Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 166

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Đoán chừng là lúc Cơ Tử Đồng trốn ở trong thân thể tôi, nên biết tồn tại của Hàn Đông.

Sau khi Bị Mặc Hàn đuổi ra khỏi biệt thự, nàng không có nơi để đi, lúc này mới đánh chủ ý lên Hàn Đông, để hắn tới ghê tởm tôi và Mặc Hàn.

Lúc sau khẳng định là Cơ Tử Đồng ủy khuất khóc lóc kể lể một hồi, làm Hàn Đông mềm lòng, còn thành công ly gián Hàn Đông và Lục Linh Vũ.

Bồn tắm bơm một nửa nước, tôi dùng linh lực cuốn lên một làn gió, ném Hàn Đông vào bên trong bồn tắm.

Tức khắc, hắn đã thành con gà rơi vào nồi canh, suy nghĩ muốn từ bên trong đứng lên, lại bị tôi dùng uy áp ép cơ thể hắn vào trong nước.

Thân thể hắn kỳ thật đã thối lắm rồi, nhưng bởi vì nửa đoạn vận thế bị đứt ở đỉnh đầu kia, mới có thể bảo tồn.

Ngâm nước lạnh này, kỳ thật là hồn phách trong thân thể Hàn Đông kia trúng Mị Cốt Sinh Hương.

Rất nhanh, cả một bồn đầy nước.

Nhưng mà, tình huống Hàn Đông lại càng không tốt.

Đôi mắt hắn trở nên đỏ bừng, giống như nhập ma, lại chống uy áp của tôi từ từ đứng lên từ trong bồn tắm tràn đầy nước lạnh.

Tôi cả kinh, tăng lớn uy áp, ngũ quan Hàn Đông bởi vì chống cự uy áp mà chảy ra máu, thân thể lại còn đi từng bước một về phía tôi.

Tôi lập tức rời khỏi phòng tắm, muốn đóng chặt cửa lại, lại không ngờ “Xôn xao” một tiếng, Hàn Đông lại một quyền đánh vỡ thuỷ tinh mờ kia của cửa.

Tôi vội vàng tránh ra, Hàn Đông đá văng cửa hỏng kia ra đuổi theo, bị tôi dùng kiếm thế hất ra.

“Hàn Đông anh tỉnh lại đi! Đừng bị thứ lung tung rối loạn khống chế!” Tôi hét lớn.

Hàn Đông lại hồn nhiên không biết, còn đi từng bước một về phía tôi.

Tôi lại vung kiếm ngăn cản hắn lần nữa, nghe được hồn phách Hàn Đông mất mát hỏi tôi: “Tử Đồng… Vì sao cô lại thay đổi? Lại muốn vung kiếm chém tôi?”

“Anh trúng xuân dược tự mình không cảm thụ ra sao!” Tôi cả giận nói.

Hàn Đông sửng sốt, do dự một lát, nói: “Chúng ta đây…Vậy…”

“Anh mơ tưởng!” Tôi ghê tởm một trận.

“Vì sao! Chúng ta hợp lại không tốt sao?Chẳng lẽ tôi kém hơn con quỷ kia sao? Hắn là quỷ, tôi vẫn là người!”

Hắn lại còn tưởng rằng mình còn sống…

Tôi ngẩn người, thấy Hàn Đông cuồng loạn hỏi tôi hắn đường đường là một người sống, vì sao không bằng một con quỷ.

Tôi thở dài: “Hàn Đông, anh còn chưa phát hiện sao?”

Hắn khó hiểu, tôi ý bảo hắn nhìn về phía gương bên cạnh,hắn nhìn, cũng không nhìn ra vấn đề gì.

Tôi bất đắc dĩ, chỉ có thể tự mình nói ra.

“Hàn Đông, anh đã chết…”

Hàn Đông cứng lại, lập tức phản bác nói: “Không có khả năng! Chuyện này không có khả năng! Tôi đã chết sao còn phơi nắng! Tôi đã chết, sao còn mỗi ngày đều có thể về nhà! Tử Đồng, cô đừng lừa tôi!”

“Anh sở dĩ còn có thể ở lại nhân gian, hoàn toàn là bởi vì Cơ Tử Đồng giúp anh trộm tới vận thế nhà Lục Linh Vũ, mới mạnh mẽ đưa hồn phách anh lưu ở trong thân thể. Anh xem,anh trên gương là bộ dáng gì.”

Hàn Đông theo tôi nói quay đầu nhìn lại, rốt cuộc ý thức được hai mắt hắn trong gương đỏ bừng, ngay cả đồng tử đều không nhìn thấy.

Thậm chí, còn lộ ra răng nanh nhòn nhọn,thân thể hắn đã nhanh từ hành thi tiến hóa thành cương thi.

“Không! Đây không phải là tôi!” Hắn hoảng sợ ngã xuống, không thể tin tưởng nhìn gương. Nhìn thấy người bên trong làm ra động tác giống hắn, càng thêm hỏng mất.

Qua một hồi lâu, hắn mới chậm rãi tiếp nhận chuyện này.

“Tôi…Tôi chết như thế nào?” Hắn hoảng sợ hỏi.

“Anh ngẫm lại có một ngày đột nhiên cảm thấy không bình thường hay không. Rất nhiều người sau khi chết cũng chưa ý thức được chuyện này, còn tưởng chính mình còn sống. Hồn phách anh không bị âm sai mang đi, không phải bị người động tay động chân, chính là lúc ấy xảy ra ngoài ý muốn.” Tôi nói.

Hàn Đông cẩn thận nhớ lại, một hồi lâu, mới không phải rất xác định nói: “Là một ngày cô kết hôn ki… Nhất định là vậy! Ngày đó tôi tỉnh lại, phát hiện bên ngoài khách sạn là một mảnh hỗn độn, như là chiến trường!”

“Chính là nháy mắt, lại biến thành bình thường… Tôi trở về nhà… Mẹ tôi còn tưởng đôi mắt bà đã tốt… Lại sau đó… sau lại, nàng đã tới rồi…”

Nàng nhất định là chỉ Cơ Tử Đồng.

Chiến trường kia như hình ảnh, nhất định là địa phương Mặc Hàn và Thiên Đạo chiến đấu. Sau lại biến thành bình thường, còn lại không gian kia biến mất, Hàn Đông vừa vặn đuổi kịp điểm kia.

Hắn mất mát cúi đầu, đột nhiên, lại như là phát hiện đại lục gì mới, tràn đầy mong đợi nói với tôi: “Vậy Tử Đồng, hiện tại tôi cũng không phải người sống, chúng ta có phải có thể ở bên nhau hay không?”

Đều lúc này, đầu óc hắn suy nghĩ cái gì vậy!

“Tôi lặp lại lần nữa, tôi đã kết hôn, chồng tôi là Lãnh Mặc Hàn.” Tôi lạnh mặt: “Anh lại dây dưa không rõ, Mặc Hàn sẽ không bỏ qua cho anh!”

Hàn Đông không phục ngẩng cổ chất vấn tôi: “Vì sao? Hắn không phải là người, tôi cũng không phải! Dựa vào cái gì không thể ở bên nhau!”

Hắn lại như là mất đi lý trí, như điên cuồng chạy về phía tôi, tôi vung kiếm đánh lùi hắn, lại không ngờ phía sau bị người trói ở đôi tay!

Hắn lại thừa dịp chuyên tâm đối phó với cơ thể hắn, hồn phách rời thể tới phía sau tôi!

Sức lực của hắn cực kỳ lớn, một chút cũng không giống âm linh mới chết không mấy năm, tôi nhất thời lại tránh không thoát.

“Buông tôi ra!”

“Không!”

Hai người đánh nhau, cửa phòng ngủ phía sau lại đột nhiên mở ra.

Tôi đại hỉ, vội nhìn lại nơi đó, lại thấy Mặc Hàn và Cơ Tử Đồng đứng ở cửa.

Trong mắt Cơ Tử Đồng hiện lên ý cười, tôi nghĩ đến tư thế hiện tại của mình và Hàn Đông này, thầm kêu không ổn. Thì ra tiểu kĩ nữ này đánh chính là chủ ý này!

Nàng muốn hãm hại tôi xuất tường! Còn mang theo Mặc Hàn tới bắt gian! Có xấu hổ hay không!

Tôi đang muốn giải thích với Mặc Hàn, một đạo âm phong mạnh mẽ từ phía sau Mặc Hàn phóng ra, tách tôi và Hàn Đông ra.

“Mặc Hàn…”

Tôi mới mở miệng, đã thấy hắn điệp ảnh đi tới bên người tôi, tôi vội giải thích: “Em là…”

“Không có việc gì chứ?” Mặc Hàn vẫn quan tâm hỏi.

Tôi gật đầu như gỗ, cả đầu óc vẫn nghĩ giải thích chuyện vừa rồi với Mặc Hàn: “Em là bị…”

“Mộ Tử Đồng, sao ngươi có thể làm chuyện như vậy!”

Tôi mới nói hai chữ, Cơ Tử Đồng bỗng nhiên hoảng sợ lại thất vọng hét lớn.

Tôi nghe vậy theo bản năng nhìn về phía nàng, một bàn tay Cơ Tử Đồng kinh ngạc che miệng, một cái tay khác phát run chỉ vào tôi, lại chỉ Mặc Hàn: “Mặc Hàn đối xử với ngươi tốt như vậy, sao ngươi có thể làm chuyện có lỗi với hắn!”

Tôi lập tức hiểu được nàng nói chính là cái gì, lập tức phản bác: “Tôi không có!”

“Chính là ta và Mặc Hàn đều chính mắt nhìn thấy!” Cơ Tử Đồng nói vẻ mặt đau lòng: “Sao ngươi có thể… Ngươi còn hoài hài tử, sao có thể không biết liêm sỉ như vậy…”

“Câm miệng!” Mặc Hàn lạnh lùng nói.

Cơ Tử Đồng ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn về phía Mặc Hàn.

Mặc Hàn nhìn thẳng, chỉ là nhìn tôi: “Sao lại tới nơi này?” Giọng nói luôn ôn nhu.

Mặc Hàn tin tôi!

Tôi lập tức lại có tự tin: “Bọn họ lừa em tới! Nói là Ninh Ninh tìm em! Đúng rồi, Ninh Ninh đâu?”

Tôi nhớ rõ lúc ấy là dãy số của Ninh Ninh, tôi mới đến đây!

Tôi nhìn về phía Cơ Tử Đồng, vẻ mặt Cơ Tử Đồng phúc hậu và vô hại, một bộ dángnghe không hiểu tiếng người.

Thấy tôi không hỏi vô dụng, Mặc Hàn cũng lặp lại một lần: “Ninh Ninh đâu?”

“Ninh Ninh là ai?”Cơ Tử Đồng khó hiểu hỏi Mặc Hàn, vẫn còn duy trì một loại mỉm cười gãi đúng chỗ ngứa.

Mặc Hàn lười đến vô nghĩa với nàng, một đạo quỷ khí từ lòng bàn chân lan tràn ra, nháy mắt đã bao phủ toàn bộ khách sạn.

“Ở nơi đó.”Hắn dẫn tôi đi ra ngoài, xẹt qua bên người Cơ Tử Đồng, không nhìn nàng một cái.

Sao Mặc Hàn lại ở bên cô ta?

Hoài nghi, tôi và Mặc Hàn đi tới một phòng ngủ khác cạnh phòng. Đi vào, đã thấy một người nằm trên giường lớn bên trong, đúng là Ninh Ninh.

Tôi vội đi lên: “Ninh Ninh? Ninh Ninh cậu làm sao vậy?”

Nàng ngủ vô cùng sâu, Mặc Hàn tiến lên nhìn, nói: “Hồn phách nàng bị phong bế, giải là được.”

Hắn rót vào một đạo quỷ khí cho Ninh Ninh, rất nhanh, Ninh Ninh đã mơ màng tỉnh lại.

“Tử Đồng…” Nàng ngáp một cái: “Sao cậu ở chỗ này?”

Nhìn phòng, Ninh Ninh sửng sốt, nháy mắt tỉnh táo lại: “Sao mình ở chỗ này? Đây là chỗ nào?”

Tôi thở dài, cô nương này quả nhiên cũng bị tính kế, hỏi nàng trước khi hôn mê đã xảy ra cái gì.

Thì ra, nàng thật đúng là tới Lục thành, vốn là muốn cho tôi kinh hỉ, nên không liên lạc với tôi trước tiên.

Lại không ngờ, vừa ra ga tàu hỏa đã thấy được Hàn Đông và Cơ Tử Đồng.

Bởi vì lần trước gặp mặt, bụng tôi cũng không phải rất lớn, Cơ Tử Đồng lại lớn lên giống tôi như đúc, tuy Ninh Ninh cảm thấy kỳ quái, vẫn nhận Cơ Tử Đồng thành tôi, đi theo Hàn Đông và Cơ Tử Đồng đi mấy con phố.

Nàng chân tay vụng về, theo dõi tự nhiên là không thể lừa được Cơ Tử Đồng, một giây đã bị Cơ Tử Đồng và Hàn Đông vòng đến phía sau nàng bắt tại trận.

Hàn Đông nhận ra nàng, Cơ Tử Đồng biết được Ninh Ninh là khuê mật của tôi, chuyện sau đó, Ninh Ninh đã không nhớ rõ.

Nàng chỉ là hoảng hốt có chút ấn tượng, nàng như ở dưới khống chế của Cơ Tử Đồng, đã phát tin nhắn cho tôi, nội dung cụ thể không nhớ rõ.

Đến đây tôi cũng hiểu được.

Tôi đưa quần áo cho Ninh Ninh, Mặc Hàn hoang mang đến đây, như vậy Cơ Tử Đồng đã nghĩ ra một độc kế dẫn tôi tới nơi này.

Đại cô nương một chút ý thức được mình nguy hiểm cũng đều không có, còn vuốt bụng tôi cười tủm tỉm: “Tử Đồng, bụng đều lớn như vậy, bảo bảo tỉnh chưa? Có đang gọi mình là dì hay không?”

“Không, còn ngủ.” Thôi, nàng bớt lòng phiền phức, cũng khá tốt.

Cơ Tử Đồng còn ở cửa giảo biện với Mặc Hàn: “Mặc Hàn, không phải như thế… Ta thật sự không biết vì sao nàng lại ở chỗ này…”

Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn mặt không biểu tình, nhưng tâm tình của Ninh Ninh không tồi chào hỏi hắn: “Minh vương đại nhân đã lâu không gặp!”

Mặc Hàn hơi gật đầu, Ninh Ninh lại hỏi tôi: “Đúng rồi, Tử Đồng, sao cậu biết mình ở chỗ này? Là chúng ta tâm hữu linh tê hay là cậu biết trước?”

Tôi lườm Cơ Tử Đồng ở cửa, thấy nàng đang muốn nói cái gì đó, nên đánh đòn phủ đầu, mở miệng trước nói chuyện mình bị lừa tới nơi này một lần.

Mặt Mặc Hàn lập tức đen xuống.

“Ngươi nói bậy…Vì sao muốn nhấc lên ta? Ta không có… Ta, ta…”

Cơ Tử Đồng thê ai giảo biện vì chính mình, Ninh Ninh vừa nghe đã hỏa lớn, chặn ngang nàng tức giận nói: “Ngươi cái gì ngươi! Đừng tưởng rằng có khuôn mặt giống Tử Đồng, thì cô chính là Tử Đồng! Một biểu hiện của kỹ nữ trà xanh, đừng gọi minh vương đại nhân, chồng của nhà người khác suy nghĩ vớ vẩn cái gì!”

Tôi cho Ninh Ninh một ánh mắt tán dương.

Cơ Tử Đồng nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn nhàn nhạt nói: “Vì sao bổn tọa không tin phu nhân mình, mà phải tin tưởng ngươi?”

“Minh vương đại nhân thật soái!” Ninh Ninh nhẹ giọng nói với tôi, tôi gật đầu tỏ vẻ tán đồng, hắn lại tín nhiệm tôi như vậy, làm tôi thật sự là quá cảm động.

Cơ Tử Đồng ngạc nhiên, không thể tin tưởng nhìn Mặc Hàn, vẻ mặt nàng bị cô phụ.

Mặc Hàn mặt lạnh như băng sương: “Ngươi cho rằng bổn tọa không ngửi ra mùi hương của Mị Cốt Sinh Hương sao?”

Cơ Tử Đồng cứng lại.

Mặc Hàn bước đi lên trước một bước, Cơ Tử Đồng sợ hãi không tự giác lui về sau một bước.

Mặc Hàn lại nói: “Ta đã cảnh cáo ngươi, cách Mộ Nhi và hài tử xa một chút? Tuy không biết ngươi làm ra Mị Cốt Sinh Hương từ nơi nào, nhưng dám tính kế nàng, sẽ phải trả giá đại giới.”

“Để nàng uống Mị Cốt Sinh Hương!” Ninh Ninh đã từng được tôi phổ cập khoa học Mị Cốt Sinh Hương là gì đó lập tức nói.

Mặc Hàn đồng ý: “Được.”

“Không phải không có sao?”Tôi nhớ rõ cả một bình Mặc Uyên tư tàng đều bị tôi uống hết.

“Tinh Bác Hiểu có.” Mặc Hàn ý bảo tôi an tâm: “Hồng Quỷ, đi lấy.”

Hồng Quỷ vốn ẩn thân lập tức lên tiếng, biến mất ở khách sạn.

Cơ Tử Đồng cả khuôn mặt đều vặn vẹo: “Không —— Mặc Hàn, chàng không thể đối xử với ta như vậy! Ta là thê tử của chàng!”

“Ầm ——” Một tiếng, cơ thể của Cơ Tử Đồng bị một đạo quỷ khí mạnh mẽ cuốn ra ngoài đánh vào trên tường.

Nhạc Ninh Ninh vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Tôi rất lo lắng cô nương này sẽ bị trả đũa.

Ăn miếng trả miếng tôi rất vui vẻ, nhưng làm Cơ Tử Đồng uống Mị Cốt Sinh Hương xong thì sao? Tìm người xxoo sao?

Nàng và tôi còn là chung một khuôn mặt đấy!

Như là đã nhìn ra tôi lo lắng, ánh mắt lạnh băng của Mặc Hàn lướt qua Cơ Tử Đồng lại nói: “Mặt của Mộ Nhi, ngươi không xứng có được.”

Cơ Tử Đồng ý thức được Mặc Hàn muốn làm cái gì, lập tức đấu tranh: “Không! Mặc Hàn, chàng không thể hủy diệt mặt ta! Mọi việc đều có thứ tự đến trước và sau. Ta quen biết trước, Mộ Tử Đồng đã đoạt chàng đi rồi! Gương mặt này cũng là ta có trước, không thể bị cướp đi, ngay cả mặt của mình ta cũng không thể không có được!”

“Bổn tọa thích như thế nào thì thế đó.” Mặc Hàn không để bụng nàng khóc lóc kể lể chút nào: “Huống chi đã cảnh cáo ngươi!”

Hắn nói xong vươn tay ra, bàn tay to vung lên không, tôi nghe được tiếng cái gì đó bị xé rách, đã nghe được tiếng Cơ Tử Đồng tê tâm liệt phế kêu thảm thiết.

Trên tay Mặc Hàn có thêm thứ gì đó, còn chưa thấy rõ, đã bị hắn chán ghét dùng lửa đốt trụi.

Mà trên mặt Cơ Tử Đồng đã không có ngũ quan, chỉ còn lại có một cục thịt màu da, tôi nhìn mà da đầu phát tê.

Lúc này Hồng Quỷ cũng cầm một cái bình nhỏ phong trần mệt mỏi trở về gấp, Mặc Hàn nhìn đã biết là cái gì, lại không để Hồng Quỷ lập tức động thủ.

Mà xoay người lại nói với tôi: “Nàng không thích xem loại hình ảnh này, chúng ta đi thôi. Hồng Quỷ sẽ xử lý chuyện kế tiếp.”

Hắn dắt tay của tôi dẫn tôi đi ra ngoài, Ninh Ninh đi theo chúng tôi rời đi, còn tìm âm binh để hắn dọn hành lý.

Dọc theo đường đi, Ninh Ninh cười rất lâu, còn tò mò hỏi tôi một câu: “Cậu nói gia hỏa giả mạo cậu kia, sau khi uống Mị Cốt Sinh Hương sẽ làm sao?”

Tôi không biết, lắc đầu: “Quản nàng làm gì, có Hồng Quỷ xử lý rồi.”

Loại đồ vật như Mị Cốt Sinh Hương này, là cần phải xxoo với người mới có thể giải quyết. Hồng Quỷ hẳn là sẽ không khẩu vị nặng đến xem Cơ Tử Đồng xxoo với ai đi?

Nhưng mà, sự thật chứng minh tôi quá ngây thơ rồi.

Lúc buổi tối, mẹ tôi vì hoan nghênh Ninh Ninh tới chơi, làm một bàn ăn ngon lớn. Ăn uống no đủ, tìm cho Ninh Ninh chỗ ở an toàn, đã nhìn thấy Hồng Quỷ ở một bên chờ báo cáo cho Mặc Hàn.

Từ trước đến nay Mặc Hàn chuyện gì cũng đều không dối gạt tôi, trực tiếp bảo Hồng Quỷ nói.

Theo Hồng Quỷ báo cáo, đối tượng gì kia của Cơ Tử Đồng là Hàn Đông. A… Chuẩn xác mà nói, là thân thể của Hàn Đông và hồn phách của Hàn Đông.

Hồn phách của Hàn Đông vốn dĩ đã trúng dược, lúc chúng tôi ở đó, là bị pháp lực của Mặc Hàn định ở tại chỗ không thể động đậy.

Mà thân thể hắn bởi vì đoạn vận thế trộm tới kia, bộ dáng vẫn còn duy trì nửa người sống, tự nhiên cũng trúng dược.

Cho nên nói… Cơ Tử Đồng chơi mẹ nó vẫn là 3p sao?

P/s: Sờ ri săm trong truyền thuyết, ai kb có thế ib kín hỏi bần đạo nhé, bần đạo sẽ chỉ dạy tận tình, kakakakaka

Khẩu vị thật nặng…

Mặc Hàn không chút quan tâm nào với việc này, còn nói cho Hồng Quỷ, về sau loại chuyện nhàm chán này đừng tới phiền hắn.

Ban ngày Ninh Ninh ở đây, có một số việc tôi không hỏi, hiện tại chỉ còn lại có tôi và Mặc Hàn, tôi có chút không kìm nén được: “Mặc Hàn… Không phải anh nói là đi núi Bất Chu, sao lại… Ý tôi không ghen hoặc không tin hắn! Tôi chỉ là có chút không rõ…”

Đây cũng là nhân chi thường tình đi…

Mặc Hàn ôm chặt tôi: “Lúc đi núi Bất Chu, nàng ta ngăn cản ta nói muốn dẫn ta đi một nơi. Vốn không muốn dây dưa với nàng ta, nhưng nàng ta nói có quan hệ với nàng, ta sợ nàng có nguy hiểm, nên đi với nàng ta.”

Cũng may Mặc Hàn chạy tới kịp.

Nhưng Mặc Hàn nói xong khóe miệng hơi cong lên, bộ dáng như tâm tình rất không tồi, tôi nhìn không hiểu ra sao: “Anh cười cái gì?”

“Mộ Nhi, cảm giác chúng ta tín nhiệm lẫn nhau như vậy thật tốt.” Mặc Hàn có chút ấu trĩ nói, tâm tình của tôi lại giống hắn.

“Đúng vậy, thật tốt, đều không cần sợ người khác châm ngòi ly gián.”

Ninh Ninh ở Lục thành chơi mấy ngày rồi lại đi, trước khi đi, Mặc Hàn cho nàng một cái bùa hộ mệnh. Phòng ngừa Cơ Tử Đồng không trả thù được tôi, đi trả thù Ninh Ninh.

Mà vết rách trên Vô Cực Ngọc Giản lại không ngừng gia tăng, vì an toàn, vẫn là định đi núi Bất Chu hỏi tình huống một chút.

Lần này, vì phòng ngừa lại có người thừa dịp không có hắn mà tính kế tôi, Mặc Hàn đã dẫn tôi đi.

Tới gần núi Bất Chu, Thiên Đạo không đến ngăn cản, cũng không có đại trận thần phạt lúc trước.

Tôi lại cảm giác có một cổ uy áp khác bao phủ ở trên người tôi, chỉ là Mặc Hàn lại như cái gì cũng chưa cảm nhận được, dẫn theo tôi trực tiếp bay vào núi Bất Chu.

Càng tới gần núi Bất Chu, cổ uy áp tìm không ra nơi phát kia càng lúc càng nặng.

Không biết có phải trực giác của thân là một người mẹ hay không, tôi lại cảm thấy uy áp kia không chỉ là nhằm vào tôi, còn là với bảo bảo của nhà chúng tôi.

Nghĩ đến đây, tôi thuyên chuyển linh lực ngăn cách hơi thở với bảo bảo. Quả nhiên cổ uy áp đè ở trên người bảo bảo kia nhẹ xuống, toàn bộ đè ở trên người tôi.

Tôi hận không thể lập tức rời khỏi núi Bất Chu, nắm chặt tay Mặc Hàn, muốn để hắn dẫn tôi đi, nhưng một chữ lại đều không nói nên lời.

Rốt cuộc Mặc Hàn nhìn ra chỗ tôi khác thường: “Mộ Nhi nàng làm sao vậy?”

Tôi lắc đầu, muốn nói cái gì đó, cổ lại như bị một bàn tay vô hình bóp lấy, một chữ đều không phát ra.

Mặc Hàn thấy sắc mặt tôi tái nhợt, lập tức cuốn ra một đạo thuật trị liệu bao phủ toàn than tôi.

Rốt cuộc tay vô hình trên cổ kia chỉ thoáng nhẹ một hơi, tôi lập tức nói: “Dẫn em… Đi vào!”

Không phải! Tôi nói chính là rời đi! Không phải đi vào! Kia không phải tôi tự mình tình nguyện!

Mặc Hàn hiển nhiên cũng ngây ra một lúc, hắn xác nhận hỏi: “Vào núi Bất Chu?”

Không phải!

“Đúng!”Một lực lượng khủng bố vô hình khống chế được tôi, khiến tôi nói ra chữ này.

Mặc Hàn nhìn không ra tôi bị khống chế, tuy khó hiểu, nhưng vẫn làm theo, tốc độ của hắn nhanh hơn, ôm tôi bay vào núi Bất Chu.

Xương cốt toàn thân đều bị cổ lực lượng này nghiền nát, lúc sắp đến rơi xuống đất, rốt cuộc tôi không chịu đựng nổi, chết ngất đi.

Tỉnh lại thời điểm, là ở Mặc Hàn động phủ.

Mặc Hàn canh giữ ở bên cạnh, Tiểu Tiểu cũng biến thành bộ dáng gà con nằm ở bên người tôi. Thấy tôi tỉnh lại, hai người đều rất cao hứng.

“Còn không thoải mái sao?”Mặc Hàn hỏi.

Vẫn là có một loại uy áp mạc danh bao phủ tôi, tôi muốn nói cho Mặc Hàn, như một khi mở miệng, lại biến thành ý tứ tương phản: “Rất tốt.”

Mặc Hàn thoáng yên tâm xuống, ánh mắt lại dừng ở trên người tôi, nhìn không nháy mắt.

“??…”Tiểu Tiểu bị làm lơ biến trở về bộ dáng tiểu nữ hài, lập tức nhào vào trong lòng tôi, giận xoát một cảm giác tồn tại.

Tôi xoa đầu bánh bao của nàng, hỏi: “Sao em lại ở chỗ này?”

“Mẫu hậu để cho ta tới xem ma ma.” Tiểu Tiểu nói.

Làm sao Hi Hòa biết được?

Tôi nhìn về phía Mặc Hàn, Mặc Hàn nói: “Trong đại trận thần phạt trấn thủ núi Bất Chu, có một đạo phân than của Hi Hòa, ra vào núi Bất Chu, đều phải trải qua đại trận.”

Thì ra là như thế này.

“Sao ma ma sẽ té xỉu?” Tiểu Tiểu nằm ở trong lòng tôi hỏi.

Là lực lượng kia sao?

Không, lúc ấy có hai lực lượng đang lôi kéo tôi, một cổ muốn kéo tôi vào núi Bất Chu, một cổ khác muốn mang tôi rời đi.

Nhưng cuối cùng cổ lực lượng muốn mang tôi rời đi kia không địch lại đối phương, tôi bị mang vào núi Bất Chu.

Trong mắt Mặc Hàn cũng là khó hiểu và lo lắng, hắn cũng không nhìn ra, tôi muốn nói cho hắn, nhưng lại bị cổ lực lượng kia áp chế, không thể miêu tả.

Bảo bảo còn đang ngủ say, tôi kiểm tra tình huống của nó một chút. Ở dưới sự bảo vệ linh lực của ta, nó cũng không có chuyện gì.

Lúc này tới núi Bất Chu, làm tôi có một loại dự cảm không tốt.

“Mặc Hàn, chúng ta biết rõ ràng chuyện của Vô Cực Ngọc Giản, nên nhanh rời đi đi.”

“Xảy ra chuyện gì sao?” Mặc Hàn hỏi.

Tôi bị bắt nói ra không có việc gì.

Mặc Hàn lại hơi nhíu mày lại, hắn hẳn là có thể nhìn ra tôi không thích hợp, chính là lại không nhìn ra tôi bị khống chế.

Xác nhận tôi không có việc gì, Mặc Hàn dẫn tôi đi Nhật Diệu Cung.

Nói ý đồ đến với Hòa Hi, vào ngày thứ năm, Hi Hòa gọi chúng tôi đi.

Vô Cực Ngọc Giản đã ở tay bà, cái khe bên trên lại nhiều hơn không ít.

Hi Hòa trả ngọc giản lại cho chúng tôi, nói: “Theo như lời các ngươi giam giữ đông đảo âm linh nơi đó, ta tìm được rồi. Nếu ta nhìn không lầm, đó là một cấm thuật.”

Lo lắng đồ vật kia sẽ tổn thương đến tôi, Mặc Hàn lập tức hỏi: “Cấm thuật gì?” Hi Hòa cười mà không nói, đón Tiểu Tiểu qua.

Tiểu nữ hài mặc vũ y màu vàng từ bên người tôi tung ta tung tăng chạy tới: “Mẫu hậu!”

“Tới, giúp mẫu hậu lấy một chút.” Hi Hòa đưa Vô Cực Ngọc Giản cho nàng, Tiểu Tiểu khó hiểu tiếp nhận.

Hi Hòa lại cho nàng một linh quả, dặn dò nàng không được buông Vô Cực Ngọc Giản ra, đã thấy một tay Tiểu Tiểu ôm Vô Cực Ngọc Giản, một tay ôm linh quả bẹp bẹp gặm.

Tôi và Mặc Hàn đều không rõ trong hồ lô Hi Hòa bán chính là dược gì.

Nàng chiêu đãi chúng tôi trong chốc lát, Tiểu Tiểu ăn xong ba linh quả, đang chuẩn bị đi lấy cái thứ tư, bị Hi Hòa ngăn cản.

Nàng cầm Vô Cực Ngọc Giản trong tay Tiểu Tiểu đi, ý bảo nàng nhìn về phía chỗ chúng tôi.

Ánh mắt Tiểu Tiểu trở nên rất xa lạ, nàng tò mò hỏi Hi Hòa: “Mẫu hậu, sao lại có quỷ và người sống ở Nhật Diệu Cung?”
Bình Luận (0)
Comment