Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 135


Máu tươi rất nhanh liền dừng chảy, tôi nhìn về phía Thiên Ngạo gật gật đầu, anh ta liền lấy ga giường đang quấn trên chân của tôi ra.
Vết thương vừa bị chảy máu ròng ròng.

Hiện tại đã hoàn hảo như lúc ban đầu, mà tốc độ khép lại này so với lúc trước là còn nhanh hơn nhiều, trong lòng tôi vừa sợ vừa mừng, "Thiên Ngạo, em không có biến thành người bình thường!!"
Thiên Ngạo vẫn luôn hy vọng tôi tồn tại ở thân phận thi quỷ, có thể cùng anh ta ở bên nhau mãi mãi không bao giờ chia lìa, cho nên bây giờ anh ta tự nhiên cũng rất vui mừng, còn kích động ôm tôi vào trong ngực mình.
"Thật tốt quá, Mộng Mộng à.

Chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi!”
"Đúng vậy Thiên Ngạo, em muốn vĩnh viễn ở bên cạnh anh, nhưng anh còn phải hứa với em một chuyện." Nói đến đây, tầm mắt tôi nhìn về phương hướng mà Trần Kha rời đi khi nãy.
"Anh sẽ đáp ứng tất cả."
"Tình trạng thân thể hiện tại của em đó, anh phải giữ bí mật với bất cứ ai, kể cả người phụ nữ Trần Kha kia, còn có em muốn xuất viện!! Bây giờ em không phải là người bình thường, anh đâu cần lo lắng nữa nha?"
Tôi còn chưa lo liệu hậu sự cho sư phụ, làm sao có thể yên lòng ở lại trong bệnh viện.
"Ơ, chị Mộng Mộng, chị nói mình không phải người bình thường là có ý gì? Chẳng lẽ chị vẫn là thi quỷ hả?" Một giọng nói thì thào vang lên.
Một bóng người ở phía sau Thiên Ngạo đột ngột ngồi dậy, tôi nghiêng đầu nhìn qua.


Là Tiểu Bạch, em ấy đã tỉnh rồi, tôi kích động lại muốn xuống giường, bị Thiên Ngạo ngăn cản bắt tôi mang giày vào rồi mới xuống đất.
"Tiểu Bạch, em tỉnh rồi!"
"Chị Mộng Mộng, đã có chuyện gì xảy ra vậy ạ? Tại sao em lại ở đây?”
Tiểu Bạch ho khụ khụ, cục máu đông từ trong phổi bị ho ra, vẻ mặt em ấy đờ ra nhớ đến chuyện lúc trước, lại nhìn Lãnh Thiên Ngạo ở bên cạnh, sợ tới mức trốn ở phía sau người tôi, "Chị Mộng Mộng, người này..."
Tôi vội vàng ôm lấy em ấy và vỗ vỗ vào lưng, "Tiểu Bạch, em đừng sợ, anh ấy là chồng chị, lúc trước có chút hiểu lầm.”
Hồi tưởng lại lúc trước Lãnh Thiên Ngạo không phân biệt xanh đỏ liền đánh Tiểu Bạch một chưởng, trong lòng tôi lại tức giận, đen mặt nhìn qua anh ta.

"Anh còn không đến đây xin lỗi?"
Lãnh Thiên Ngạo câu môi lên cười khẽ, yêu chiều lắc lắc đầu, sau đó đi đến trước mặt Tiểu Bạch, "Tiểu Bạch, lúc trước có chút hiểu lầm, cho nên anh ngộ thương em, cho anh xin lỗi.”
Ngay cả tôi cũng không nghĩ tới Thiên Ngạo lần này lại nghe lời như vậy, dựa theo tính tình trước kia của anh ta, nào chịu cúi đầu với người ngoài?
"Tiểu Bạch, em tha thứ cho anh ấy đi, em không cần lo lắng bệnh tình của mình nữa đâu, bây giờ em cũng là thi quỷ rồi.

Bệnh tật của người bình thường không có tác dụng gì đến em cả, chưa đến vài ngày sau thì cơ thể của em sẽ khôi phục lại trạng thái tốt nhất.”
"Sao, thi quỷ? Vậy trước đó em đã bị đánh chết rồi ạ?" Sắc mặt của Tiểu Bạch tái nhợt đi.

Tôi xấu hổ gật đầu.

"Tiểu Bạch, xin lỗi em, tất cả đều do chị."
Tiểu Bạch vội vàng xua tay, "Chị Mộng Mộng, chị không cần xin lỗi đâu, như thế này cũng rất tốt, hôm nay em biến thành thi quỷ, thì có bạn rồi, chị có biết không? Trước đây họ không dám đến gần em coi em như một con quái vật vậy.”
Em ấy nói xong thì khóc lên, chắc lại nhớ tới lúc trước bị người ta đối đãi không công bằng nên bi ai, cho dù tâm lý em ấy có vững hơn nữa, cũng khó tránh khỏi việc không tiếp thu được.
Thấy Tiểu Bạch mừng rỡ tiếp nhận thân phận thi quỷ, tôi cũng rất vui mừng, kéo tay em ấy nói, "Từ lần đầu tiên gặp mặt em, chị đã cảm thấy hai chúng ta có duyên, quá khứ chúng ta từng gặp phải đều rất tương tự nhau, nếu như em không ghét bỏ, sau này liền đi theo bên cạnh chị đi, chị sẽ chăm sóc em."
"Chị Mộng Mộng, chị tốt quá!"
Tiểu Bạch cắn môi liền xuống giường quỳ gối trước mặt tôi, tôi vội vàng đỡ em ấy dậy, "Nếu không phải chị thì em cũng sẽ không biến thành thi quỷ, người nên nói lời cảm ơn là chị mới đúng, cám ơn em có thể tha thứ cho Thiên Ngạo nhà chị.”
Vừa nhắc đến Lãnh Thiên Ngạo, Tiểu Bạch vẫn có chút khiếp đảm, nhưng biết anh ta là chồng tôi thì mới từ từ thả lỏng, còn chọc ghẹo nói, "Chị Mộng Mộng, chồng chị cũng quá ghê gớm nha, chỉ dùng một chưởng liền đánh chết em.”
Trên trán ta trượt xuống mấy đường đen, "Em đừng khen ngợi anh ấy, sau này nếu lại xuất hiện loại chuyện làm người vô tội bị thương, thì chị tuyệt đối không dễ dàng tha cho anh ấy đâu!”
"Được được được, lời bà xã đại nhân nói ra chính là thánh chỉ, được chưa? Nếu hai người nói chuyện xong rồi thì xuất viện thôi, anh nhớ không lầm, hình như sáng mai là ngày an táng sư phụ.”
Hiện tại trời đã sắp tối, tôi vội vàng đưa theo Tiểu Bạch cùng đi đến nhà sư phụ.
Trước cổng tứ hợp viện treo vải trắng, đẩy cửa đi vào, cột trụ cây hoa trong viện cũng đều được treo vải trắng, linh cữu của sư phụ được đặt ở chính đường, Gia Minh mặc đạo bào đang làm siêu độ cho sư phụ.
Hôm nay trong nhà hình như còn có khách, ngoại trừ Hải Yến và Nhiếp Tranh mặc tang phục quỳ trên mặt đất ra, còn có mấy người đàn ông mặc âu phục màu đen ngồi ở hai bên, còn có một người ăn mặc mộc mạc là mặc áo bào màu tro, có thể là đạo hữu kết giao bình thường của sư phụ.

Thấy chúng tôi đi vào, những người đó ngẩn ra, vẻ mặt bối rối có chút đứng ngồi không yên.
Hải Yến vừa thấy tôi đi vào, vội vàng đứng dậy nghênh đón tôi, "Mộng Mộng, cậu không sao chứ, lúc trước lẽ ra tớ không nên đồng ý cho cậu cậy mạnh, cậu vừa mới thay máu."
"Không có việc gì, tớ hiện tại rất tốt, cho chúng tớ mặc áo tang đi, cũng may vẫn kịp đưa tiễn sư phụ một đoạn đường cuối."
"Ừm, Mộng Mộng, cậu thật có lòng." Hải Yến lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, xoay người vào nội đường.
Vừa rồi tôi đặc biệt chú ý một chút, ngay khi Hải Yến nhắc tới tôi thay máu, mấy người đàn ông mặc âu phục kia rõ ràng lại sửng sốt, còn có ánh mắt của bọn họ, không biết là cố ý hay vô tình tránh đi Lãnh Thiên Ngạo, giống như là nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng đáng sợ.
Nếu như những người này là đạo hữu của sư phụ, bọn họ hẳn là phát hiện thân phận của chúng tôi, có lẽ lúc trước sư phụ không có nói cho bọn họ biết, đột nhiên cứ như vậy đi vào một gian phòng đầy thi quỷ và ác quỷ, sao mà người ta không sợ được cơ chứ?
Nhưng tôi thật lòng rất cảm tạ bọn họ vì hôm nay có thể đến đây, sau khi mặc vào đồ tang, trước tiên tôi lấy thân phận chủ nhà hành lễ với mấy vị khách ở hai bên bàn, sau đó mới đi qua quỳ gối bên cạnh Nhiếp Tranh.
Lãnh Thiên Ngạo biết tôi coi sư phụ như là cha mẹ tái sinh, nên cũng quỳ theo ở bên cạnh tôi, Tiểu Bạch thì quỳ sau lưng chúng tôi.
Trừ chuyện đó ra, tất cả mọi người cũng không nói thêm một câu nào, pháp sự của Lỗ Gia Minh đến bảy giờ tối mới chấm dứt, màu trời đã tối hẳn.
Mấy vị sư phụ đạo hữu như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, liếc nhau một cái rồi đứng lên chắp tay nói lời tạm biệt với Lỗ Gia Minh, "Cháu hãy nén bi thương, cũng hy vọng Lỗ đại sư có thể lên đường tốt, mấy người chúng ta còn có việc quan trọng, liền đi trước.”
Gia Minh đắm chìm trong đau đớn, căn bản không có lo lắng những thứ khác, sau khi chắp tay đáp lễ liền làm động tác mời mấy người kia.
Cũng không thể để cho bọn họ cứ như vậy đi.
Nên tôi đứng dậy ngăn cản đường đi của bọn họ, "Các chú các bác có chuyện gì gấp gáp vậy? Tới nơi này đã một ngày rồi, vẫn là nên ở lại ăn cơm tối rồi hẳn đi.”
Tôi vừa dứt lời, Lãnh Thiên Ngạo cùng Nhiếp Tranh cũng đều đứng ở phía sau tôi, mấy người đó bị dọa sợ co rụt lại.
Tần Hải Yến từ bên ngoài đi vào vừa vặn nhìn thấy một màn này, vội vàng gọi mấy chú bác ngồi xuống, "Các chú các bác còn chưa dùng cơm sao lại đi rồi? Đồ ăn của khách sạn sẽ được đưa đến ngay thôi ạ, các chú các bác ở lại dùng cơm đi ạ, bằng không sư phụ nhất định sẽ trách chúng con tiếp đãi mọi người không chu đáo.”
Lỗ Gia Minh nghe chúng tôi nói như vậy, lúc này mới phản ứng lại mình đã thất lễ, thế là cực lực khuyên bảo các chú các bác ở lại dùng cơm.
Mấy người đó không ăn cơm đã muốn rời đi giờ lại bị mấy thi quỷ chúng tôi bao vây, nếu như bọn họ cứng rắn muốn đi, thì e là sẽ nổ ra một trận chiến khốc liệt. 

Trong lúc giằng co, đồ ăn bên khách sạn mẹ Tần Hải Yến đã được đưa tới, bọn họ càng không có lý do rời đi, thế là bốn người đành phải ở lại dùng cơm.
Tần Hải Yến biết chúng tôi là thi quỷ, cho nên cố ý dặn phòng bếp của khách sạn làm mấy món ăn có máu, hơn nữa tôi lại vừa mới tỉnh lại từ hôn mê, cho nên cậu ấy còn đặc biệt sai người chuẩn bị cho tôi máu lừa bổ sung.
Vừa ngửi thấy mùi máu tươi, dòng máu vốn bình tĩnh của tôi lại xao động, không giống như lúc trước nóng nảy, mà là cảm giác tê tê dại dại, giống như là khi còn bé nhìn thấy một loại đồ ăn vặt nào đó và liên tục nuốt nước miếng. 
"Thật sự là quá ngon, so với máu gà lúc trước uống tốt hơn nhiều." Tôi buông bát xuống chép chép miệng, hài lòng nhìn sắc mặt biến hoá lớn của các chú các bác ấy.
Lúc ăn cơm bọn họ ai nấy đều ăn mà không cảm giác được mùi vị gì cả, gần như là ăn rất ít, chắc lại đang nghĩ chuyện chuồn đi.
Sau khi tôi làm như vậy, sắc mặt tất cả mọi người đều tái nhợt, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm đồ ăn trước mặt mình, sinh ra sợ hãi, sợ lộ ra một ánh mắt không đúng sẽ bị tôi làm thành canh máu để uống.
Đợi đến khi mọi người sắp ăn xong, tôi buông đũa xuống nhìn các chú các bác đó, nói: "Các chú các bác không cần sợ hãi, chúng con sẽ không làm tổn thương mọi người, hơn nữa còn chân thành cảm tạ mọi người có thể đến đưa sư phụ một đoạn đường cuối cùng, trước khi sư phụ qua đời, sư phụ đã nhận định để con tiếp quản phái Mao Sơn, về sự phát triển của phái Mao Sơn sau này, sau khi ăn xong con mời các chú bác ở lại trao đổi cùng con."
Tất cả mọi người vừa nghe phái Mao Sơn truyền cho tôi - một thi quỷ, thì đều dời ánh mắt về phía Lỗ Gia Minh, đương nhiên tôi cũng nhìn theo sang chỗ Lỗ Gia Minh.
Trên mặt Gia Minh ngoại trừ đau thương còn lại là ôn hòa, anh ta nhàn nhạt nói, "Đây xác thật là ý tứ của sư phụ, hơn nữa Gia Minh tự biết mình học nghệ không giỏi, về sau sẽ toàn lực phụ tá sư muội, Lỗ Gia Minh cho tới bây giờ chưa từng coi sư muội là người ngoài, hy vọng các chú các bác sau này có thể giúp đỡ em ấy nhiều hơn."
Lỗ Gia Minh nói một câu khiến tôi cảm kích đến rơi nước mắt, không chỉ có tôi, ngay cả các chú bác kia cũng khiếp sợ, không rõ còn tưởng tôi uy hiếp Gia Minh.
Tần Hải Yến đứng ở phía sau Lỗ Gia Minh, một tay khoác lên vai anh ta vỗ vỗ, "Đó là đương nhiên, Mộng Mộng là chị em tốt nhất của con, cũng là mẹ nuôi của đứa nhỏ trong bụng con, chúng con đều là người một nhà!”
"Đúng vậy đúng vậy, chị Mộng Mộng của con rất tốt, còn rất lương thiện nữa." Tiểu Bạch cũng đi theo góp vui.
"Cô câm miệng, cô là một thi quỷ nào có tư cách nói chuyện!"
Tiểu Bạch vừa nói xong đã bị người ta quát to một tiếng, nói chuyện chính là đạo sĩ mặc áo bào màu tro, từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ tôi cũng nhìn ông ta nhiều hơn hai lần, vì đáy mắt ông ta có chút sợ hãi, nhưng tuyệt đối không giống sự khiếp đảm giống như mấy người khác.
Hơn nữa lúc tôi vừa muốn giữ bọn họ lại ăn cơm, ánh mắt của ông ta cũng không phải phiền não cùng lo lắng, mà là có vài phần ý tứ muốn xem chúng tôi chơi trò gì.
Ông cụ này có chút thú vị, nhưng mặc kệ các người là người ở môn phái nào, kể từ bây giờ Lưu Mộng Mộng tôi là người tiếp quản phái Mao Sơn này, nhất định sẽ để cho phái Mao Sơn đứng đầu các môn phái..

Bình Luận (0)
Comment