“Mặc Hàn…” Tôi duỗi tay muốn nắm lấy tay hắn, Mặc Hàn lại hơi lui về sau một bước, né tránh.
Trước kia hắn chưa bao giờ như vậy!
Nhị Nhị cũng nhìn ra không thích hợp, lạnh giọng hỏi: “Lãnh Mặc Hàn, ngươi làm sao vậy?”
“Đúng vậy, làm sao vậy? Ngày thường Đồng Đồng là bảo bối của ngươi, như thế nào vừa mới…” Giọng nói của Tề Thiên trầmxuống, bởi vì nhìn thấy Bạch Diễm lại đây.
Hai tên nhóc tì tò mò đánh giá chúng tô, tuy cái gì Bạch Diễm cũng đều không hiểu, nhưng đôi mắt nhỏ tự do ở giữa tôi và Mặc Hàn vài lần, cũng nhìn ra giữa chúng tôi không thích hợp.
Hắn hạ xuống đi đến bên người tôi, nhón chân kéo ống tay áo của tôi, sợ hãi hỏi: “Mẹ, mẹ và ba ba cãi nhau sao…”
“Không có.” Tôi vội nói, nhìn Mặc Hàn bởi vì nghe được Bạch Diễm nói mà quay đầu lại, ngồi xổm xuống trấn an Bạch Diễm: “Không cãi nhau, chỉ là suy nghĩ phải đối phó với ma khí nơi này như nào.”
“Thật sao?” Bạch Diễm rất muốn tin tưởng tôi, chính là giữa tôi và Mặc Hàn chưa bao giờ từng có tình huống như vậy, hắn lại cảm thấy kỳ quái.
“Thật sự.” Tôi gật đầu, vuốt đầu nhỏ của hắn: “Con không cần suy nghĩ vớ vẩn, sao ba ba lại cãi nhau với mẹ chứ?”
“Đúng vậy…” Bạch Diễm cũng cảm thấy không có khả năng: “Mẹ là bảo bối của ba ba, sẽ không cãi nhau…”
Tôi nhớ tới hình ảnh lúc ấy Mặc Hàn cho mọi người ăn cẩu lương, lại nhớ đến bộ dáng hiện tại hắn né xa tôi ba thước, trái tim ngăn không được khổ sở.
“Đi chơi với chị Tiểu Tiểu đi.” Tôi xoay người hắn sang chỗ khác, cho Nhị Nhị một ánh mắt.
Nhị Nhị hiểu ý, đưa xe Thần Mặt Trời tới: “Tiểu Tiểu, dẫn Bạch Diễm lên xe.”
“Vâng!” Tiểu gà vàng nhìn xe thần màu vàng kia đã sớm nóng lòng muốn thử, lôi kéo Bạch Diễm từ trên lưng Hắc Kỳ Lân nhảy lên xe Thần Mặt Trời bên cạnh.
Mặc Hàn nhìn tôi, ánh mắt phức tạp, hắn như có cái gì đó muốn nói với tôi, nhưng chờ tôi nhìn về phía hắn, ánh mắt hai người đan xen, hắn xoay người sang chỗ khác, một mình đi tới trên đầu Hắc Kỳ Lân đứng.
“Giúp tôi chăm sóc Bạch Diễm.” Tôi nói với Tề Thiên, đi đến cạnh Mặc Hàn.
“Đi thôi, chuyện của phu thê bọn họ, chúng ta không quản được.” Tề Thiên lôi Nhị Nhị còn ở tại chỗ, trên lưng Hắc Kỳ Lân cũng chỉ còn lại Mặc Hàn.
Mặc Hàn là cố ý né tránh tôi, nhưng tôi muốn biết nguyên nhân.
Hắn vừa mới đối xử với tôi như vậy, tôi biết kia không phải ý của hắn, cho nên sẽ không hướng trong lòng đi. Nhưng hắn không thể trốn tránh tôi như vậy!
Nhưng mà, tôi mới đi đến chỗ cổ Hắc Kỳ Lân, đã bị một kết giới chặn đường đi.
Là Mặc Hàn hạ kết giới!
“Mặc Hàn!” Tôi gõ kết giới, bóng dáng của Mặc Hàn hơi giật giật ở trong kết giới. Lại không quay đầu lại nhìn tôi một cái.
Tôi lập tức như bị lợi kiếm đâm xuyên qua vậy.
Nhiều ngày tới nay, cho dù xảy ra chuyện gì, tôi đều có thể thản nhiên đối mặt. Bởi vì tôi biết Mặc Hàn ở bên người tôi, cho dù tôi làm đúng hay sai, hắn đều sẽ ủng hộ tôi, bao dung tôi.
Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới hắn cũng sẽ có một ngày như vậy.
“Lãnh Mặc Hàn!” Tôi không khỏi có chút tức giận thái độ lạnh nhạt này của hắn.
Mặc Hàn hơi nghiêng người, như muốn xoay người, rồi lại bị hắn mạnh mẽ ổn định.
Tôi càng thêm tức giận.
“Lãnh Mặc Hàn! Cởi kết giới cho em!” Quen biết Mặc Hàn cho tới nay, tôi chưa từng tức giận như vậy: “Nếu anh không cởi bỏ, tin em nhảy xuống hay không! Tin em không bao giờ để ý đến anh hay không!”
Mặc Hàn thờ ơ.
Xem như anh lợi hại!
Bạch Diễm và Tiểu Tiểu đều bị Nhị Nhị nhốt vào không gian tùy thân của hắn, ở bên trong chơi nhìn không ra tình huống bên ngoài, tôi cũng yên tâm.
Sau khi cho Nhị Nhị và Tề Thiên ngồi ở trên xe Thần Mặt Trời ánh mắt, tôi đi đến rìa trên lưng Hắc Kỳ Lân, nhìn Mặc Hàn.
Thấy hắn còn không nhìn tôi, tôi tức giận dậm chân: “Lãnh Mặc Hàn! Chính anh nuôi con trai đi thôi!”
Nói xong, tôi không để ý đến hắn, thả người nhảy xuống lưng của Hắc Kỳ Lân.
Bên tai truyền đến gióa gào thét, tôi không dùng linh lực, đôi mắt bị gió thổi đều không mở ra được, cũng thấy không rõ động tĩnh giờ phút này của Mặc Hàn là gì.
Từ xa, tôi đã nghe được Tề Thiên và Nhị Nhị đang khinh thường.
Tề Thiên cười lạnh nói: “Lãnh Mặc Hàn, lão bà ngươi ngã xuống.”
Giọng nói của Nhị Nhị càng lạnh nhạt hơn: “Nhảy xuống đi, Mộ Tử Đồng đã chết, con quỷ này sẽ biến thành người goá vợ.”
“Đồng Đồng có linh lực, không dễ dàng chết được.”
“Ngã thành bánh nhân thịt, còn không bằng chết, đến lúc đó, ta dùng lửa thành toàn cho nàng.”
“Vậy tiểu Bạch Diễm làm sao bây giờ? Nhìn cha hắn lạnh lùng thấy chết mà không cứu, có cha cũng như không cha, không phải tiểu Bạch Diễm sẽ thành cô nhi sao?”
Mặc Hàn không xuống dưới cứu tôi…
Rốt cuộc là hắn làm sao vậy!
Tôi tức muốn nổi điên!
“Nhị Nhị, có cứu hay không? Sắp rơi rồi!” Giọng nói của Tề Thiên dần nóng nảy, xem ra ngày thường to không bạch cho hắn ăn không!
Nhị Nhị vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt: " Lão công của Mộ Tử Đồng nàng đều không cứu, chúng ta cần gì quản chuyện này? Chờ Bạch Diễm ra, nhớ rõ nói cho hắn, mẫu thân hắn là bị cha hắn bức tử!”
“Được!”
Mắt thấy sẽ rơi xuống dưới rừng rậm nguyên thủy, lá cây màu xanh lục kia ở trong mắt tôi sắc bén như đao nhọn.
Tôi đang ở suy nghĩ muốn tự cứu hay không, bỗng nhiên, tôi cảm giác được quỷ khí của Mặc Hàn có dao động!
Một làn gió lạnh thổi tới, thổi cành cây dưới thân tôi sắp đụng phải, tôi rơi vào một ôm ấp lạnh lẽo.
“Hồ nháo!” Mặc Hàn ôm chặt tôi đứng ở phía trên cây bắn ngược lên một lần nữa, giữa mày có tức giận nhàn nhạt.
“Em cứ hồ nháo!” Tôi cũng tức giận: “Anh đều không nói chuyện với em! Còn không để em nhảy?? Hồ nháo? Em nhảy! Chờ em ngã thành bánh nhân thịt chết rồi, mỗi ngày em sẽ lấy diện mạo mình biến thành bánh nhân thịt khi chết kia tới ghê tởm anh! Nói được thì làm được!”
Mặc Hàn không nề hà nhìn tôi, tôi cũng không nhượng bộ chút nào nhìn hắn. Rốt cuộc, hắn vẫn nhượng bộ: “Thật là không có biện pháp ép nàng.”
Hắn than nhẹ một tiếng, liếc nhị nhị và Tề Thiên trên bầu trời xem diễn, mang theo tôi bay trở về trên lưng Hắc Kỳ Lân.
“A, Minh Vương đại nhân cứu lão bà.” Tề Thiên còn không quên trào phúng một câu.
Mặc Hàn lườm một cái, hạ xuống một kết giới cách âm.
“Thật xin lỗi……” Hắn thấp giọng nói với tôi.
“Sai ở đâu?” Tôi đen mặt hỏi hắn.
“Ta không phải cố ý không cứu nàng, Nhị Nhị và Tề Thiên đều ở đây, bọn họ sẽ không tùy ý nàng xảy ra chuyện. Ta không nghĩ tới, bọn họ lại thật sự không đi…”
“Em nói không phải cái này!” Tôi nổi giận đùng đùng chặn ngang hắn: “Vì sao anh không để ý tới em? Em tức giận là cái này!”
Mặc Hàn trầm mặc một chút, quay đầu đi không dám nhìn tôi.
“Lãnh Mặc Hàn!” Tôi càng thêm tức giận.
Lúc này hắn mới quay đầu lại, đau lòng nhìn tôi, lại càng thêm áy náy nhìn về phía cổ tôi, hắn nhẹ vỗ về qua lại cái cổ không lâu trước đây thiếu chút nữa bị hắn tự tay cắt đứt kia: “Đau không…”
“Nơi này đau.” Tôi chỉ ngực, giọng nói rầu rĩ, muốn khóc.
“Thật xin lỗi…”
“Em không cần xin lỗi, em muốn anh để ý em!”
Mặc Hàn áy náy không nói.
Tôi thật sự nhanh bị tức đến khóc.
Cố gắng hít cái mũi, không cho nước mắt chảy xuống, tôi không liếc mắt một cái nhìn chằm chằm hắn: “Mặc Hàn… Trước kia anh luôn là hỏi em, có phải không cần anh hay không. Hiện tại, anh như vậy, có phải không cần em hay không?”
“Đương nhiên không phải!” Hắn lập tức phản bác.
“Đó là vì sao? Vì sao không để ý tới em? Em biết anh sẽ không muốn giết em, nếu anh là có gì khó xử, anh nói cho em, được không? Mặc Hàn!”
Mặc Hàn khó khăn nhìn tôi, lại trầm mặc xoay người đi.
“Lãnh Mặc Hàn!” Tôi cả giận nói, hắn thờ ơ, tôi lại nói: “Anh không nói chuyện với em, về sau cũng đừng nghĩ em lại để ý đến anh!”
Một chân nhỏ đá Mặc Hàn, tôi xoay người đi ra khỏi kết giới, nhảy lên xe Thần Mặt Trời của Nhị Nhị.
“Tránh ra!” Xách Tề Thiên đang hăng say xem diễn ra, ta ngồi ở trên vị trí của hắn.“Đồng Đồng, ta không có chỗ ngồi…” Tề Thiên tỏ vẻ vô tội.
“Đi tìm Lãnh Mặc Hàn!” Tôi tức giận nói.
Tề Thiên liếc chúng tôi vài lần, trao đổi ánh mắt với Nhị Nhị, mang theo một tia cười nhạo đi tìm Mặc Hàn.
“A, Mặc Hàn, lão bà không cần ngươi à.” Tề Thiên thiếu đánh đến bên người Mặc Hàn.
Thấy Mặc Hàn không để ý tới hắn, hắn lại duỗi tay mình ra, giơ lên trước mặt Mặc Hàn: “Mặc Hàn, ta quyết định đời này đều không rửa tay! Ngươi thấy sao? Tay này của ta, Đồng Đồng vừa mới nắm! Là tay Đồng Đồng đó,”
Vẻ mặt hắn đáng khinh thêm thèm nhỏ dãi, tôi nhìn đều muốn đánh hắn, “Tay nhỏ kia, thật là mềm mại không có xương, sờ lên rất thoải mái…”
Quỷ mới nắm tay hắn!
Tôi là xách quần áo chỗ bả vai hắn lên!
Bỗng nhiên, quỷ khí của Mặc Hàn bạo trướng, công kích về phía Tề Thiên.
Tề Thiên liên tục né tránh, còn không quên bỏ đá xuống giếng: “Tức giận cái gì! Lão bà chính mình từ bỏ, còn không để người khác ăn ngon uống tốt sao? Đồng Đồng đừng nóng vội, chờ chúng ta tìm được Nặc Tung Linh Ngọc rồi, ca mang ngươi cơm ngon rượu say! So với đi theo quỷ chỉ có thể nổi tiếng đuốc này khá hơn nhiều! Đúng rồi, còn có tiểu Bạch Diễm! Chúng ta cũng mang tiểu Bạch Diễm đi, không để lại cho con quỷ này!”
Tề Thiên, tôi đã nói, anh như vậy sẽ bị Mặc Hàn đánh chết.
“Không tốt!” Nhị Nhị vốn xem diễn bỗng nhiên đứng dậy, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Mặc Hàn và Tề Thiên nơi đó, phi thân tiến lên.
Tôi cũng cảm giác không thích hợp!
Mặc Hàn lại động sát ý với Tề Thiên!
Lúc trước, tuy Mặc Hàn cũng đánh Tề Thiên rất nhiều lần, nhưng trừ bỏ lần đầu tiên Tề Thiên cướp Bạch Diễm đi, chúng tôi cho rằng hắn muốn làm tổn thương Bạch Diễm, từng có sát tâm với hắn, còn lại đều là vui đùa đùa giỡn.
Lần này, Tề Thiên hiển nhiên cũng là nói giỡn với Mặc Hàn. Mặc Hàn không nên sẽ có sát ý mãnh liệt như vậy.
Sát ý này… Giống vừa rồi hắn muốn giết tôi!
Tôi không kịp nghĩ nhiều, cũng đi theo Nhị Nhị bay trở về trên lưng Hắc Kỳ Lân.
“Mặc Hàn!” Nhị Nhị đã bắt đầu ngăn cản Mặc Hàn, hắn và Tề Thiên liên thủ, miễn cưỡng có thể chế trụ Mặc Hàn.
Con ngươi Mặc Hàn sâu không thấy đáy, kia không phải là đôi mắt tôi quen thuộc.
Tôi vội bắt đầu thổi khúc an hồn, lần này, công lực càng hao phí nhiều hơn lần trước, mới làm Mặc Hàn khôi phục thanh tỉnh.
“Lãnh Mặc Hàn, rốt cuộc sao ngươi lại thế này!” Nhị Nhị tức giận chất vấn: “Lại không nói, ngươi muốn cho tất cả mọi người bồi ngươi chết ở Cửu Châu sao!”
Mặc Hàn nhíu chặt mày, trầm mặc hồi lâu, nói với chúng tôi: “Trái tim của Huyền Vũ, ta đơn độc đi.” Hắn trịnh trọng nhìn về phía Nhị Nhị và Tề Thiên: “Mộ Nhi và Bạch Diễm, làm phiền các ngươi chăm sóc.”
“Em không cần.” Ở trước khi Nhị Nhị và Tề Thiên phản ứng lại, tôi tử chối đầu tiên.
Nhị Nhị và Tề Thiên nhìn nhau một cái, cũng không đồng ý: “Nếu ngươi không nói ra nguyên do, đừng nghĩ như nguyện!”
“Các ngươi còn không rõ sao? Ở bên ta mới là nguy hiểm nhất!” Ánh mắt Mặc Hàn nhìn tôi, trong nháy mắt hiện lên khó chịu hắn chưa bao giờ có.
“Vì sao? Có phải anh bị ma khí khống chế hay không? Huyền Quy nói, chỉ cần chúng ta tiêu diệt một tia ma khí bẩm sinh cuối cùng, tương đương với diệt ngọn nguồn ma khí! Mặc Hàn, không có việc gì, anh sẽ không ma hóa!” Tôi đi ra phía trước muốn ôm hắn, bị hắn ôm vào trong lòng trước một bước.
“Không phải ma khí…” Hắn ở bên tai tôi thấp giọng nói.
“Đó là cái gì?” Nhị Nhị vội hỏi.
“Là chính ta.”
Tôi hoảng sợ.
Nhị Nhị và Tề Thiên nhìn nhau một cái, khiếp sợ không biết nên nói cái gì.
“Sao sẽ là chính anh…” Tôi cảm thấy không thể tưởng tượng.
“Mộ Nhi, một cái chớp mắt kia, ta rõ ràng cảm nhận được ta muốn giết nàng…” Mặc Hàn không dám nhìn tôi, giọng nói tràn đầy áy náy. Ngay cả vòng tay hắn ôm tôi, đều hơi run rẩy.
“Lãnh Mặc Hàn, ta đã từng một lần hoài nghi ngươi đối xử tốt với một người sống như vậy, có phải là ngươi hay không. Có phải phong ấn ba ngàn năm, làm đầu óc ngủ đến hồ đồ hay không? Nhưng hiện tại, ta hỏi ngươi một câu, ngươi muốn giết Mộ Tử Đồng, vẫn là ngươi sao?” Nhị Nhị lạnh lùng nói.
Mặc Hàn ôm tôi không ngừng chặt, không để ý đến Nhị Nhị, mà nói với tôi: “Mộ Nhi, chờ lấy được Nặc Tung Linh Ngọc, nàng giết ta đi.”
“Không!” Tôi cũng ôm chặt lấy hắn: “Em không muốn anh chết!”
Mặc Hàn lại nhìn về phía Nhị Nhị và Tề Thiên, Tề Thiên vội vàng từ chối: “Ngươi chết, Đồng Đồng của nhà chúng ta sẽ phải thủ tiết!”
Nhị Nhị cũng nói: “Giết ngươi, Mộ Tử Dồng sẽ liều mạng với chúng ta.”
“Mặc Hàn, sẽ có biện pháp! Anh đã nói anh sẽ không tổn thương em, Sao anh có thể giết em? Có phải hay không? Nhất định là bị ma khí tìm được cơ hội! Lần trước Tề Thiên không tìm được tung tích của ma khí. Có thể là bởi vì ma khí kia che giấu tương đối sâu! Chờ chúng ta hủy diệt một tia ma khí bẩm sinh cuối cùng, anh sẽ khôi phục bình thường!”
“Các ngươi không thể đi nơi đó với ta.” Vẻ mặt của Mặc Hàn ngưng trọng: “Càng tới gần nơi đó, trong lòng ta muốn…” Hắn nhìn tôi muốn nói lại thôi, tôi biết hắn là muốn nói lòng hắn muốn giết tôi càng mãnh liệt.
“Nhưng chúng ta không đi với ngươi, nếu ngươi ở bên trong mất hết tâm trí, Nặc Tung Linh Ngọc làm sao bây giờ?” Nhị Nhị hỏi.
Mặc Hàn trầm mặc.
Ánh mắt hắn tự do ở trên người Nhị Nhị và Tề Thiên, suy nghĩ cái gì đó, lại từ bỏ. Tôi biết tâm tư của hắn.
Hiện tại, đã muốn bảo đảm tôi an toàn, lại phải cho Bạch Diễm lấy được Nặc Tung Linh Ngọc, chính là để Nhị Nhị và Tề Thiên đi với hắn, tôi, Bạch Diễm và Tiểu Tiểu chờ ở bên ngoài.
Nhưng mà, cho dù là có mặc ngọc làm cái chắn, mẫu tử ba người chúng tôi một mình ngốc tại Cửu Châu, cũng không an toàn.
Nghĩ không ra biện pháp thích hợp, Tề Thiên oán giận nói: “Lại nói tiếp, đến tột cùng Mặc Hàn ngươi là vì cái gì bị khống chế?”
“Chỉ sợ là Thủy Kỳ Lân.” Mặc Hàn cắn răng nói.
Tổ Long đã từng nói qua, bởi vì đều là Hắc Kỳ Lân, cho nên Mặc Hàn sẽ bị ma hóa Thủy Kỳ Lân ảnh hưởng.
Chẳng lẽ là thật sự?
“Mẹ!” Giọng nói vui sướng của Bạch Diễm phá vỡ trầm mặc giữa chúng tôi, hắn từ trong không gian tùy thân của nhị nhị di ra, trong lòng là một đống trái cây.
“Mẹ, cái này ăn thật ngon!” Tiểu gia hỏa giơ một cái cho ta, lại đưa cho Mặc Hàn một cái: “Ba ba, cái này cho ba! Cái này là Nhị Nhị ca ca! Còn có đệ đệ!”
Hắn đều phát cho chúng tôi một người một linh quả, nhìn bộ dáng Nhị Nhị một chút đều không đau lòng, đoán chừng linh quả tốt như vậy, tất cả hậu hoa viên nhà hắn đều có.
“Mẹ, xảy ra chuyện gì sao?” Hắn đột nhiên cảm giác không thích hợp, tò mò hỏi tôi.
“Không có việc gì, ba mẹ đang thương lượng lấy Nặc Tung Linh Ngọc như thế nào.” Tôi trấn an nói.
Bạch Diễm tỏ vẻ hoài nghi, hắn và Tiểu Tiểu hai người nói thầm một lát, quyết định ở chỗ này theo dõi, phòng ngừa ttooi lừa hắn.
Nhỏ mà lanh.
Không có biện pháp giải quyết, đoàn người đều nghỉ ngơi trên ở Hắc Kỳ Lân.
Thứ nhất là thuận tiện cho mọi người giao lưu ý tưởng gì đó, thứ hai cũng là Mặc Hàn vì phòng ngừa hắn lại phát cuồng muốn giết tôi, trữ Nhị Nhị và Tề Thiên cũng có thể ra tay cứu giúp.
Trong lúc đó, Mặc Hàn lại xuất hiện vài lần sát ý, đều bị toi kịp thời phát hiện, dùng khúc an hồn trấn an.
Chỉ là, càng tới gần trái tim của Huyền Quy, tình huống Mặc Hàn mất khống chế càng thường xuyên. Trong lúc đó, Mặc Hàn vẫn luôn đều cách xa tôi, sợ lại tổn thương đến tôi một lần nữa.
Tôi không đành lòng nhìn hắn một mình cố tình duy trì khoảng cách với chúng tôi. Mỗi khi muốn tới gần, thấy vẻ mặt giãy giụa kia của Mặc Hàn, sợ làm hắn càng khó chịu, lại chỉ có thể nhìn hắn ở phía sau rất xa.
Trạng thái như vậy, đừng nói là Bạch Diễm mẫn cảm, ngay cả Tiểu Tiểu thần kinh lớn đều nhìn ra không thích hợp.
“Ba ba…” Bạch Diễm nhịn đã lâu, rốt cuộc nhịn không được oa đến bên người Mặc Hàn. Hắn nhón mũi chân lôi kéo ống tay áo Mặc Hàn, nhẹ giọng hỏi: “Ba ba, ba và mẹ thật sự không cãi nhau sao…”
“Không có.” Mặc Hàn ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng sờ đầu nhỏ của Bạch Diễm: “Đừng lo lắng.”
Bạch Diễm bĩu môi, hắn sẽ không cảm thấy Mặc Hàn đang lừa hắn, nhưng lại cảm thấy Mặc Hàn nói cảm giác quái quái.
“Vậy vì sao ba ba đều không ngồi chung với mẹ?” Bạch Diễm giãy giụa ở trong lòng một phen, lại hỏi lần nữa.
Ánh mắt Mặc Hàn theo lời Bạch Diễm nói nhìn tôi ở cách đó không xa, lại cưỡng bách dời đi.
“Bạch Diễm, ba mẹ không có việc gì.” Mặc Hàn nói xong dừng một chút, ánh mắt hơi trầm xuống, như là làm quyết định gì đó rất lớn, lại nói với Bạch Diễm: “Về sau con phải nghe mẹ nói, cố gắng tu luyện bảo vệ mẹ.”
“Vâng! Ba ba, con sẽ cố gắng! Hơi thở hỗn độn nơi này, con cũng hấp thu rất nhiều, tu vi con tăng không ít đâu!” Bạch Diễm nói nắm chặt nắm tay nhỏ, tụ hai luồng Lam Diễm ở trong tay: “Ba ba xem!”
Quỷ hỏa của hắn cũng thuần tịnh hơn lúc trước.
“Làm rất tốt.” Trong mắt Mặc Hàn chứa tia khen ngợi, nhiều hơn là lo lắng với mẹ con chúng tôi.
Tôi vẫn cảm thấy Mặc Hàn đang âm thầm tính toán cái gì đó, lại trước sau đều đoán không ra rốt cuộc là hắn tính toán gì.
Rốt cuộc, ba ngày sau, chúng tôi đã thấy kim tự tháp nguy nga cổ xưa kia.
Uy áp nhàn nhạt của chư thần tàn lưu quanh quẩn ở gần đây, Nhị Nhị đi tra xét tình huống.
Tề Thiên mang theo Tiểu Tiểu và Bạch Diễm chơi đùa ở một bên, Mặc Hàn nắm chặt tay của tôi: “Mộ Nhi, nếu ta lại làm ra chuyện gì tổn thương nàng, giết ta! Không cần do dự!”
“Không được! Mặc Hàn…” Tôi còn chưa nói xong, trong tay bỗng nhiên bị Mặc Hàn đưa thứ gì đó.
“Nếu đến lúc đó không đành lòng xuống tay với ta, hãy bóp nát viên nội đan này.”
Tay của tôi run rẩy một chút, hạt châu lạnh lẽo trong lòng bàn tay kia, lại là nội đan của Mặc Hà…
“Anh mau thu lại đi! Em không cần!” Tôi nắm chặt của nội đan hắn. Cuống quít muốn đặt nội đan vào trong cơ thể hắn, lại bị hắn trở tay cầm tay của tôi, làm tôi nắm nội đan càng chặt.
“Mộ Nhi!” Hắn ổn định động tác tôi: “Nàng nghe ta nói, phía dưới đó là di tích Cửu Châu. Bên trong di tích, nguy hiểm thật mạnh, ta không những không thể bảo vệ nàng giống như lúc trước, còn có khả năng tổn thương nàng, nội đan này là cơ hội nàng ổn định ta!”
“Không có nội đan anh làm sao bây giờ!”
“Lại không phải lần đầu tiên không có, không có việc gì.” Hắn trấn an tôi, tôi lại ê ẩm cái mũi.
“Em có thể tự bảo vệ mình, anh thu nội đan lại đi. Không có nội đan, công lực của anh suy giảm mạnh. Nếu gặp phải nguy hiểm, anh còn bảo vệ em như thế nào…” Tôi cố gắng nghĩ lý do để hắn thu nội đan lại.
Mặc Hàn lại quyết định chủ ý: “Nội đan ở gần ta, công lực của ta sẽ không chịu ảnh hưởng. Nhưng nếu ta lại tổn thương nàng…”
Mặt hắn tràn đầy đau lòng: “Mộ Nhi, đừng do dự.”
Đang nói, Nhị Nhị đã trở lại.
“Phía dưới ta đã xem qua, có cửa vào, uy áp chư thần bên trong nặng một ít, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chúng ta.” Hắn nói.
“Vào đi thôi.” Mặc Hàn cho tôi một ánh mắt, bên trong đầy kiên quyết khác thường.
Nội đan của hắn, bị hắn dung vào lòng bàn tay tôi, chỉ có ở lúc tôi nguy hiểm, nội đan mới có thể hiện ra.
“Mẹ, chúng ta đi tìm tiểu rùa đen chơi sao?” Bạch Diễm nhảy lại đây hỏi tôi.
Tôi gật đầu, Mặc Hàn cố ý dặn dò nói: “Trong chốc lát con và Tiểu Tiểu đi theo Nhị Nhị.”
“Vì sao?” Bạch Diễm khó hiểu: “Con muốn ở bên ba mẹ.”
“Ba mẹ có việc, tạm thời không thể chăm dóc con.” Mặc Hàn nói.
Bạch Diễm chu miệng, có chút không cao hứng nhìn về phía tôi: “Mẹ…”
Tôi biết Mặc Hàn cố ý rời Bạch Diễm đi, là vì không cho Bạch Diễm nhìn thấy hình ảnh hắn ra tay với tôi.
“Bạch Diễm, ba ba phải bảo vệ mẹ, sẽ không thể chú ý đến con. Con đi theo Nhị Nhị ca ca, hắn sẽ chăm sóc con.” Tôi nói với Bạch Diễm.
Bạch Diễm suy nghĩ, chỉ có thể mất mát gật đầu: “Vâng… Vậy khi nào mẹ có thể chăm sóc cho con?”
Tôi và Mặc Hàn nhìn nhau một cái, không biết nên nói với Bạch Diễm như thế nào.
Mặc Hàn lại ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ bả vai Bạch Diễm, vẻ mặt ngưng trọng nói: “Chờ sau khi lấy được Nặc Tung Linh Ngọc, con dẫn mẹ rời khỏi nơi này.”
Bạch Diễm hiểu chuyện gật đầu, lại cảm thấy Mặc Hàn nói kỳ quái, tò mò hỏi: “Vậy ba ba đâu?”
Mặc Hàn trầm mặc một chút, mới nói: “Ba ba phải bảo vệ con và mẹ.”
“Ba ba không đi cùng sao?” Bạch Diễm khó hiểu hỏi.
Nhìn ánh mắt trong sáng của Bạch Diễm, Mặc Hàn đứng dậy, không trả lời vấn đề chính diệncủa hắn, mà nói: “Sau khi ra ngoài, phải ngoan một chút.”
Hắn tinh tế dặn dò Bạch Diễm, tôi ở một bên nghe, ngực trái có thứ gì đó đánh rất đau.
Bạch Diễm bị lừa đầu óc choáng váng, đi tìm Nhị Nhị và Tiểu Tiểu.
Mặc Hàn muốn mang theo tôi đi xuống, bị tôi cứng lại tại chỗ: “Anh không cùng chúng em trở về, phải không?” Tôi hỏi.
Mặc Hàn không trả lời, mà nói: “Trước đi xuống lấy Nặc Tung Linh Ngọc cho Bạch Diễm đi.”
“Anh nói trước cho em, có phải anh không trở về với chúng em hay không?”
“Mộ Nhi, ta bị Thủy Kỳ Lân ma hóa ảnh hưởng…”
“Anh nói cho em anh trở về hay là không trở về!” Tôi chặn ngang hắn, chỉ cần hắn trả lời xác minh một cái.