Âm Hôn: Ngủ Cùng Quỷ

Chương 162


"Chuyện này nói ra thì rất dài dòng, chúng ta hãy đi vào rồi hẳn nói sau vậy, rất nhiều người ở đây đang nhìn chúng ta đó!"
Tôi xấu hổ cúi thấp đầu.

Bây giờ đang ở sảnh bệnh viện, tầng trên và tầng dưới có đầy những y tá nhỏ si mê Nhiếp Tranh.
Nhưng Nhiếp Tranh chỉ liếc nhìn những y tá nhỏ kia mà chẳng hề để ý.
"Mọi người ở đây đều biết anh thích em, chỉ là không biết em đã kết hôn, hơn nữa còn có hai đứa con trai lớn như vậy, cho dù xấu hổ cũng là anh xấu hổ, anh vậy mà lại yêu người đã có chồng, truyền ra ngoài dọa chết người ấy."
Anh ta nói như vậy, nhưng trên khuôn mặt của của anh không hề có vẻ xấu hổ nào cả, nếu đây không phải là một lời nói đùa thì có lẽ da mặt dày này của anh ta đã được luyện đến cảnh giới của tường đồng vách sắt rồi.
Nhưng tôi lại ngóc đầu không nổi trước đám đông đang nhìn chằm chằm vào mình, tôi cũng không phải là lần đầu tiên đến đây, nên tôi liền đi thẳng lên lầu đi về phía phòng bệnh của cha mẹ.
Ngay sau khi mở cửa, tôi thấy có hai người lạ ở bên trong, có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy tôi, cho nên hai y tá trang điểm đẹp kia vội vã đứng dậy, đến lúc nhìn thấy Nhiếp Tranh đi theo phía sau tôi thì mới thả lỏng cảnh giác.
"Hai người này là y tá mới mà anh đã mời cho cha mẹ em.

Là người mà anh tín nhiệm."
Nói xong anh ta lại nói với hai y tá, "Đây là Lưu Mộng Mộng, sau này gặp cô ấy thì chẳng khác gì gặp tôi, hai người già này chính là cha mẹ của cô ấy."
Hai người kia ngay lập tức mỉm cười khi họ nghe tên tôi.

Vui vẻ chạy đến trước mặt tôi, "Chị là chị Mộng Mộng ha, Nhiếp tổng hay nhắc về chị lắm."
"Anh ta đã nói gì về tôi?"
Tôi nhướng mày nhìn Nhiếp Tranh, chắc chắn không phải là lời hay gì rồi.

Hai y tá kia cười rộ lên, sắc mặt của Nhiếp Tranh lập tức tái xanh, "Đi ra ngoài, nơi này không có việc gì của hai người rồi, để Mộng Mộng ở lại với cha mẹ cô ấy một lát."
"Em thấy là anh muốn ở cùng một chỗ với chị Mộng Mộng á!"
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Nhiếp Tranh đỏ mặt.

Ngay cả tôi cũng không nhịn được trêu chọc anh ta, "Cuộc sống của anh ở đây thật sự rất thoải mái ha, tôi đến đây có quấy rầy anh không?"
"Đừng nói những lời thừa thãi, anh cũng vừa từ Mỹ trở về."
Nhiếp Tranh cắm hai tay vào túi quần, lắc lư thân thể có chút không kiên nhẫn.
Xem ra anh ta thật sự bị kích thích, đến mức cả tôi cũng không muốn tiếp tục đảo quanh đề tài mập mờ này, tôi vội vàng nói lãng sang đề tài khác, "Y tá cũ của tôi đâu, em ấy đi đâu rồi."
"Đã cho cô ấy một số tiền để cô ấy rời đi.

Ở chỗ anh vẫn là dùng người của mình mới tốt hơn."
"Đa nghi!"
Mà như vậy cũng tốt, em ấy đã giúp tôi trong nhiều năm, ngay cả cha mẹ của em ấy mà em ấy cũng không chăm sóc được gì, đây coi như là bồi thường một chút cho em ấy.
"Mẹ ơi, đây chính là ông ngoại ạ?"
Tề Quân đã đứng bên mép giường của cha tôi, đưa tay chỉ vào mái tóc bạc trắng của cha tôi.
Tôi gật gật đầu, đẩy Ngoan Mậu đi đến bên giường cha tôi, "Ngoan Mậu cũng nhìn ông ngoại đi, các con học cách từ mẹ này, mát xa cho ông ngoại, có được không?"
Sau khi hai đứa nhỏ gật đầu, tôi quay lại bên giường của mẹ tôi, cầm lấy tay bà ấy và xoa bóp nó.
Mặc dù có y tá mát xa cơ bắp như thế này mỗi ngày, nhưng tôi sẽ làm điều đó cho họ mỗi khi tôi đến, mà bây giờ tôi bị mắc kẹt bởi những điều bề bộn, cho nên thời gian duy nhất tôi dành cho họ chỉ có lúc này.
Tề Quân và Ngoan Mậu vô cùng hiểu chuyện, mỗi đứa cầm một cánh tay của cha tôi và xoa bóp, Nhiếp Tranh thấy tình cảnh này, thì xoay người lặng lẽ rời đi, còn chu đáo đóng cửa phòng lại cho chúng tôi.

Sau khi hoàn thành các bài tập mát xa, tôi để cho hai đứa nhỏ chơi ở trong phòng, còn tôi đi một mình đến văn phòng của Nhiếp Tranh.
Nhiếp Tranh hiển nhiên đã chờ tôi rất lâu, vừa thấy tôi đi vào vội vàng dập tắt điếu thuốc trên tay.
"Anh cũng hút thuốc à?"
"Ha ha, một người đàn ông trong một thời gian dài ở một mình mà không hút thuốc thì làm thế nào để đánh bại thời gian."
Nhiếp Tranh mỉm cười, đứng dậy pha cà phê cho tôi.
"Nói như thể anh tịch mịch (tịch mịch = cô đơn) lắm vậy đó."
"Anh vốn rất tịch mịch, cơ thể lạnh lẽo này, cho dù có người đẹp trong ngực cũng sẽ dọa người ta chạy mất."
Thật vậy, tất cả những thi quỷ ngoại trừ tôi ra thì đều có cơ thể lạnh như băng, đó là do sau khi họ chết mới biến thành thi quỷ.
"Sẽ đến lúc gặp được một người không chê anh là động vật máu lạnh, có lẽ ai đó được sinh ra nóng bỏng và cần một khối băng lạnh là anh."
"Được rồi, không nói những điều này nữa, đến đây, anh cho em thấy những gì anh đã lấy được từ chuyến đi Mỹ lần này."
Nhiếp Tranh nói xong, kéo ngăn kéo ra lấy ra một khẩu súng lục, nòng súng dài hơn súng ngắn thông thường hay nhìn thấy trên TV, phía trước còn có thêm trang bị giảm thanh.
Anh ta giơ súng lục ném về phía tôi, tôi vội vàng cẩn thận bắt lấy, "Trong súng này không có đạn hả?"
"Có, ngay cả khi em bắn ngay bây giờ, thì bên ngoài cũng không có nghe bất kỳ âm thanh nào đâu, hơn nửa viên đạn của nó là rất rất nhỏ, nhưng xuyên qua đầu lại mạnh mẽ hơn những viên đạn khác, anh đã thử nó, chỉ cần đó là đầu của một con thi quỷ."
Anh ta nói trong tư thế giả nắm súng lục nhắm vào tôi, và sau đó, "pằng!"
"Thi quỷ liền chết?"
Nhiếp Tranh gật đầu, tôi vẫn nghĩ rằng phải làm nổ đầu mới được, không nghĩ tới như vậy cũng được.
Khẩu súng lục này nhỏ gọn và tinh tế, tôi yêu thích cầm trong tay không muốn buông xuống, "Có bao nhiêu thứ này, chúng tôi có một kế hoạch vào ba ngày tới, có lẽ nó sẽ hữu ích."

"Kế hoạch nào, không phải chúng ta nghĩ đến cùng một việc chứ? Anh vội vàng trở về như vậy, cũng là nghe được tin tức Lãnh Triết Lăng và Liễu Sương Sương sắp kết hôn."
Khuôn mặt của Nhiếp Tranh đã khôi phục lại vẻ nghiêm túc.
"Có vẻ như chúng ta đã nghĩ đến chung một việc đó, chúng tôi tính toán sẽ ra tay vào thời điểm diễn ra tiệc cưới?"
"Anh cũng nghĩ như vậy, vũ khí này là công cụ ám sát phổ biến nhất của băng đảng ở Mỹ, sau một phát súng bắn vỡ đầu lại chỉ có kích thước bằng đầu đũa, hơn nữa còn không chảy ra máu, chỉ cần nhắm vào vị trí có tóc, thì thần không biết quỷ không hay đã giải quyết được đối phương, huống chi lần này anh đến quân đoàn lính đánh thuê đã tìm không ít tay súng bắn tỉa."
"Không nghĩ tới anh nghĩ chu toàn như vậy, Lãnh Triết Lăng bên cạnh Liễu Sương Sương là người của chúng ta, lúc anh động tay ngàn vạn lần không được đả thương anh ta, nhờ có anh ta hỗ trợ, hôn lễ sẽ được tổ chức sớm sau hai ngày nữa, bên anh có thể chuẩn bị kịp hay không?"
"Ha ha, luôn luôn trong trạng thái chuẩn bị!"
Nhiếp Tranh nói xong đứng lên, "Nếu chúng ta đã nghĩ đến cùng một việc, vậy thì không bằng lập tức khởi hành trở về đi, trên đường chúng ta vừa đi vừa bàn bạc."
"Cũng được, tôi có sơ đồ bố trí của khách sạn ở đó, chúng ta quay về và nghiên cứu trước, cũng tập hợp những lính đánh thuê của anh lại với nhau."
Tôi đứng dậy theo, nhưng đột nhiên nghĩ ra một vấn đề quan trọng, vội vàng kéo cổ tay của Nhiếp Tranh, "Về phần lính đánh thuê bên kia, danh tính của chúng ta vẫn chưa bị bại lộ, đúng không?"
"Tất nhiên là không, những người đó chỉ nhận tiền không nhận ra người khác, chuyên nghiệp hơn sẽ không hỏi những thứ khác ngoài nhiệm vụ."
"Như vậy là tốt rồi."
Trong lòng tôi còn có chút khiếp sợ nho nhỏ, không nghĩ tới lính đánh thuê máu lạnh vô tình trong truyền thuyết thật sự tồn tại, "Đem dụng cụ điện tử phát hiện thi quỷ mà phòng thí nghiệm của anh nghiên cứu ra đi, mang theo một ít về, có thể sẽ dùng đến."
"Được, một số đã được sản xuất hàng loạt."
Nhiếp Tranh nói xong dẫn tôi đi về phía phòng thí nghiệm.
Đã gần hai tháng không gặp, mọi người nhìn thấy tôi đều đặc biệt nhiệt tình, chỉ là vừa nghe nói chúng tôi nói chuẩn bị diệt trừ thi quỷ, nụ cười trên mặt Nhạc Đình chậm rãi tản đi, ngay cả phòng thí nghiệm cũng yên tĩnh lại.
Tôi biết họ có thể tụ tập ở đây ngày hôm nay, tất cả để nghiên cứu huyết thanh để trở thành thi quỷ, còn chúng tôi muốn là đi giết quỷ, thứ mà họ ước mơ để người thân của mình biến thành.
"Các người đừng nản chí, mọi người còn nhớ Tiểu Bạch không, người trước kia bị chồng tôi vô tình đánh chết đó, hiện tại em ấy đã thành công hồi sinh thành thi quỷ rồi."
Tiểu Bạch là người mà tất cả mọi người đều biết, nghe nói Tiểu Bạch trở thành thi quỷ, tất cả mọi người lại dấy lên hy vọng.
"Trời ơi, Mộng Mộng, làm thế nào mà cô làm được điều đó?"
"Mộng Mộng, cô đã làm thế nào vậy?"
Từng người một duỗi dài cổ chờ tôi trả lời, tôi vội vàng xua tay, "Không phải tôi, là một nhà nghiên cứu ở bên kia chúng tôi, chỉ là cô ta đã chết, nhưng phòng thí nghiệm vẫn còn, để tôi trở lại xem nếu tôi có thể tìm thấy một số dữ liệu có thể sử dụng được không, nếu được, sau đó tôi gửi cho mọi người."
"Mộng Mộng, cô dẫn tôi đi cùng đi, tôi vẫn phụ trách hạng mục này, đối với số liệu rất nhạy, tôi đi nhất định có thể phát hiện ra gì đó!"

Nhạc Đình nắm lấy tay tôi, kích động đến sắp khóc.
Tôi quay đầu lại và nhìn Nhiếp Tranh, anh ta không từ chối.
Nhìn vào ánh mắt mong đợi của tất cả mọi người, tôi không thể nói ra bất kỳ lời từ chối nào, nên chỉ có thể gật đầu.
Sau bữa tối, chúng tôi liền lên đường trở về thành phố L, trở lại đổi thành Nhiếp Tranh lái xe còn tôi ngồi ở ghế phụ, hai đứa nhỏ ở ghế sau luôn nghiêm túc nhìn chúng tôi, đặc biệt là Tề Quân, ngay cả phong cảnh ngoài cửa sổ xe cũng không nhìn, vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Nhiếp Tranh.
"Sao anh cảm thấy hai đứa nhỏ này không được thân thiện lắm?"
"Ha ha, hai đứa nó luôn luôn như thế đó, cả hai đều từng suýt lấy mạng tôi, nên anh phải cẩn thận nha, đứng đắn một chút."
Tôi chỉ có thể mỉm cười xấu hổ, hai đứa trẻ chắc chắn sợ Nhiếp Tranh cướp tôi.
"Nói như vậy bọn nó cũng có sức chiến đấu hiếm có, kế hoạch lần này em sẽ để cho bọn nó đi cùng sao?"
"Không." Tôi chém đinh chặt sắt nói.
"Mẹ ơi, con muốn đi!"
Hai đứa nhỏ trăm miệng một lời gần như đồng thanh nói ra.
Trên đường đi, chúng nó không ít lần nghe lén tôi và Nhiếp Tranh nói chuyện, thì ra trong lòng đã sớm chuẩn bị cùng nhau đi mạo hiểm.
Tôi nghiêm túc nhìn hai đứa từ gương chiếu hậu, "Không phải mẹ không cho các con đi cùng mà là mẹ có chuyện quan trọng hơn cần nhờ các con đi làm, ngoại trừ các con ra thì mẹ không thể nghĩ ra ai khác nữa, các con sẽ giúp mẹ chứ."
Đột nhiên nhớ tới chuyện Thiên Ngạo trước kia để cho Ngoan Mậu đi lấy CD, nếu như không để cho bọn nó đi, bọn nó khẳng định cũng sẽ lén đi theo, còn không bằng đem bọn nó tách ra.
Vừa nghe nói chỉ có hai người bọn nó mới có thể hoàn thành nhiệm vụ, hai thằng nhóc liền liếc nhau kích động nhìn tôi, "Mẹ ơi, là nhiệm vụ gì thế?"
"Đây là một nhiệm vụ rất quan trọng, tạm thời cần giữ bí mật."
Tôi đã thành công trong việc chuyển hướng sự chú ý của hai đứa nhỏ, cuối cùng tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng Nhiếp Tranh phát hiện ra dụng ý của tôi, ở một bên nghẹn cười đến nói không được, tôi tức giận trừng mắt nhìn anh ta một cái.
Nếu anh ta dám vạch trần tôi, tôi sẽ không để anh ta yên!
Nhiếp Tranh lái xe tương đối nhanh, lúc trời tối chúng tôi đã đến căn cứ, Nhiếp Tranh nói kế hoạch của mình, Tần Hách và Đặng Khải đồng loạt tiến lên ôm anh ta một cái, "Anh hùng có ý kiến giống nhau, chúng ta đến bố trí chiến lược một chút đi."
"Các người nghiên cứu trước đi, tôi dẫn Nhạc Đình đến phòng thí nghiệm của Trần Kha xem một chút.".

Bình Luận (0)
Comment