Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

Chương 239

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tề Thiên thở dài không nói chuyện nữa, cái này làm cho lòng tôi càng thêm không yên.

“Mộ Nhi, đừng nghĩ nhiều, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện.” Mặc Hàn trịnh trọng hứa hẹn nói.

Tôi tin hắn, nhưng ánh mắt thương xót kia của Tề Thiên làm đáy lòng tôi bất an. Ánh mắt kia, giống như là ánh mắt Mặc Uyên nhìn tôi khi lần đầu tiên tôi ở trên xe lửa nhân gian.

Thương xót như tôi yếu ớt tùy thời đều sẽ chết đi.

“Tại sao lại như vậy…” Tề Thiên thở dài, biết Mặc Hàn không muốn để tôi biết chân tướng, cũng ngoan ngoãn không nhắc tới.

Đôi tay hắn chống mặt ngồi ở bên cạnh, vạn phần khó hiểu nhìn tôi: “Đồng Đồng sao sinh mệnh lực lại trôi đi?”

Mặc Hàn không để ý tới hắn suy nghĩ linh tinh, đi đan phòng lấy một lọ đan dược đến cho tôi ăn. Tờ giấy trên viết đan bình bị hắn xé xuống, tôi tin hắn sẽ không hại tôi, nhưng càng muốn biết tình huống của mình hơn.

“Mặc Hàn… Em… Sẽ chết sao?” Cuối cùng, tự hỏi nửa ngày, tôi vẫn lo sợ bất an hỏi.

Mặc Hàn lập tức nói: “Ta sẽ không để nàng chết! Mộ Nhi, ta là Minh Vương, nàng là Minh Hậu, sao sẽ chết?”

Đúng! Tôi nhất định sẽ không chết! Tôi cũng liều mạng an ủi mình như vậy ở trong lòng, nhưng giác quan thứ sáu kia luôn nói cho tôi chuyện ngược lại.

Tề Thiên vì có thể giúp tôi, tạm thời ở bên trong Minh Cung.

Mặc Hàn vẫn cho tôi ăn đan dược ngày đó, hơn nữa tần suất càng ngày càng cao. Thừa dịp hắn không chú ý, tôi trộm vào đan phòng của hắn. Tìm nửa ngày, phát hiện dược danh đan dược bị hắn xé xuống kia là Thọ Nguyên Đan.

Mặc Hàn đang dùng đan dược kéo mệnh cho tôi, nói cách khác, nếu thọ mệnh của tôi không đủ dùng…

Tôi dần phát hiện trên tay mình xuất hiện nếp nhăn mà tuổi này không nên có. Ngay từ đầu chỉ là rất ít, sau đó tình huống làn da lỏng lại là càng ngày càng nghiêm trọng. Đồng thời, tôi phát hiện khóe mắt mình xuất hiện nếp nhăn nơi khoé mắt.

Tôi đang biến già, lấy một loại tốc độ quỷ dị đang kết thúc cả đời tôi.

“Tề Thiên, anh nói thật với tôi, đến tột cùng tôi làm sao vậy?” Mặc Hàn không muốn nói cho tôi, nhất định là lo lắng tôi biết sẽ sợ hãi, tôi chỉ có thể hỏi Tề Thiên.

Tề Thiên do dự không chịu nói, tôi lại nói ra phỏng đoán của mình, hắn chấn kinh một phen: “Đồng Đồng, ai nói cho ngươi!”

Quả nhiên, tôi đoán đúng rồi.

Cục đá biến thành bột phấn kia chính là tương lai của tôi, cuối cùng tôi thật sự sẽ chết…

Nghĩ đến sẽ lập tức không gặp lại Mặc Hàn và Bạch Diễm, tôi đã khổ sở đến không chịu được. Cơ thể hoảng hốt muốn ngã xuống, cũng may Tề Thiên tay mắt lanh lẹ đỡ tôi.

“Đồng Đồng, hiện tại ngươi không cần suy nghĩ nhiều quá. Thọ mệnh nhân gian do Minh Vương quản hạt, Lãnh Mặc Hàn sẽ không để ngươi chết!” Tề Thiên tận khả năng trấn an tôi.

Nhưng có một số việc là ngay cả Mặc Hàn đều không có biện pháp…

Tôi vươn tay, Tề Thiên khó hiểu: “Làm sao vậy?”

“Tôi đang già đi…” Giọng nói của tôi không tự giác có vài phần run rẩy: “Có phải tôi lập tức sẽ chết già… hay không?”

Tề Thiên nhìn tôi không nói, có chút khổ sở quay đầu đi.

Tôi biết tôi lại đoán đúng rồi.

Có lẽ có một ngày, tôi sẽ biến thành một người già, giống những ông bà lớn tuổi ở nhân gian đó, tóc sẽ thưa thớt, răng sẽ rụng, trên mặt đầy nếp nhăn và da đồi mồi…



Tôi không tự chủ được đánh cái rùng mình, đứng dậy đi ra ngoài.

Tôi không muốn để Mặc Hàn nhìn thấy tôi như vậy!

Tề Thiên lo lắng đuổi theo, bước chân của tôicàng đi càng nhanh, lại không ngờ bước một nửa chân, sẽ phải ngã xuống mặt đất.

Tề Thiên dùng pháp lực truyền đến đỡ lấy tôi ở sau người, lại có một quỷ khí khác nhanh hơn, Mặc Hàn đã đỡ được tôi trước một bước.

“Không có việc gì chứ?” Hắn quan tâm hỏi, kéo tôi vào trong lòng bế lên.

Tôi lắc đầu, nghĩ đến bộ dáng về sau mình sẽ biến thành, che kín của đôi mắt Mặc Hàn.

“Mộ Nhi.” Mặc Hàn có chút bất đắc dĩ.

“Em sẽ biến xấu… Anh không cần xem…”

“Không xấu, Mộ Nhi của ta vẫn luôn đẹp nhất.” Mặc Hàn nói.

Tôi hít cái mũi, ngay lập tức vừa tức giận lại vừa khổ sở, không rõ mình muốn trải qua ngày tháng sống bình yên với Mặc Hàn, vì sao cứ phải gặp những việc này.

“Mặc Hàn… Chúng ta trở về được không…” Giọng nói của tôi rất nhẹ, không biết có phải ảo giác hay không, tôi đã có thể cảm nhận được loại già nua trong giọng nói của mình.

Mặc Hàn tất nhiên là đáp ứng, dẫn theo tôi về tẩm cung của chúng tôi.

Hắn đặt tôi ở trên giường, khẽ hôn qua mặt tôi, lại đút cho tôi ăn một viên đan dược. Đó là Thọ Nguyên Đan, hôm nay đã là lần thứ ba rồi.

Thọ Nguyên Đan Mặc Hàn tự tay luyện chế, một viên mà nói có thể gia tăng một ngàn năm thọ mệnh. Hiện giờ, thứ này một ngày tôi ăn ba viên…

Do dự nửa ngày, tôi vẫn không hỏi ra, làm bộ mình không biết đó là thứ gì.

Mặc Hàn lo lắng tôi đã biết tình huống của mình mà sợ hãi, vậy tôi giả vờ không biết là được, như vậy hắn cũng có thể bớt lo lắng cho tôi.

“Mặc Hàn… Trước kia em và anh đã chụp rất nhiều ảnh chụp, đều ở biệt thự Lục Thành của chúng ta, về sau anh để Tinh Bác Hiểu đi in ra đi.” Tôi chậm rãi nói, nơi đó có thanh xuân tươi đẹp nhất cả đời này của tôi, tôi trong trí nhớ của Mặc Hàn, hẳn là thanh xuân xinh đẹp như vậy.

Mặc Hàn khẽ nhíu mày, nói: “Về sau ta và nàng cùng đi đóng dấu.”

Tôi còn có về sau sao…

Tôi muốn đáp ứng, nhưng nhìn màu da trên tay chính mình đã bắt đầu sạm đi vì sắp già kia, không dám dễ dàng hứa hẹn.

Sao Mặc Hàn sẽ nhìn không ra tôi lo lắng, lại ôm chặt lấy tôi lần nữa: “Mộ Nhi, không cần suy nghĩ những lung tung rối loạn đó.”

“Nhưng em sẽ chết…” Tôi buột miệng thốt ra, ôm Mặc Hàn có loại xúc động muốn khóc.

Mày Mặc Hàn nhíu chặt lại, hắn giúp tôi lau đi nước mắt đảo quanh ở hốc mắt mà tôi dùng sức nhịn xuống, trịnh trọng nói: “Mộ Nhi, vi phu nói qua sẽ không để nàng chết, thì sẽ không để nàng chết. Nàng còn trẻ, không cần suy nghĩ những chuyện không có khả năng đó.”

Nhắc tới chuyện này, hắn nên khổ sở hơn tôi đi.

“Mặc Hàn…” Rất nhiều lời nói nối tiếp nhau ở trong đầu tôi, muốn nói toàn bộ cho Mặc Hàn, nhưng lại sợ không nói sẽ không có cơ hội nói.

Nhưng mà, sợ nói ra sẽ khiến Mặc Hàn càng thêm khổ sở, tôi lại nhịn xuống.

Tôi ôm hắn, lặp đi lặp lại ký ức đã xả ra từ khi quen biết hắn cho tới bây giờ, chưa bao giờ tiếc nuối mình những không khôi phục những ký ức đó như thế.

Những ký ức đó, cũng tốt đẹp khi tôi và Mặc Hàn ở bên nhau.



Mệt mỏi từ trong một góc không biết tên thổi quét mà đến, không biết là Mặc Hàn âm thầm hạ hôn mê chú cho tôi hay là thật sự bởi vì ta già rồi.

Ghé vào đầu vai Mặc Hàn, tôi nặng nề ngủ thiếp đi.

Tôi ngủ cũng không an ổn, nhưng kỳ quái chính là, lại ngay cả một giấc mơ cũng không mơ. Trước kia bà nội thường nói, người già rồi rất ít khi nằm mơ, tôi nói vậy cũng là như thế đi.

Lúc tỉnh lại, Mặc Hàn đã ngồi trên đầu giường thủ tôi, trong phòng có quỷ khí dày đặc của hắn, hẳn là kết quả sau khi hắn sử dụng đại lượng pháp thuật. Hiện tại, tay hắn nắm chặt tay của tôi, ánh mắt thâm thúy đang trầm tư cái gì đó.

Tôi tỉnh lại giật giật, lúc này hắn mới chú ý tới tôi đã tỉnh, thu hồi suy nghĩ nở một nụ cười nhạt với tôi.

“Mặc Hàn…” Tôi chống cơ thể muốn từ trên giường ngồi dậy, vừa lên tiếng, giọng nói già nua kia làm tôi xa lạ.

Chuyện đáy lòng không muốn thừa nhận nhất đã xảy ra như vậy, tôi khiếp sợ vươn tay, phát hiện đôi tay vốn trắng nõn giờ phút này đã là da bọc xương khô khốc.

“Mộ Nhi, đói bụng đi, muốn ăn cái gì?” Mặc Hàn lên tiếng dời đi lực chú ý của tôi, hắn nắm tay của tôi, dùng hắn bàn tay to bao ở toàn bộ tay của tôi, không cho tôi nhìn thấy.

Tôi không dám ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, muốn rút tay mình về, Mặc Hàn lại nắm rất chặt, không cho tôi đi.

Một cái tay khác của tôi ché kín mặt mình, nơi bàn tay chạm đến kia, làn da lại vô cùng thô ráp.

Chuyện tôi lo lắng nhất nhất định đã xảy ra!

Tôi lấy ra gương nhỏ giấu ở dưới gối đầu, Mặc Hàn muốn cướp đi, tôi lại vẫn thấy được chính mình trong gương ở một cái nháy mắt —— một lão nhân…

Kia không phải là tôi!!

Tuy trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng tôi biết, đó chính là tôi…

Tôi kinh hãi muốn trốn vào trong chăn, Mặc Hàn muốn ngăn cản, tôi vội đẩy hắn ra: “Anh đi! Anh không cần nhìn! Mặc Hàn không cần nhìn!”

“Mộ Nhi, đừng sợ…”

“Em không sợ! Anh không cần nhìn!” Tôi không sợ già, tôi chỉ sợ mình trở nên không xứng với Mặc Hàn.

“Mộ Nhi…”

“Mặc Hàn anh đi được không… Em không muốn anh thấy bộ dáng này của em…” Nghĩ đến Mặc Hàn ngày này phải nhìn tôi dần già đi, tôi đã khổ sở muốn chết, giọng nói cũng không tự chủ được nghẹn ngào: “Anh đi được không… Hu hu… Anh đi đi…”

“Mộ Nhi, đừng khóc.” Hắn có chút luống cuống tay chân dỗ tôi, muốn tới ôm tôi.

Tôi nghĩ đến bộ dáng hiện tại này của mình, hốt hoảng né tránh: “Em già rồi… Không cần ôm em… Xấu muốn chết… Một kẻ xấu xí…”

“Mộ Nhi của ta không xấu!” Mặc Hàn lại thanh minh lần nữa, tiếng khóc của tôi lại lớn hơn nữa.

“Mặc Hàn, anh đi được không…” Thân thể của tôi không ngừng run rẩy, mỗi lần tay Mặc Hàn muốn lại đây ôm tôi, đã bị tôi càng thêm kinh hoảng né tránh.

Tôi đã trốn đến góc giường, cả người đều ở trong chăn cuộn tròn thành một cục.

Mặc Hàn ở bên ngoài do dự thật lâu, sợ tôi càng thêm kinh hoảng, mới không đành lòng hạ quyết tâm: “Vậy ta ở ngoài phòng, nàng có việc thì gọi ta.”

Tôi nức nở gật đầu, Mặc Hàn đứng dậy, hắn ở mép giường dừng lại một lát, nói: “Mộ Nhi, ta yêu chính là con người của nàng, đều không phải là khuôn mặt của nàng. Ở

Bình Luận (0)
Comment