã chạy tới kho hàng, sau khi để nó thu nhỏ, tôi dặn dò nói: “Các em đi tìm ba mẹ chị, nếu tìm được rồi thì dẫn bọn họ đến nơi an toàn trước, cô gắng đừng dọa bọn họ. Tiểu Bạch bảo vệ bọn họ, Tiểu Tiểu tới báo tin cho chúng ta, cẩn thận chút, đừng bị người phát hiện.”

Ba đầu Tiểu Bạch đều gật đầu, Tiểu Tiểu vỗ ngực tỏ vẻ không thành vấn đề: “Ma ma yên tâm!”

Mặc Hàn dặn dò tôi một câu cẩn thận đã vào mặc ngọc, tôi và Quân Chi liếc nhau, theo kho hàng đánh số tìm được rồi kho hàng số ba mốt.

Còn chưa tới gần, đã nhận thấy được kho hàng kia truyền đến âm khí dày đặc.

“Dưỡng Quỷ Sư.” Mặc Hàn ở mặc ngọc nói với tôi.

“Đồng gia?” Tôi có chút không xác định.

Mặc Hàn nhíu mày: “Hơi thở rất giống.”

Vậy nhất định đúng rồi!

Tôi và Đồng gia thù gì oán gì! Lại nngay cả ba mẹ tôi cũng đều không tha!

Mặc Hàn hạ cho chúng tôi một kết giới, kết giới này sẽ theo chúng tôi đi lại mà di động, còn rất khó bị những người khác nhìn ra.

Tôi và Quân Chi đá văng cửa kho hàng ra, không an tâm đánh giá, đi vào.

Bên trong đứng liên tiếp một hàng Dưỡng Quỷ Sư, ở giữa còn ngồi một ông già đại khái hơn năm mươi tuổi, mà Giản Tuệ lại ngồi ở trên đùi ông ta.

Tôi lập tức ghê tởm một trận.

Cửa kho hàng phía sau bị bảo vệ Dưỡng Quỷ Sư đóng rầm lại, tôi và Quân Chi nhìn nhau một cái, thật cẩn thận đi lên phía trước, hỏi ông già: “Chị em chúng tôi tới rồi, ba mẹ tôi đâu?”

Ông già híp mắt nhỏ lại, cười lạnh một tiếng: “Hai đứa nhóc cũng có trách nhiệm lớn! Dám đơn thương độc mã đến!”

“Ít nói nhảm! Chúng tôi tới rồi, thả ba mẹ tôi ra!” Quân Chi không vui nói.

Ông già hừ lạnh một tiếng: “Chúng mày giết con trai của tao, sao tao có thể tha cho người thân nhất của chúng mày!”

“Tôi giết con trai ông khi nào!” Tôi khiếp sợ: “Ông điều tra rõ cho tôi!”

Ông già gọi tên vài người, có mấy Dưỡng Quỷ Sư thiếu tay gãy chân từ trong hàng Dưỡng Quỷ Sư kia đứng ra.

Ông già chỉ tôi, ý bảo bọn họ nhìn về phía tôi: “Lúc thiếu gia chết, có phải cô gái này ở Bích Lạc Hoàng Tuyền hay không?”

Những Dưỡng Quỷ Sư đó nhìn tôi một cái, đồng thời đáp: “Vâng!”

Nhớ tới Tề Minh Vũ gọi điện thoại riêng cho tôi, tôi đã hiểu được, lập tức giải thích nói: “Tôi là đi qua Bích Lạc Hoàng Tuyền! Nhưng tôi không giết người! Ông già ông thấy rõ ràng, tôi và con trai ông không oán không thù, giết hắn làm gì!”

Tôi lại nhìn về phía mấy Dưỡng Quỷ Sư kia: “Nếu lúc ấy các anh ở hiện trường, nên biết là ai giết người! Hỗn chiến, tôi không những không động thủ với Đồng gia các người, còn thiếu chút nữa bị rắn của Tề Lâm Lang cắn! Có phải hay không!”

Đoán chừng là còn nhớ rõ Mặc Hàn một kích mất mạng với rắn Minh Hà, những Dưỡng Quỷ Sư đó đều thản nhiên thừa nhận.

Sắc mặt của ông già lại không tốt: “Mày khoanh tay đứng nhìn! Cũng nên chết!”

“Ông mới đáng chết!” Tôi chửi lại một câu: “Con trai của mình không dạy dỗ tốt, ra cửa gây chuyện gặp rắc rối tự nhận hậu quả xấu, còn trách người khác! Người khác đều là mẹ ruột của con trai ông sao? Sao không coi hắn là tổ tông mà cung kính!”

“Con nhóc thối, dạy dỗ nó cho tao!” Ông già tức đến mặt trắng bệch.

Một Dưỡng Quỷ Sư cách ông ta gần nhất nâng chân lên muốn đá về phía tôi, lại không ngờ đụng phải kết giới hắn không nhìn thấy, lập tức sững sờ ở tại chỗ.

“Đây, đây là thứ gì?” Vẻ mặt của hắn mờ mịt sờ kết giới hắn không nhìn thấy.

Một Dưỡng Quỷ Sư khác đi lên trước, cũng duỗi tay sờ sờ ở trên kết giới, vẻ mặt kinh ngạc.

Bỗng nhiên, chỗ kết giới bọn họ chạm đến bốc cháy lên một ngọn lửa xanh, đốt các Dưỡng Quỷ Sư lập tức tay thu lại.

Tôi biết đây là Mặc Hàn cảnh cáo.

Ông già không hổ là cầm đầu, những người khác đều không biết đây là có chuyện gì, nhưng ông ta đã biết.

“Kết giới?” Ông ta không thể tưởng tượng nhìn về phía tôi: “Mày là một người bình thường, trước không nói vì sao âm khí trên người nặng như vậy, vì sao sẽ vẽ loại kết giới cao cấp này!”

Tôi cười lạnh một tiếng: “Đây chính là ông nói, tôi là một người bình thường, tôi hỏi ông, lúc con trai của ông chết, một đám người Dưỡng Quỷ Sư đánh nhau, tôi là một người bình thường xông lên đi tìm chết sao?”

Ông già bị lời nói của mình vả mặt, sắc mặt đen xì, chỉ vào tôi cả giận nói: “Hủy kết giới của nó cho tao! Bất kì phương pháp gì cũng phải phá kết giới! Hung hăng dạy dỗ con nhóc này cho tao!”

“Bốp ——”

Lời còn chưa dứt, một tiếng bàn tay vang dội quanh quẩn ở kho hàng, ông già vốn ngồi thoải mái ở trên ghế cơ thể như bị cái gì đó quăng ra ngoài, hung hăng ngã ở trên mặt đất.

Mặc Hàn từ mặc ngọc đi ra đứng ở trước người tôi, ánh mắt lạnh băng nhìn ông già kia: “Muốn dạy dỗ phu nhân của ta?”

Ông già bị ném ngã thất điên bát đảo, Giản Tuệ cũng bị ném ở một bên, thấy Mặc Hàn, nàng lui lại sau mấy bước, không dám đi đỡ ông già.

Mấy Dưỡng Quỷ Sư không quen biết Mặc Hàn đỡ ông già lên, ông già che miệng, phun ra một ngụm máu, còn mang theo một cái răng.

Trong lòng lập tức càng thêm bực bội.

“Giết hắn cho tao!” Ông ta chỉ vào Lãnh Mặc Hàn ra lệnh một tiếng, lập tức có Dưỡng Quỷ Sư tiến lên.

Mặc Hàn vung tay phải lên, những Dưỡng Quỷ Sư muốn tiến lên đó thoáng chốc đã bị ném ra ngoài thật xa.

Hắn giơ tay lên hư không nắm cái gì đó, ông già lập tức mặt đỏ cổ nghẹn che kín cổ của mình, như muốn tự tay bóp chết mình vậy.

“Cứu, cứu tôi…” Ông già khó khăn nói.

Tôi sợ Mặc Hàn xúc động xuống tay nặng, vội nói: “Vậy ông mau thả ba mẹ tôi ra!”

Ông già lập tức ý bảo Dưỡng Quỷ Sư bên người, Mặc Hàn thoáng thả lỏng tay, để ông già nói chuyện.

“Thả…… Mau đi! Thả người!” Ông già nói.

Lập tức có Dưỡng Quỷ Sư gọi điện thoại, nói không hai câu, sắc mặt không được tốt trả lời nói: “Bên kia nói, một con chó và chim xông vào, ba mẹ Mộ tiểu thư đi theo chó rồi… Chúng ta tổn thất rất nặng…”

Xem ra Tiểu Bạch và Tiểu Tiểu đắc thủ!

Tôi nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi: “Các anh có tổn thương đến ba mẹ tôi hay không?”

Ông già vội vàng lắc đầu, Giản Tuệ đột nhiên lên tiếng: “Vốn là muốn, tôi ngăn cản…”

Tôi không mấy tin được nàng, Giản Tuệ vội nói: “Thật sự! Không tin cô có thể hỏi ba mẹ cô! Lúc ấy bọn họ cũng ở đấy!”

Đang nói, Tiểu Tiểu bay vào, Quân Chi nói: “Chị, em đi xem ba mẹ trước, liên hệ điện thoại.”

Tôi biết hắn là đi xem ba mẹ có bị thương hay không, thuận tiện xác nhận lời Giản Tuệ nói, dặn dò câu cẩn thận, đã để hắn và Tiểu Tiểu rời đi.

Ông già vẫn bị Mặc Hàn gây khó dễ, lại thừa dịp Quân Chi rời đi, thả ra một con rắn muốn công kích Mặc Hàn.

Rắn kia mới muốn xông tới đã bị Mặc Hàn đánh dập nát, nháy mắt ông già phun ra một ngụm máu.

“Dưỡng Quỷ Sư hèn hạ cũng dám ở trước mặt bổn tọa mất mặt xấu hổ!” Mặc Hàn lạnh lùng nhìn ông ta, lại nhìn qua mọi người ở đây: “Thuật ngự quỷ hình thành nhiều năm, bổn tọa vẫn luôn mặc kệ, nhưng hiện giờ, các ngươi là quá tự cho là đúng!”

Hắn buông tay ra, mũi chân của ông già vẫn nhón như cũ, như bị ai đó dẫn theo. Hai tay của ông ta bóp cổ mình, hô hấp khó khăn lại còn không thể chết, đặc biệt khó chịu.

“Tất cả quỷ đi ra!” Mặc Hàn ra lệnh nói.

Chỉ một thoáng, âm khí trong kho hàng ở càng tăng lên, từng bóng quỷ trống rỗng xuất hiện ở trong kho hàng, gần như lấp đầy địa phương còn thừa trong kho hàng.

Những con quỷ đó đều là từ lệ quỷ trở lên, hung thần ác sát, vừa thấy đã biết đều là nhân vật tàn nhẫn, khiến tôi nhìn đến hoảng hốt.

Mặc Hàn tri kỷ nắm lấy tay của tôi, đi tới bên người tôi nhẹ giọng nói: “Đừng sợ.”

Cũng đúng, có Mặc Hàn ở đây, tôi sợ cái gì.

Nắm chặt tay hắn, Mặc Hàn liếc qua quỷ ở đây, mặt không biểu tình mở miệng: “Bổn tọa, Lãnh Mặc Hàn.”

Các âm linh lập tức phát ra tiếng kinh ngạc, hiển nhiên bọn họ cũng biết thanh danh của Mặc Hàn, nhưng cũng không dám tin tưởng Mặc Hàn xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Mặc Hàn mặc kệ bọn họ tin hay không: “Tối nay, bổn tọa trả lại tự do cho các ngươi, trở lại Minh Giới hoặc ở lại nhân gian, đều có thể. Chỉ có điều, mang theo hồn phách của những người sống này đi một chuyến đến Thẩm Phán Tư.”

Mặc Hàn đây là không đánh mà thắng muốn xử lý tất cả Dưỡng Quỷ Sư nơi này!

Các âm linh hai mặt nhìn nhau, các Dưỡng Quỷ Sư đều khẩn trương.

“Đừng làm bậy, chúng tôi chính là kí qua khế ước… Các người không thể giết chúng tôi!” Một Dưỡng Quỷ Sư hét.

Mặc Hàn giơ tay triệu hồi ra Mạn Châu Sa Hoa màu đen, ném đóa hoa vào không trung, đóa hoa màu đen xoay tròn, ánh sáng nhàn nhạt dừng ở trên người âm linh và các Dưỡng Quỷ Sư, tôi nghe được tiếng của thứ gì đứt gãy.

“Khế ước biến mất!” Không biết là ai hét một tiếng, các âm linh thoáng chốc hưng phấn!

Mặc Hàn thu Mạn Châu Sa Hoa lại, các âm linh kính sợ lại cảm kích nhìn hắn, đồng thời quỳ xuống: “Cảm ơn minh vương đại nhân!”

Sắc mặt của các Dưỡng Quỷ Sư nháy mắt trắng bệch.

Mặc Hàn lười đến quản bọn họ, chỉ nhìn về phía ông già kia, và con quỷ còn già hơn ông già kia ở bên cạnh.

Hình như bộ dáng của âm linh này rất chán ghét Mặc Hàn xen vào việc người khác.

Mặc Hàn nhìn hắn nhiều thêm một cái, lộ ra vẻ mặt hiểu rõ tới: “Người sống vì trường sinh bất tử, thật đúng là không từ thủ đoạn.”

Tôi khó hiểu: “Không phải con quỷ kia đã chết sao?”

“Lúc ông ta chết, bắt không ít oán quỷ để hiến tế, dùng cấm thuật trực tiếp tăng tử hồn của mình từ cấp thấp lên thành lệ quỷ, giữ lại ký ức lúc còn sống.” Mặc Hàn nói.

“Nhưng vẫn chết…” Tôi khó hiểu.

“Nhưng ông ta vẫn có thể ở lại thế gian này.” Mặc Hàn nói.

Hình như có chút hiểu rõ, thọ mệnh của quỷ dài hơn người rất nhiều, cho nên trước khi ông già này chết, đã tự mình biến thành lệ quỷ có ký ức, lấy phương thức này tiếp tục sống.

Nhưng nếu quỷ lưu luyến nhân thế như thế này, sao lại đi làm quỷ cho Dưỡng Quỷ Sư chứ?

Như là nhìn ra nghi hoặc của tôi, Mặc Hàn ý bảo tôi lại nhìn về phía con quỷ kia lần nữa: “Ông ta là tổ tiên Đồng gia.”

Ta lặc cái đi!

Trách không được cảm thấy mặt của ông già và ông già quỷ kia giống nhau!

Trách không được ông ta sẽ không thích Mặc Hàn thả các âm linh!

Ông già quỷ kia cười “Khanh khách” hai tiếng, nhìn Mặc Hàn, ánh mắt không tốt: “Không nghĩ tới, tôi lại may mắn có thể nhìn thấy minh vương.”

Mặc Hàn không để ý đến ông ta, tôi cảm thấy ông già muốn nói trọng điểm ở phía sau.

Quả nhiên, ông già lại nói: “Nhưng tôi nghe nói, minh vương Lãnh Mặc Hàn đã mất tích ba ngàn năm trước! Anh dựa vào cái gì giả mạo hắn!”

Lại dám nói Mặc Hàn của nhà chúng tôi là giả!

Mặc Hàn cũng mặc kệ ông ta, một đạo quỷ khí trực tiếp đánh về phía ông ta, lão quỷ kia không thể tránh, mạnh mẽ bị ép xuống.

“Hiện tại đã biết?” Mặc Hàn thưởng cho ông ta một cái khóe mắt, nhìn âm linh bên cạnh: “Ông ta là của các ngươi.”

Các âm linh lại hoan hô lần nữa.

Ông già quỷ hoảng sợ kêu lên: “Không! Công lực của tôi quyết không thể bị bọn họ hút! Không! Tôi tốn nhiều năm như vậy mới đặt Đồng gia tới vị trí hiện tại, không thể!”

Một ánh sáng xanh hiện lên, Mặc Hàn hạ cho ông ta chú phong khẩu, toàn bộ thế giới đều an tĩnh.

Các âm linh không dám động thủ làm trò trước mặt Mặc Hàn, lại không ngừng nhìn về phía lão quỷ kia, trong mắt tràn đầy mơ ước và tham lam.

Mặc Hàn ném xuống một mộc bài có thể để các âm linh bình yên đi Thẩm Phán Tư, nắm tay tôi rời đi. Ông già Đồng gia vẫn còn đi theo phía sau chúng tôi, một đường vẫn duy trì tư thế bị bóp cổ, từ trên mặt đất kéo ra ngoài kho hàng.

“Cung tiễn minh vương đại nhân!” Các âm linh kêu lên.

Mặc Hàn rời khỏi kho hàng, bên trong lập tức sôi trào, Mặc Hàn hạ nơi đó một kết giới tiêu âm, dẫn theo tôi rời đi.

Nhìn ông già còn vẫn luôn bị kéo ở phía sau chúng tôi kia, tôi khó hiểu: “Làm gì phải mang theo ông ta?”

“Đồng gia nhiều rắn Minh Hà như vậy sẽ không phải tất cả đều là lấy từ Quỷ Giới tới nhân gian, bọn họ hẳn là tìm được phương pháp làm rắn Minh Hà sinh sản sinh trưởng.”

Tôi không tự giác nghĩ đến tình cảnh một đống rắn bên nhau ở trên bàn, nổi lên da gà cả đời.

Lúc này đột nhiên điện thoại vang lên, là Quân Chi, tôi vội nghe: “Ba mẹ thế nào?”

Giọng nói của Quân Chi rất trầm trọng: “Ba cũng không có việc gì, mẹ bị dọa tới rồi.”

“Làm sao vậy? Là bị ba đầu của Tiểu Bạch dọa sao?” Tôi vội hỏi.

“Không phải, lúc trước đó Tiểu Bạch là một cái đầu, là đám hỗn đản Đồng gia kia! Bọn họ đặt một đồ vật như cái chậu! Muốn đẩy ba mẹ xuống cho rắn ăn! Dọa mẹ đến phát khóc!” Giọng nói của Quân Chi hận không thể hiện tại tới đây đánh người Đồng gia một trận.

“Bị cắn không?” Tôi luống cuống.

“Kia thật không có, Giản Tuệ nói chính là sự thật, cô ta cản lại, đoán chừng là ngày đó ở nhà xưởng cô ta được dạy dỗ.” Quân Chi nói.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, hỏi Quân Chi địa chỉ, lập tức đi qua.

Quân Chi sắp xếp cho ba mẹ ở một tiệm cà phê còn mở, lúc tôi và Mặc Hàn đuổi tới, mẹ tôi tinh thần không được tốt.

Nhìn thấy tôi, lập tức ôm lấy tôi nghẹn ngào: “Rắn… Thật nhiều rắn… Đồng Đồng chạy mau! Chạy! Đồng Đồng chạy!”

“Mẹ… Không có việc gì… Không có rắn…” Vành mắt tôi lập tức đỏ lên, ba tôi và Quân Chi cũng rất khó chịu.

Mặc Hàn truyền âm cho tôi nói: “Ta có thể cắt bỏ đoạn ký ức này của bọn họ, như vậy sẽ không sợ hãi.”

“Xóa!” Dù sao cũng không phải hồi ức tốt đẹp gì, vừa lúc mẹ tôi không nhớ rõ!
Cho Quân Chi cái ánh mắt, Mặc Hàn rất nhanh làm pháp.

Thừa dịp ba mẹ tôi hôn mê, tôi nói với Quân Chi chuyện cắt bỏ ký ức, nhân tiện nói cho hắn, ông già Đồng gia kia ở hẻm nhỏ sau quán cà phê.

Quân Chi cầm lấy ly sứ trên bàn lao ra, tôi để Tiểu Bạch đi theo, Mặc Hàn nhân tiện còn trị hết hai mắt sưng đỏ cho mẹ tôi.

Nhìn mày của ba mẹ tôi nhíu chặt rốt cuộc cũng thả lỏng, tôi như trút được gánh nặng: “Cảm ơn…”

“Đồ ngốc, chúng ta là phu thê.” Mặc Hàn trấn an sờ đầu tôi.

Qua một hồi lâu, ba mẹ tôi mơ màng tỉnh lại, tôi nói dối hôm nay dẫn bọn họ ra uống cà phê, Mặc Hàn thuận thế bịa đặt một ký ức giả cho bọn họ, ba mẹ tôi quả nhiên không nhớ rõ những chuyện đó.

Lúc Quân Chi trở về, trên nắm tay bị tổn thương, đều chỉ là sứt sát chút da, còn tốt lắm.

Tôi để hắn và Tiểu Tiểu dẫn ba mẹ về trước, tôi và Mặc Hàn trực tiếp để Tiểu Bạch đi tìm cái chậu kia.

Mặc Hàn nói, địa phương kia hẳn chính là dùng để dự trữ nuôi dưỡng rắn Minh Hà.

Là ông già Đồng gia hạ lệnh ném ba mẹ tôi vào cho rắn ăn, tôi quyết định để ông ta tự mình đi xuống nếm thử hương vị kia!

Có cái gì thì nhằm vào tôi, người bên cạnh tôi, quyết không thể động vào! Đây là điểm mấu chốt của tôi!

Tiểu Bạch rất nhanh chỉ bằng khứu giác nhanh nhạy tìm được địa phương kia, nhìn ông già bị Quân Chi đánh chỉ còn lại nửa cái mạng kia, Mặc Hàn nói với tôi: “Bên trong đều là rắn, nàng vào mặc ngọc đi, ta tới giải quyết.”

Tôi gật đầu vào mặc ngọc.

Lúc Mặc Hàn gọi tôi đi ra ngoài, đã là nửa giờ sau.

Tiểu Bạch chở chúng tôi trở về, dựa ở trên người Mặc Hàn, tôi mỏi mệt và khổ sở nói không nên lời: “Không nghĩ tới sẽ liên lụy đến ba mẹ em…”

Tôi lấy thân phạm hiểm không quan trọng, cùng lắm thì đánh không lại trốn vào mặc ngọc chờ Mặc Hàn tới cứu tôi, tôi chính là lo lắng có một số người không đối phó được tôi, chuyên chọn ba mẹ tôi để xuống tay.

“Ta phái quỷ lại đây âm thầm bảo hộ bọn họ.” Mặc Hàn nói.

“Cảm ơn…” Tôi ôm chặt Mặc Hàn, lại loạn tâm, ôm hắn cũng có thể kiên định.

“Đồ ngốc.” Mặc Hàn sủng nịch ôm chặt tôi: “Ta bảo vệ nàng chu toàn, tự nhiên cũng phải bảo vệ thân nhân của nàng chu toàn.”

Sau khi trở về, Mặc Hàn thi pháp để ba mẹ đi ngủ, tôi và Quân Chi phân tích cả một đêm, quyết định muốn chỉnh toàn bộ Đồng gia sụp đổ. Đừng nói Dưỡng Quỷ Sư không đảm đương nổi, sản nghiệp bình thường cũng không cho!

Tôi gọi điện thoại cho Tề Minh Vũ: “Tề tiên sinh, xin lỗi đã trễ thế này quấy rầy anh, nhưng hỏi một tiếng, có hứng thú cùng nhau chỉnh Đồng gia sụp đổ hay không?”

Tề Minh Vũ đầu điện thoại bên kia cả kinh, vội hỏi: “Mộ tiểu thư là có ý gì?”

“Dưỡng Quỷ Sư tinh anh của Đồng gia, đoán chừng đêm nay sẽ thiệt hại không sai biệt lắm, là lúc Tề gia, Đồ gia và Thi gia các anh vùng dậy!” Tôi nói.

Tề Minh Vũ rõ ràng còn ở trong khiếp sợ, hơn nữa, còn mang theo một tia hoài nghi: “Mộ tiểu thư làm sao mà biết được?”

“Tôi chính mắt nhìn thấy! Anh tin hay không thì tùy, dù sao tôi cũng không thông báo cho hai nhà khác. Đúng rồi, chỉnh Đồng gia sụp đổ, trừ tài nguyên Dưỡng Quỷ Sư, phiền cũng thu thập sản nghiệp bình thường của nhà bọn họ lại! Một cái cũng đều không để lại cho bọn họ!”

Nghĩ đến bọn họ lại muốn đẩy ba mẹ tôi xuống chậu cho rắn ăn, tôi đã hận không thể bẻ gãy Đồng gia từng đoạn!

Tôi cúp điện thoại, nếu hôm nay Tề Minh Vũ có thể cho tôi biết đề phòng Đồng gia, tự nhiên cũng sẽ không nương tay với Đồng gia.

Tôi và Quân Chi tính toán bàng quan, nhìn Đồng gia làm chuột chạy qua đường.

Nhưng mà, ba ngày sau, Tề Minh Vũ gọi điện thoại cho tôi: “Mộ tiểu thư, xin hỏi tiên sinh của cô ở đây sao?”

Hẳn là tìm Mặc Hàn đi, tôi nhìn Mặc Hàn đang chơi cờ với ba tôi, nói: “Ở đây, làm sao vậy?”

“Đồng gia nơi này có quỷ mặt xanh khó giải quyết, toi có cái yêu cầu quá đáng… Hy vọng tiên sinh có thể giúp chúng tôi giải quyết việc này! Cô yên tâm, sau khi chuyện thành, tất có thâm tạ!”

“Không có hứng thú.” Đi theo Mặc Hàn có thứ gì không tốt, nơi nào cần bọn họ thâm tạ.

“Mộ tiểu thư, chúng tôi nơi này đã thiệt hại không ít người… Chúng tôi cũng là không có biện pháp, mới dám tới quấy rầy cô và tiên sinh… Ba nhà chúng tôi đều không phải là đối thủ của con quỷ này… Quỷ quái dị này… Không giống như là âm linh tầm thường…”

Không biết như thế nào trong đầu tôi lại nhớ tới quỷ đầu trâu Đồng Trì Phi triệu hoán kia.

Đồng Trì Phi là bị Đồng gia đuổi đi, thuật dưỡng quỷ của hắn cũng khẳng định sư thừa Đồng gia. Vậy, Triệu Hoán Trận kia có thể là Đồng gia truyền lưu ra ngoài hay không?

Hơn nữa, Triệu Hoán Trận kia triệu hoán chính là quỷ binh bị phong ấn ở tử địa Minh giới, Minh giới hẳn là cấm loại chuyện này đi.

Tôi nghĩ lại nghĩ, hỏi Tề Minh Vũ địa chỉ, nói dối với ba mẹ tôi, kéo Mặc Hàn đi ra ngoài.

Trên đường, tôi nói lời của Tề Minh Vũ cho Mặc Hàn một lần nữa.

Mặc Hàn nói: “Một khi đã như vậy, thì đi xem thế nào, sau khi Đồng gia ngã xuống, ba nhà kia cầm quyền, cũng là một phần bảo đảm với nhạc phụ nhạc mẫu.”
Hắn lại nghĩ tới một phần này.

Thấy xung quanh không có người, Mặc Hàn bế ngang tôi lên, bay nhanh về một phía.

Đó là một trang viên trên danh nghĩa của Đồng gia, Tề Minh Vũ nói, bọn họ bị người còn lại của Đồng gia lừa qua, sau đó người Đồng gia dùng một trận pháp cổ quái triệu hồi ra quỷ mặt xanh kia.

Rất nhanh Mặc Hàn đã dẫn theo tôi tới trang viên, dưới ánh trăng, trang viên là một mảnh hỗn độn.


Bình Luận (0)
Comment