*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Tôi vội nhìn lại theo tầm mắt của mẹ tôi, ngoài cửa sổ phòng khách lầu một sát đất, quả nhiên Quân Chi đang đứng!
“Cậu!” Bạch Diễm cũng gọi một tiếng, mẹ tôi vội cười: “Quân Chi mau tiến vào! Xem, Bạch Diễm của nhà chúng ta mới tám tháng đã biết gọi người đấy!”
Bà ôm Bạch Diễm muốn đi mở cửa cho Quân Chi, tôi thấy Quân Chi không thích hợp, vội ngăn ở trước người.
Mặc Hàn dừng ảo thuật ở trên người mẹ tôi, mẹ tôi xoay người đi lên lầu hai. Bạch Diễm ngốc ở bên người chúng tôi.
“Mẹ, phong ấn của cậu giải khai sao?” Tiểu gia hỏa hỏi tôi.
Thật sự là hơi thở của Quân Chi, nhưng không chỉ là hơi thở của Quân Chi, nhiều hơn là hơi thở của Hồng Hoang.
Xem ra, Hồng Hoang Thiên Đạo nhận thấy được chúng tôi trở về, mạnh mẽ phá giải phong ấn của Mặc Uyên, bám vào trên người Quân Chi lại trở về tìm chúng tôi.
Ba mẹ tôi còn ở nơi này, tôi cũng không thể để Hồng Hoang đánh với chúng tôi ở chỗ này.
Tay Quân Chi đặt ở trên cửa kính, trên pha lê bỗng nhiên xuất hiện từng vết nứt, nháy mắt trở nên dập nát. Pha lê vỡ rơi tứ tung, bay về phía chúng tôi.
Tôi bảo vệ Bạch Diễm ở sau người, Mặc Hàn căng kết giới ra cho chúng tôi, chặn những pha lê có lực công kích đó.
Mắt thấy Quân Chi muốn tiến vào, tôi vội nói khẽ với Bạch Diễm: “Bạch Diễm, mang ông ngoại bà ngoại tìm Tinh Bác Hiểu. Sau đó để Tinh Bác Hiểu dẫn con trở về Minh Cung đi tìm nhị thúc con.”
Tuy tuổi Bạch Diễm không lớn, nhưng tu vi lại không thấp, thứ nhất là gốc rễ của hắn tốt, thứ hai là kinh nghiệm Cửu Châu làm tu vi hắn tăng một mảng lớn. Hiện tại, ngay cả không ít lệ quỷ ngàn năm Minh giới đều không phải là đối thủ của hắn.
“Sau khi tìm được Tinh Bác Hiểu, bảo hắn gọi điện thoại cho mẹ.” Tôi lại nói.
Bạch Diễm có chút luyến tiếc chúng tôi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời đi. Hắn đi lên lầu nhanh như chớp, mang theo ba mẹ tôi bay đến tiệm trà sữa của Tinh Bác Hiểu.
Hồng Hoang không phái thiên lôi đuổi theo, không biết là bởi vì không phát hiện đến hơi thở của Bạch Diễm, hay là bởi vì vội vàng tương nhận phụ tử với huynh đệ Khổng Tuyên.
“Chim lông xanh, phụ thân ngươi…”
“Cút!” Khổng Tuyên giận mắng, tức giận lườm Hồng Hoang trong thân thể Quân Chi với Đại Bàng.
Cơ thể Quân Chi chợt lóe, xẹt qua bên người tôi, trên người hắn truyền đến tử khí và oán khí không thấp, còn có mù hương hư thối nhàn nhạt.
Rốt cuộc Mặc Uyên đã để thân thể hắn tới nơi nào phong ấn?
Quân Chi đi đến trước mặt Khổng Tuyên và Đại Bàng, Khổng Tuyên lui về sau một bước duy trì khoảng cách với hắn, Đại Bàng cũng giống vậy.
Ai ngờ, quanh người ba người đều lại xuất hiện một đồ vật như vỏ trứng vây quanh bọn họ lại, nháy mắt đã biến mất ở trong phòng khách.
“Bọn họ đâu?” Tôi kinh ngạc nói.
“Vào không gian Hồng Hoang sáng tạo, đại khái là có chuyện muốn nói riêng.” Mặc Hàn nói.
Tôi không tự chủ được tưởng tượng ra hình ảnh cảm động ba con nhận nhau…
Nhưng nghĩ đến Hồng Hoang là dùng mặt của Quân Chi nhìn Đại Bàng và Khổng Tuyên gọi con, tôi đã thấy buồn cười rồi.
“Nhiều người như vậy, vì sao Hồng Hoang cố tình lựa chọn Quân Chi?” Tôi hỏi Mặc Hàn, chuyện này tôi vẫn không nghĩ ra.
Ánh mắt Mặc Hàn hơi trầm xuống, nói: “Mộ Nhi, hơi thở Hồng Hoang trên người Quân Chi, không giống như là bị đơn độc bám vào người mà lưu lại. Ngược lại càng như là trời sinh.”
“Có ý gì?” Tôi không hiểu, chỉ cảm thấy là chuyện phi thường không tốt.
“Trước kia không nhìn ra, sau khi trở về từ Cửu Châu, ta cũng có thể mơ hồ nhìn ra trước kia Bạch Diễm nhìn thấy một bóng người khác ở trên người Quân Chi.” Mặc Hàn nói.
Tôi kinh hãi, vội hỏi: “Đó là ai? Là Hồng Hoang sao?”
“Là Hồng Hoang, cũng là Quân Chi.”
“Quân Chi… Thật sự là Hồng Hoang?” Tôi không thể tin được đây là sự thật.
Mặc Hàn không lên tiếng, tôi biết hắn đang thừa nhận.
“Nhưng Hồng Hoang muốn giết em, Quân Chi luôn đều đối xử với em rất tốt! Bọn họ không có khả năng là cùng một người!” Tôi vẫn không muốn tin tưởng.
Mặc Hàn kiên nhẫn tiếp tục giải thích cho tôi: “Mộ Nhi, như là hai nhân cách theo như lời người sống các nàng. Lại so sánh chút, chính là giống như Nhược Thủy như vậy. Chẳng qua, Nhược Thủy hắc y và Nhược Thủy bạch y cũng không thể đồng thời xuất hiện, hơn nữa ai cũng đều không thể chế ước được ai. Mà Quân Chi, một mặt Hồng Hoang trên người hắn kia đã bắt đầu từng bước có thể chủ đạo hắn.”
“Không có cách nào sao?” Tôi không muốn trở thành kẻ thù với em trai tôi.
Mặc Hàn nhìn tôi, bất đắc dĩ lắc đầu.
Còn không biết Hồng Hoang đã biết chân tướng có thể từ bỏ đuổi giết tôi hay không, tôi và Mặc Hàn chạy về nhà ba mẹ tôi ở trước khi hắn đi ra.
Khi đó Tinh Bác Hiểu đang muốn mang Bạch Diễm trở về Minh Cung, chúng tôi trở về, tự mình dẫn theo Bạch Diễm trở lại Minh Cung, Tinh Bác Hiểu ở lại bảo vệ ba mẹ tôi.
Trở lại Minh Cung, chuyện thứ nhất chính là muốn hỏi Mặc Uyên nơi phong ấn Quân Chi. Tôi cảm ứng nơi của Mặc Uyên, hắn lại ở trong phòng ban đầu nhốt Cơ Tử Đồng kia.
Chúng tôi đi qua, còn chưa kịp mở miệng, Mặc Uyên tự mình vội vã nói với Mặc Hàn trước: “Ca, Mộ Quân Chi chạy thoát! Hồng Hoang hủy diệt phong ấn của ta!”
Tôi nhìn phòng nhỏ hẹp này, trách không được trên người Quân Chi có mùi hư thối!
Thi thể Cơ Tử Đồng ở chỗ này lâu như vậy, lại để Quân Chi ở nơi này, trên người hắn không có mùi mới là lạ!
“Anh phong ấn hắn ở chỗ này?” Tôi có chút tức giận.
“Bằng không thì sao?” Mặc Uyên hỏi lại: “Toàn bộ Minh giới, còn có nơi nào giấu thi thể tốt hơn nơi này sao?”
“Vậy mà Quân Chi còn bị Hồng Hoang bắt đi?” Tôi tức giận nói: “Hồn phách của hắn anh lại phong ấn ở nơi nào?”
Mặc Uyên không muốn nói, Mặc Hàn thúc giục một tiếng, hắn mới không tình nguyện phun ra ba chữ: “Oán Quỷ Hạp…”
Tôi hận không thể thọc chết hắn một kiếm!
Lại phong ấn hồn phách Quân Chi ở chỗ kia!
Quân Chi không bị ăn luôn đều xem như tốt rồi!
Lần đầu tiên tôi cảm ơn Hồng Hoang đã phá giải phong ấn cho Quân Chi.
Tôi tức đến không muốn nói chuyện với Mặc Uyên, kéo Mặc Hàn rời đi. Tề Thiên bắt quỷ truyền đến lời nói, sau khi ba người đều rời khỏi biệt thự, không có động thủ, chính là sắc mặt có chút kì quái.
Đoán chừng là nhiều năm làm kẻ thù như vậy, hiện tại phụ tử tương nhận cảm thấy xấu hổ, sắc mặt kém cũng là bình thường.
Mặc Hàn phái quỷ đi âm thầm nhìn chằm chằm, tôi cũng lười đến quản, nhiều hơn, là quan tâm về sau Hồng Hoang còn có thể nghĩ chơi chết tôi và Bạch Diễm hay không.
Lúc trước, hắn là bởi vì hận Hoàng Ngạo Tình giết chết hài tử của hắn, lại có mang hài tử của người khác. Hơn nữa kiêng kị thực lực của tộc Bàn Phượng, thù mới hận cũ đều tính chung, giết chết Hoàng Ngạo Tình, cũng giết chết tộc Bàn Phượng.
Hiện tại, đã biết tất cả đều là hiểu lầm, Hồng Hoang nên bồi thường cho Đại Bàng và Khổng Tuyên mới đúng?
“Mặc Hàn, anh nói đúng không?” Tôi hỏi Mặc Hàn: “Những năm gần đây Hồng Hoang âm thầm khẳng định không thiếu lần ngáng chân Đại Bàng và Khổng Tuyên, hiện tại hiểu lầm cởi bỏ, khẳng định hắn nên bồi thường cho anh em bọn họ đi?”
“Ai biết.” Mặc Hàn không quan tâm cái này, hắn hiển nhiên đang tự hỏi một chuyện khác: “Mộ Nhi, Đại Bàng và Khổng Tuyên ở trên người của nàng mưu đồ cái gì, chúng ta còn không rõ ràng lắm. Ta đang lo lắng, nếu bọn họ và Hồng Hoang hợp tác, cũng sẽ làm chúng ta trở tay không kịp.”
Tôi không tự chủ được đánh cái rùng mình: “Bọn họ hẳn là sẽ không đánh ý đồ gì xấu đi… Rốt cuộc e thế nào, Đại Bàng thế nào, cũng không đến mức Đại Bàng lấy tính mạng làm đại giới đi.”
Chẳng qua, Khổng Tuyên và Đại Bàng chỉ là phái chim tới Minh Cung bảo tôi không cần lo lắng cho bọn họ, cũng không nói cái gì với tôi, tôi vẫn cảm giác quái quái.
Trước kia, tuy bọn họ cũng không thành thật với tôi, nhưng chuyện liên quan đến Hồng Hoang sẽ nói cho tôi. Lần này, tôi cảm giác hai con chim có chút như đang trốn tránh tôi.
Mặc Hàn không nói, hắn kéo tôi vào trong lòng, có chút phiền não khẽ xoa lưng cho tôi: “Chỉ hy vọng nàng và Bạch Diễm có thể bình an.”
“Còn có anh, cũng phải bình an.” Nhớ tới lúc trước Mặc Hàn đều tính toán chết ở Cửu Châu, tôi đã khổ sở không kềm chế được.
“Đúng rồi, lúc trước anh rõ ràng có thể thoát khỏi khống chế của Hạo Viêm, vì sao còn giả vờ bị hắn khống chế?” Hiện tại Mặc Hàn bình an, tôi nhớ tới chuyện này có chút không vui: “Anh có biết làm em sợ muốn chết hay không!”
“Để phu nhân lo lắng, là vi phu không phải.” Mặc Hàn khẽ vuốt tóc dài của tôi, trấn an tôi tức giận: “Lần đầu tiên thật sự là bị khống chế, vài lần sau, lúc hắn lại khống chế ta, ta không chống cự toàn lực.”
Trách không được chỉ có lần đầu tiên Mặc Hàn là thật sự công kích tôi, sau vài lần, hắn đều chỉ là làm dáng. Động tác chậm như vậy, nghĩ đến là cố ý cho Nhị Nhị và Tề Thiên thời gian ngăn hắn lại.
“Vì sao không phản kháng?” Tôi không hiểu, từ trước đến nay Mặc Hàn ghét nhất người khác khoa tay múa chân với hắn, càng không cần thay thân thể của mình bị khống chế.
Nhắc tới chuyện này, ánh mắt Mặc Hàn hơi mang vài phần ngưng trọng: “Lúc hắn khống chế ta, ta cũng thấy được trong lòng hắn. Ở nơi đó, ta cảm nhận được hơi thở Bàn Phượng.”
“Vậy hơi thở Bàn Phượng là Kinh Ngữ?” Tôi hỏi, nhìn thấy Mặc Hàn gật đầu.
“Sau khi từ trong bí cảnh Huyền Xà đi ra, ta có thể cảm nhận được hơi thở Bàn Phượng trên người của nàng. Nơi đó truyền đến hơi thở tương tự với nàng, ta muốn đi tìm đến cùng. Nhưng Hạo Viêm bảo hộ nơi đó nghiêm mật, ta