Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 119

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Sau khi cảm ơn Tề Minh Vũ khoản đãi và đồng ý cho chúng tôi ở lại đây, tôi hỏi: “Các anh ở chỗ này tìm được manh mối quỷ binh gì không?”

Tề Minh Vũ thất vọng lắc đầu: “Không có, lại nói tiếp, Thi lão thái thái và Đồ ngũ gia cũng là vì chuyện này mới đến đây.”

Tôi lại nhìn về phía hai người khác, Thi lão thái thái nói: “Không chỉ Tề gia nơi này có quỷ binh, Thi gia chúng tôi và Đồ gia cũng bị quỷ binh Đồng gia công kích, tổn thất không ít người mới đánh tan thứ kia.”

Đồ ngũ gia không vui nói: “Nói đến cũng thật con mẹ nó kỳ quái, mệt những quỷ binh đó như con rối, nói là quỷ, nhưng một chút ý thức cũng đều không có! Nhà của chúng tôi có hậu sinh muốn thu phục quỷ binh, nhưng lại bị phản phệ!”

“Nhưng, cũng may chúng ta không gặp phải con quỷ sẽ sống lại mà Tề gia đêm đó gặp được kia, nếu không, chúng ta cách Lục Thành xa như vậy, không có đại nhân trợ giúp, còn không biết làm sao bây giờ!” Giọng nói của Thi lão thái thái mang theo ba phần may mắn.

Trên mặt hai người không hoàn toàn vui sướng khi chia cắt Đồng gia, còn mang theo không ít lo âu, nghĩ đến thật sự là tổn thất không ít người.

Quân Chi không khách khí cắn một cái đùi gà, vừa nói: “Những quỷ binh đó là trực tiếp triệu hoán từ chỗ tử địa của Minh Giới lên, ứng phó không được cũng coi như là bình thường. Tôi và chị của tôi tới nơi này, chính là vì tìm hiểu vì sao Đồng gia lại có trận pháp triệu hoán.”

Nghe được lời này, ba Dưỡng Quỷ Sư đều là sửng sốt.

“Đại nhân mặc kệ sao?” Tề Minh Vũ do dự nửa ngày, vẫn là cẩn thận hỏi.

Quân Chi nhìn tôi, thấy tôi không biết nên trả lời như thế nào, thay tôi trả lời: “Chuyện Dương gian tự nhiên do người dương gian xử lý, như chúng ta cũng không thể đi quản chuyện âm phủ vậy, có phải hay không?”

“Thì ra là thế!” Tề Minh Vũ bừng tỉnh đại ngộ.

Mặc Hàn nói như thế nào, chuyện này hắn vẫn là có chút để ý, nhưng lại không phải đặc biệt để ý. Lúc nhìn thấy thì thu thập một chút, không nhìn thấy cũng sẽ không luôn truy xuống.

Lần này tới Đồng gia, vẫn là bởi vì Quân Chi cảm thấy việc này kỳ quặc, một hai phải tra.

Ăn qua cơm chiều, Tề Minh Vũ dẫn chúng tôi đến phòng đã sắp xếp cho chúng tôi, đoán chừng là kính trọng thân phận của Mặc Hàn, hắn sắp xếp cho chúng tôi một tiểu viện đơn độc.

Quân Chi ở trong phòng cạnh tôi và Mặc Hàn, điểm này làm tôi rất yên tâm.

Thời gian vẫn còn sớm, Quân Chi đề nghị Tề Minh Vũ dẫn chúng tôi tham quan nhà cũ Đồng gia một chút, nhìn xem có để lại manh mối gì hay không.

Tề Minh Vũ tự nhiên là không có lời gì để nói, dẫn theo chúng tôi đi một vòng thật lớn, cũng chưa tìm được manh mối gì.

Đang muốn trở về, lúc đi ngang qua một gương đồng, tôi nhìn thấy một vài bóng người không thuộc về chúng tôi chợt lóe qua.

Tôi lập tức dừng chân lại, khi nhìn lại gương đồng kia, cái gì cũng đều không có.

Tề Minh Vũ thấy tôi nhìn gương kia, giải thích nói: “Bàn trang điểm kia vốn là người Đồng gia để lại, là đồ vật cũ. Tôi thấy có chút lâu năm, đồ cũng không tệ lắm nên giữ lại, Mộ tiểu thư thích sao?”

Đánh cược năm đồng, nếu tôi nói thích, hắn sẽ nể mặt Mặc Hàn nhất định sẽ đưa thứ này cho tôi.

Nhưng mà, tôi cũng không thích loại đồ vật có thể để tôi nhìn thấy một bóng dáng khác từ trong này.

Tôi lắc đầu: “Không phải thích, chỉ là, vừa rồi tôi mới nhìn thấy nơi này có một bóng dáng cô gái hiện lên.”

Sắc mặt Quân Chi lập tức nghiêm túc: “Cô gái kia?”

Tôi do dự lại lắc đầu lần nữa: “Hẳn là không phải.” Vị trí cô gái kia xuất hiện hẳn là ở sau lưng tôi, hoặc là nơi gần tôi.

Mà bóng dáng tôi vừa nhìn thấy kia, là chợt lóe qua ở trong gương, như vừa lúc đi ngang qua vậy.

Tôi giải thích, Quân Chi đểtôi đứng ở trước gương, cẩn thận thay đổi góc độ chiếu gương vài cái, cũng không nhìn ra cái gì.

“Em đừng lo lắng, hẳn là không phải cô ta.” Tôi nói ra ý nghĩ của tôi, Quân Chi vẫn có chút nghi ngờ.

Cả tòa nhà cũ Đồng gia đều đắm chìm ở dưới âm khí dày đặc, bàn trang điểm này đặt ở đây lâu năm rồi, tự nhiên cũng dính âm khí vào, tôi cũng không để ý.

Quân CHI nghĩ tới nghĩ lui, để bảo đảm, dán lên gương đồng một lá bùa phong ấn, nếu gương này có vấn đề, tiểu quỷ sẽ không thể phá lá bùa, nếu là lệ quỷ, lá bùa này cũng có thể ứng phó một lát.

“Có thể mở ra nhìn xem không?” Tôi chỉ vào bàn trang điểm hỏi Tề Minh Vũ.

Tề Minh Vũ gật đầu: “Mộ tiểu thư xin cứ tự nhiên, tòa nhà này trừ phòng ngủ đồ vật của chúng ta ra, phần lớn đồ vật khác đều là Đồng gia để lại. Người của chúng tôi đã tra xét qua, cũng không có vấn đề gì, nhưng pháp lực của bọn họ ít, nhìn không ra cũng là bình thường.”

Tề lục gia này rất biết ăn nói, trách không được có thể lấy thân phận một người chi hai, chưởng quản mọi việc của lớn nhỏ Tề gia.

Tôi mở ngăn kéo của tầng một bàn trang điểm ra, bên trong có một bộ gương lược. Gương lược nạm tơ vàng, trên hộp được khảm mã não và đá quý to bằng ngón bay, thủ công tinh mỹ, vừa thấy đã có giá trị xa xỉ.

Tôi nhớ rõ đi dạo nửa ngày ở nhà cũ Đồng gia cũng chưa gặp qua đồ vật gì đáng giá, những cái đó hẳn là đều bị Tề gia dọn đi rồi.

Gương lược trân quý như vậy, theo lý tới nói, Tề gia không có khả năng buông tha.

Tôi quay đầu lại nhìn Tề Minh Vũ, thấy trong mắt hắn hiện lên một tia kinh ngạc, ánh mắt nhanh chóng từ trên gương lược chuyển qua trên người tôi.

“Mộ tiểu thư thích sao?” Hắn cười hỏi.

Sao tôi có một loại ảo giác hắn rất hy vọng tôi nói thích, sau đó thuận thế tặng đồ vật cho tôi chứ.

“Không thích.” Tôi nói, quả nhiên nhìn thấy thất vọng trong mắt hắn.

Xem ra, hắn hẳn là nghĩ thông muốn tạo quan hệ với tôi, tiện đà mượn sức Mặc Hàn.

Quả nhiên thân phận của minh vương đại nhân không giống người thường.

Tôi duỗi tay muốn mở gương lược kia ra, Quân Chi cản tôi lại: “Chị, từ từ!”

Hắn lấy ra một lá bùa trừ tà từ trong túi, dán ở trên khe hở gương lược mở ra, trong phòng lập tức vang lên tiếng con gái thấp giọng khóc thút thít.

Tôi sởn tóc gáy nhìn về phía Quân Chi, tinh tế cảm ứng, lại cảm ứng không ra âm khí của âm linh khác.

“Sao lại thế này?” Tôi hỏi Quân Chi.

Quân Chi nhìn chằm chằm gương lược kia, bùa bên trên đã bắt đầu biến dạng, mà tiếng khóc của con gái cũng dần tắt đi.

“Có âm linh bám vào trên hộp này.” Quân Chi lại dán lên một lá bùa.

Lá bùa lúc trước kia đã biến dạng toàn bộ, Quân Chi dán lá bùa mới kia lên sau khi rót linh lực vào thì mở ra, từ trong miệng thấp giọng niệm chú ngữ, một bóng dáng thon dài bị hắn kéo ra từ gương lược, cuối cùng hoàn toàn đi vào lá bùa.

Tề Minh Vũ ngạc nhiên: “Sao lúc trước không ai phát hiện nơi này còn có quỷ…”

Tôi không để ý đến hắn, âm linh kia thoạt nhìn không có lực công kích gì, tôi ý bảo Quân Chi thả nàng ra.

Đó là một bóng dáng màu xanh nhạt, mặc trang phục xanh nhạt dân thấp, nhìn trang phục, hẳn là một tiểu nha hoàn.

“Cô là ai?” Tôi hỏi nha hoàn quỷ kia.

Nha hoàn quỷ lấy tay áo che mặt thấp giọng khóc nức nở, tiếng khóc vừa rồi, chính là nàng phát ra.

Tôi lại hỏi vài câu, nha hoàn quỷ kia vẫn đều khóc lóc như thế này không ngừng.

Quân Chi thở dài: “Xem ra, quỷ này linh trí không đủ, hỏi không ra cái gì.”

Hắn nhốt nha hoàn quỷ áp vào lá bùa một lần nữa, chờ sau khi rời khỏi nơi này, tìm một đạo quan đưa âm linh này đi siêu độ.

Tôi mở gương lược kia ra.

Bên trong có một bộ trang sức hồng ngọc, còn có một cây trâm con phượng, Phượng Hoàng vàng kia làm sinh động như thật, tôi nhìn theo bản năng muốn duỗi tay cầm lấy cây trâm kia.

Loại cảm giác này rất quái dị, tôi cũng không duỗi tay, trong lòng lại rất muốn.

Thậm chí, tôi đều có thể tưởng tượng đến tôi ngồi ở trước bàn trang điểm này, từ trong gương lược này lấy cây trâm phượng ra cài ở trên đầu mình, còn đeo đồ trang sức hồng ngọc kia lên.

Trong gương đồng chiếu ngược ra mặt của tôi, tôi cúi đầu cầm lấy son môi dưới gương lược, dùng lòng bàn tay chấm một chút phấn mặt màu đỏ, bôi ở trên đôi môi.

Không đúng!

Trong lòng tôi đột nhiên vang lên chuông cảnh báo, chặn ngang tưởng tượng quỷ dị này!

Vừa mới trong tưởng tượng, tôi thấy được trong gương đồng chiếu ngược ra gương mặt kia, tuy rất giống, nhưng kia không phải là mặt của tôi!

Quay đầu nhìn Quân Chi và Tề Minh Vũ bên cạnh, bọn họ đều không có khác thường.

“Quân Chi, vừa rồi em có nhìn thấy hoặc là nghĩ đến cái gì hay không?” Tôi hỏi Quân Chi.

Quân Chi lắc đầu, tôi lại hỏi Tề Minh Vũ, vẻ mặt của hắn cũng mờ mịt.

Chẳng lẽ nói, cái này chỉ có tác dụng với một mình tôi?

Hít sâu một cái, tôi mở tầng tiếp theo của gương lược ra, quả nhiên bên trong có một hộp phấn mặt tròn nhỏ, giống cái vừa rồi trong tưởng tượng quỷ dị kia của tôi như đúc.

Tôi mở hộp phấn mặt ra, phấn mặt bên trong đã xử lý, nhưng vẫn cứ nhìn ra được đây là màu đỏ thẫm.

Việc này có quỷ!

Đặt phấn mặt lại chỗ cũ, tôi nói với Quân Chi: “Trừ tà toàn bộ nơi này.”

Quân Chi lấy ra mấy lá bùa, dán từng lá ở bên trong trang sức và hộp phấn mặt, nhưng mà cái gì cũng đều không xảy ra.

Tôi không nhịn được nghi ngờ trực giác của tôi.

“Chị, chị phát hiện ra cái gì sao?” Quân Chi hỏi.

Tôi gật đầu, lại nhìn về phía gương đồng kia lần nữa, không biết có phải ảo giác hay không, lại cảm thấy mặt trên gương đồng chiếu ngược ra không phải là tôi, mà là cô gái lúc trước ở trong tưởng tượng nhìn thấy kia.

Chờ một chút!

Vì sao gương đồng chỉ có mặt tôi?

Quân Chi và Tề Minh Vũ đứng ở bên người tôi, vì sao không hiện ra bọn họ!

Tôi ổn định tâm thần lại nhìn về phía gương đồng lần nữa, quả nhiên, bên trong chỉ có bóng dáng một mình tôi, mà mặt vẫn là mơ hồ.

Tôi không nhịn được ghé mắt nhìn về phía Quân Chi và Tề Minh Vũ bên người, chẳng lẽ nói một đường đi tới, bọn họ đã bị đánh tráo, hay là như thế nào?

Thừa dịp hai người bọn họ đều đang nghiên cứu đồ vật gương lược kia, như còn trao đổi ánh mắt gì đó với tôi.

Tôi từ trong túi lấy ra hai lá bùa Quân Chi cho tôi trước kia, nhanh chóng dán ở sau lưng hai người bọn họ.

Nếu hai người bị quỷ ám hoặc là quỷ biến hóa, bùa này lập tức sẽ thiêu cháy.

Nhưng mà tôi còn chưa thấy rõ bùa biến hóa, bùa mới dán lên, Quân Chi đã đâm một kiếm về phía tôi.

Tôi lắc mình tránh thoát, phía sau lại bị Tề Minh Vũ khống chế, Quân Chi đâm kiếm lệch sang một bên, đặt lên trái tim tôi.

Quả nhiên hai người này có vấn đề!

Tôi đang muốn hóa ra trường kiếm, đột nhiên cảm giác cơ thể nhẹ tênh, kiếm gỗ đào Quân Chi để ở trên trái tim tôi chợt lóe, đâm vào một bóng dáng bên cạnh tôi.

Kêu rên một tiếng, Tề Minh Vũ nói tiếng “Đắc tội”, buông tôi ra.

Tôi dần ý thức được chuyện không thích hợp, quay đầu nhìn lại chỗ thân kiếm của Quân Chi, thấy một nữ quỷ đầu bù tóc rối bị Quân Chi một kiếm xuyên tim.

Rất nhanh con quỷ kia đã tiêu tán, Quân Chi nhẹ nhàng thở ra, bóc bùa không có biến hóa trên người mình: “Chị, anh rể không ở đây, thể chất này của chị thật sự là không có dấu hiệu bị người bám vào, cũng may em phát hiện sớm.”

Hắn nói xong giật lá bùa trên tay: “Nhưng lần sau lúc dán chúng em, nhớ rõ cũng dán ở trên người của chị một lá! Quỷ trên người chị, có thể dễ dàng hơn trên người chúng em nhiều!”

Linh Thể Thuần Âm, quỷ nhập người đơn giản như tên trộm vào một cửa hàng không đóng cửa vậy, tôi đều đã lâu không nhớ tới thể chất rách này!

Tôi lại nhìn về phía gương đồng kia lần nữa, bên trên có bóng dáng của ba người chúng tôi, tuy mặt vẫn mơ hồ như cũ, nhưng người ngược là thật sự.

“Vừa rồi ở trong gương chị nhìn không thấy các em, cho rằng các em bị bám vào người.” Tôi ngượng ngùng giải thích nói.

“Chị bị quỷ bám vào người, tự nhiên cũng chỉ có thể nhìn thấy thứ con quỷ kia nhìn thấy. Người sống ở trong gương nhìn không ra âm linh pháp lực thấp, âm linh pháp lực thấp ở trong gương tự nhiên cũng không nhìn thấy người sống.” Quân Chi ân cần dạy bảo giáo dục tôi.

Này cũng không thể trách tôi…

Rốt cuộc tôi quen biết quỷ, phần lớn đều là pháp lực bưu hãn, tỷ như nói Mặc Hàn, Mặc Uyên, lại tỷ như Bạch Vô Thường, Hồng Quỷ và Tinh Bác Hiểu, đều có thể phơi nắng như người sống…

“Đúng rồi, Tề tiên sinh, sao đồ vật nơi này không dọn đi?” Tôi hỏi Tề Minh Vũ.

Tề Minh Vũ có chút ngượng ngùng: “Nói ra thật xấu hổ, lúc trước chúng tôi đều không phát hiện ra nơi này còn có một bộ gương lược.”

“Các anh không ai mở ra xem qua bàn trang điểm này?” Phải biết rằng, một bàn trang điểm của con gái khả năng còn đáng giá hơn két sắt của nàng.

Nói đến cái này, trên mặt Tề Minh Vũ cũng có thêm ba phần nghi hoặc: “Mở rồi, nhưng không ai nói nơi này có cái gì, chỉ có bàn trang điểm có niên đại rất lâu.”

Nếu người phía dưới không báo lên, chỉ có hai loại khả năng, thứ nhất là người nọ phát hiện đồ vật quý trọng, muốn nuốt riêng. Nhưng hắn muốn lặng lẽ mang đi gương lược lớn như vậy không có khả năng, cho nên muốn để ở đây về sau lại ra tay.

Nhưng nếu là dạng lời nói này, vậy đồ trang sức đá quý đỏ và trâm phượng, đặc biệt là trâm phượng, hắn chỉ cần nhét vào trong túi là có thể mang đi!

Với một người có tư tâm mà nói, khẳng định là như dạng cất giấu trước, sẽ không chờ đến lúc đó lại lấy một lần nữa.

Trừ phi, là loại khả năng thứ hai, lúc hắn tới nơi này kiểm kê đồ vật, căn bản là không nhìn thấy bộ gương lược này!

Như vậy vì sao bây giờ chúng tôi có thể thấy được?

Tôi lại nhìn về phía gương lược kia lần nữa, đánh ra một đạo linh lực, gương bị hỏng, bị cắt xuống một góc, nhìn ra không phải là ảo giác.

Tôi chính kỳ quái, gương chất gỗ kia bị cắt xuống một góc, màu sắc bên trong lại là máu đỏ.

“Hôn lễ màu máu…” Quân Chi ngạc nhiên phun ra một câu.

Thấy hắn vẫn cứ nhìn tấm gương kia, không nói tiếp, tôi hỏi: “Đó là cái gì?” Nghe tới cảm giác rất không may mắn.

Mặt của Quân Chi đau thương nhìn về phía tôi: “Chị… Em cảm thấy chúng ta chọc phải phiền toái lớn rồi…”

Hắn luôn không sợ trời không sợ đất, vẫn là lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt như vậy.

Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh quỷ dị, tôi hỏi: “Phiền toái gì?”

“Phiền toái khi không dẫn Tiểu Tiểu tới…”

Tôi lập tức cảm giác không được tốt, lúc cúi đầu, khóe mắt liếc qua hộp gương lược trong ngăn kéo bị tôi cắt mất một góc kia, trong chất gỗ đỏ như máu lại chảy ra máu.

Gần như là đồng thời, trong phòng trống rỗng xoạt xoạt nhảy ra âm khí khiến người sợ hãi nhanh như chớp, một cổ sợ hãi làm người quen thuộc.

“Quân Chi…” Tôi thấp thỏm mở miệng: “Hôn lễ quỷ gì kia, có phải có quan hệ với chín cô gái kia hay không?”

“Ừ… Hôn lễ màu máu, tất cả đồ vật, đều là từ chín oan hồn cô gái luyện chế mà thành, mỗi một thứ, đều mang theo oán khí của chín nữ quỷ, chị, chuyện chín là số cực, chị nghe nói qua chứ…”

Ha ha, tôi không nghe nói qua cụ thể, nhưng… Nếu tôi đoán không sai, hẳn là bộ hỉ phục hôn lễ màu đỏ máu lúc trước tôi mặc ở thành phố Trạch Vân!

Chính là bộ hỉ phục thiếu chút nữa khiến tôi chết ở khách sạn Lam gia kia!

Trong phòng hiện lên ánh sáng màu xanh lục thấm người, từng nữ quỷ mặc hỉ phục đỏ thẫm đột nhiên xuất hiện ở trong phòng, vừa đủ chín con.

Tôi với Quân Chi và Tề Minh Vũ ba người lưng tựa lưng, đều cảnh giác nhìn nữ quỷ vây quanh ba người chúng tôi.

Chín nữ quỷ đều là thất khiếu đổ máu, trong mắt tràn đầy oán hận, ánh mắt nhìn chúng tôi như nhìn một mỹ thực chưa bao giờ hưởng thụ qua.

Cảnh tượng trong phòng dần thay đổi, ánh đèn huỳnh quang trên đầu biến mất, thay thế chính là xà ngang của nhà ở thời cổ, ở bốn góc nhà bốc cháy lên Minh Hỏa màu xanh lục, loáng thoáng chiếu sáng một chút.

Cách đó không xa, còn có một cái giường tử đàn, ngồi ở mép giường là một tân nương tử đội khăn voan, trên đùi tân nương tử nằm một con mèo, giống con mèo ăn vạ lúc hôm nay chúng tôi đến thị trấn kia như đúc.

“Tề tiên sinh, hỏi chuyện này, anh biết Linh Thần là cái gì không?” Tôi không tự giác nhớ tới lời bà lão kia nói.

“Đây là một loại cách nói địa phương, chính là mèo, bởi vì mèo có linh tính, cho nên cũng được gọi là Linh Thần, tôi cũng là tới nơi này mới biết được, nếu không cẩn thận giết chết mèo, người bên này đều tin tưởng sẽ gặp báo ứng.” Tề Minh Vũ nói.

Con mèo kia là bị oán khôi bám vào người mới chết, cũng không đến trên đầu tôi đi…

Tôi tự an ủi mình như vậy, bỗng nhiên nghe thấy mèo trên đùi tân nương tử bén nhọn “Meo” một tiếng, thoáng chốc, chín nữ quỷ lơ lửng ở bên cạnh đã vươn móng tay sắc bén đồng loạt xông về phía chúng tôi.

Âm khí trên người các nàng đã tăng lên thành quỷ khí, chín con cùng nhau lên, chúng tôi tuyệt đối không phải là đối thủ, tôi lấy ra cây trâm vẽ một đạo kết giới trước.

Nhìn nữ quỷ bị kết giới ngăn cản, Quân Chi nhẹ nhàng thở ra.

Tôi vội hỏi hắn: “Đây là có chuyện gì?”

Hắn lắc đầu: “Em không biết, nhưng chị, đừng yên tâm quá sớm, cái gương kia là bị máu tim của chín nữ quỷ nhiễm. Theo lý mà nói, có những cây trâm này, hẳn là có một bộ da người dùng chín nữ quỷ làm hỉ phục mới đúng, đốt chung là được!”

Đương nhiên, tiền đề là phải đánh bại chín nữ quỷ, rồi đốt đồ vật sạch sẽ.

Ánh mắt Quân Chi nhìn tân nương tử trên giường, tôi có thể cảm ứng ra một cổ quỷ khí nơi đó, nhưng cổ quỷ khí này hình như là của con mèo kia.

Mà trên người tân nương tử, chỉ cảm ứng ra một hơi thở mục nát.

Mà trên hỉ phục kia của nàng, cũng không có chút oán khí nào, như chính là một bộ quần áo bình thường.

Chờ một chút, bộ hỉ phục kia, sao lại có chút quen mắt? Như có chút giống ngày đó tôi bị bắt mặc vào ở khách sạn?

Trong đầu tôi ong một tiếng, hỏi Quân Chi: “Lễ phục và trang sức hôn lễ máu, là chung bộ với chín nữ quỷ, hay là từng nhóm chín nữ quỷ?”

“Từng nhóm, cho nên mới phiền toái! Hộp trang sức kia là chín nữ quỷ, hỉ phục lại là chín nữ quỷ khác! Còn có những cái nến đỏ đó, tất cả đều là chín nữ quỷ không giống nhau!” Lòng Quân Chi tràn đầy chán ghét nói.

Vậy chẳng lẽ nói, bộ hỉ phục nơi này, chính là bộ lúc trước Đinh Linh đánh tráo hại tôi kia sao?

Theo Quân Chi nói, trong phòng lại dần nhiều hơn không ít bóng quỷ, tất cả đều là bộ dáng chín nữ quỷ xuất hiện từng đám. Chỉ chốc lát sau, trong phòng vốn rộng không biết bao nhiêu, đã đứng đầy nữ quỷ nhìn chằm chằm chúng tôi.

Tôi bị các nàng nhìn thấy trong lòng phát lạnh, hiện ra đại sát khí.

“Mặc Hàn ——”

Mới gọi xong, Mặc Hàn đã từ mặc ngọc đi ra.

Tôi nhạy bén trốn ra phía sau hắn, Mặc Hàn vỗ vai tôi: “Đừng sợ.”

Tôi gật đầu, Quân Chi cũng trốn đến phía sau tôi: “Anh rể dựa vào anh đó!”

Tề Minh Vũ không dám trực tiếp trốn tới, tràn đầy cầu cứu nhìn về phía Mặc Hàn: “Đại nhân, làm phiền ngài!”

Mặc Hàn nhìn nữ quỷ trong phòng, các nữ quỷ không có ý thức không hiểu sợ hãi, rối rít xông về phía chúng tôi.

Một đạo uy áp cực cường từ trên người Mặc Hàn phát ra, nữ quỷ mới tới gần lại bị ném ra ngoài. Mặc Hàn giơ tay ném xuống một ngọn lửa xanh, lập tức, toàn bộ nhà ở bốc cháy lên liệt hỏa màu lam hừng hực.

Các nữ quỷ một giây bị thu thập, con mèo ở trên đùi tân nương tử nhảy xuống muốn chạy trốn, Mặc Hàn ném ra một đạo quỷ khí, đánh con mèo thành một làn khói, tiêu tán ở tại chỗ.

Nữ quỷ biến mất, lửa xanh dần lui ra.

Tân nương tử vẫn luôn ngồi ở mép giường kia bỗng nhiên đứng dậy.

Quân Chi muốn động thủ, bị Mặc Hàn cản lại.

Tôi khó hiểu, ở lúc cơ thể của tân nương tử kia đi đến phía trước, khăn voan lại rơi ở trên mặt đất.

Lúc nhìn thấy gương mặt kia, tôi sửng sốt, gương mặt kia, tôi vừa mới nhìn thấy ở trong gương.

Mũi chân tân nương tử chỉ xuống đất, lấy một loại phương thức cực kỳ quái dị bay ra nhà ở.

Mặc Hàn nắm tay tôi đuổi theo đến, Quân Chi và Tề Minh Vũ không rõ nguyên do, cũng đi theo.

Tân nương tử vòng qua mái nhà tiểu viện, vòng qua hoa viên trong phủ, đi đến chỗ một cái giếng hậu viện, trực tiếp nhảy xuống.

Mặc Hàn dẫn theo tôi đi đến miệng giếng, tôi không tự giác nhớ tới chuyện lần trước Mặc Uyên dẫn theo tôi nhảy giếng, nhẹ giọng hỏi: “Sẽ không phải muốn nhảy xuống chứ?”

Mặc Hàn gật đầu, bế ngang tôi lên: “Đừng sợ.” Sau đó nhảy xuống.

Đây là một cái giếng cạn, rơi xuống một hồi lâu, chúng tôi mới rơi xuống đất.

Không gian dưới giếng rất lớn, chỗ đối diện miệng giếng là một hố than bùn lầy, mà vừa đi lại là gạch đá xanh. Nơi này hẳn là bị ai cố tình tân trang, còn cao lớn hơn sơn động phía dưới Thanh Hư Quan kia nhiều.

Mặc Hàn thả tôi xuống ở trên phiến đá xanh sạch sẽ bên kia, không trong chốc lát, Quân Chi và Tề Minh Vũ đã cưỡi một con hạc giấy biến lớn cũng bay xuống dưới.

Bên người tôi vây quanh mấy ngọn lửa xanh chiếu sáng, Quân Chi đi đến, hỏi tôi: “Chị, lần trước chị nhảy xuốn sơn động dưới giếng kia, cũng dài như vậy sao?”

Tôi lắc đầu: “Cảm giác bên này trang trí tốt hơn một chút, cái sơn động bên kia, như là sau khi thiên nhiên hình thành, bị người trực tiếp lấy tới dùng. Nơi này, như có nhân công đào rỗng.”

“Nữ quỷ kia dẫn chúng ta tới nơi này làm gì?” Tề Minh Vũ đánh giá nơi này hỏi, hiển nhiên, hắn cũng không phát hiện ra thế giới dưới giếng này.

“Không biết.” Mới nói xong, tôi bỗng nhiên nghe thấy được một tiếng xích sắt đong đưa.

Tôi sửng sốt nhìn về phía Mặc Hàn, lúc này mới phát hiện ánh mắt Mặc Hàn vẫn luôn dừng ở một chỗ trong bóng đêm.

Hắn là quỷ, không cần ánh sáng cũng thấy rõ tình huống nơi đó, nơi đó vượt qua lửa xanh chiếu sáng, tôi không nhìn thấy, chỉ có thể hỏi hắn: “Mặc Hàn, nơi đó có cái gì sao?”

“Ừ.” Mặc Hàn lên tiếng, nhìn về phía tôi, gọi mấy ngọn lửa xanh bay qua.

Lúc nhìn thấy hình ảnh nơi đó, cả người tôi sững sờ ở tại chỗ.


Bình Luận (0)
Comment