Âm Luật Vô Tình

Chương 30 - Chánh Tà Tự Cổ Như Băng Với Than, Hủy Dự Đến Nay Phân Chân Ngụy

Cảm ân Phật lực gia bị ! Ngồi hoa sen trắng xuất phát !

A Di Đà Phật ! A Ngọc hợp chưởng hướng Phán Quan hành lễ !

“Phán Quan à ! Hôm nay xin ngài dẫn con đến thăm Nhạc Phi tướng quân, tại nhân gian có rất nhiều truyền thuyết nói về tướng quân, lúc nhỏ còn đi học ở trường thường nghe thầy giáo tán dương Nhạc Phi tướng quân. ”

Phán Quan nói : “Nhạc Phi là tướng quân của Minh Phủ, A Ngọc con theo ta, ta dẫn con đến tướng quân phủ, con hãy tự mình phỏng vấn Nhạc phi tướng quân”.

Đến rồi ! Trong lòng cảm thấy vừa căng thẳng vừa vui sướng ! Trước mặt có cái nhà cổ xưa như chùa miếu vậy, chính giữa căn nhà có ghi “Nhạc Phi tướng quân phủ”; trước mặt cái cửa đỏ lớn có bốn vị Dạ Xoa cầm binh khí canh giữ, có một vị Dạ Xoa nhìn thấy Phán Quan lập tức hành lễ với ông.

Phán Quan dặn dò Dạ Xoa thông báo truyền đạt cho tướng quân, nói rằng tại dương gian có vị cư sĩ Thượng Quan Ngọc Hoa muốn viết sách “Âm Luật Vô Tình” do Minh Phủ chỉ định, nhầm tịnh hóa phong khí xã hội nhân gian, cứu độ chúng sinh khổ nạn chìm đắm phạm giới tại dương gian, cần thu thập phỏng vấn một số tư liệu tại địa phủ; hiện tại Thượng Quan Ngọc Hoa muốn tham bái phỏng vấn tướng quân, xin thông báo một tiếng.

Dạ Xoa lập tức đi vào trong phủ thông báo, một Dạ Xoa khác dẫn chúng tôi vào phòng trước của phủ tướng quân, sắp xếp cho chúng tôi uống trà ngồi đợi một chút. Phòng trước này có cái cửa có thể đi thẳng vào bên trong, chúng tôi ngồi đấy đợi.

Hoàn cảnh ở đây không giống Địa Ngục, có cảm giác như một loại phủ đệ của quan viên, có Dạ Xoa tuần hành theo ca. Vị Dạ Xoa trước cửa lúc nãy đi ra rồi, ông ta nói tướng quân lát nữa sẽ có cuộc họp, trước bữa họp có chút thời gian tiếp kiến chúng tôi, rồi Dạ Xoa dẫn chúng tôi vào phòng trong.

Phòng trong rộng hơn phòng ngoài rất nhiều, ở chính giữa phòng trong có ghi “Tận Trung Báo Quốc”, bốn chữ lớn này giống như hành thư đại tự, toát ra một thứ từ trường chánh nghĩa mạnh mẽ vậy, nhìn lên có vẻ như đang nhảy nhót, tràn đầy sức sống, cảm giác chánh nghĩa, làm người cảm động ! Chính giữa phòng lớn có cái bàn làm việc, tướng quân ngồi ở chính giữa, tôi hợp chưởng hướng Nhạc Phi tướng quân hành lễ !

Dân nữ Thượng Quan Ngọc Hoa, tham kiến tướng quân !

Nhạc Phi tướng quân : “ Thượng Quan Ngọc Hoa, con hãy hoàn thành tốt quyển “Âm Luật Vô Tình” này, đợi chúng sanh nhân gian biết được rằng phạm tội ác Địa Ngục nhất định sẽ bị đọa lạc thọ vô lượng vô biên quả báo đau khổ; đọa lạc thì dễ, mà muốn thoát ra thì rất khó rất khó, con có vấn đề gì muốn hỏi bổn tướng quân không ?

A Ngọc : “Vâng, thưa tướng quân. Tại nhân gian còn lưu truyền rất nhiều truyền thuyết của tướng quân, ví như ngài bị ai hại ? Rốt cục là bị Tần Cối hại hay là bị hoàng đế hại vậy ? Còn nữa là tướng quân có cảm tưởng và cách nhìn ra sao về việc bị hại lúc đó ? Phổ biến lưu truyền qua miệng rất nhiều người ca từ bài “Mãn Giang Hồng”, có phải là tác phẩm của tướng quân hay không ? Truyền thuyết nói tướng quân chuyển kiếp làm Trương Phi vào thời tam quốc, có thật chăng ? Con muốn hỏi tướng quân chỉ một số vấn đề này, tướng quân hiện tại làm tướng quân tại Minh Phủ, còn Tần Cối đang ở đâu ? Mong tướng quân giải nghi cho dân nữ vậy.

Nhạc Phi tướng quân : “Bổn tướng quân lúc sống chính là bị Tần Cối hãm hại. Lúc đó Tần Cối một mực đố kị ta, lúc bắt đầu chỉ đơn giản là đố kị ; hắn đố kị lòng yêu nước của ta, do đó hắn thường nói hay làm một số việc trước mặt thánh thượng để cản trở kế hoạch chiến đấu của ta, và cũng nhiều lần đề ra ý kiến phản đối kế hoạch chiến đấu của ta trước lúc khai chiến, chỉ có điều hắn chưa từng thành công. Bổn tướng quân không ngờ hắn ta lại động sát cơ, chỉ nghĩ là Tần Cối hắn do đố kị nên có một số phương pháp xử lý bất đồng, trong công việc mọi người thường vì kiến giải bất đồng mà phát sanh va chạm, thực ra hắn chỉ muốn có một chút thành tựu để thánh thượng xem trọng thôi.

Hiện tại xem ra, lúc đó bổn tướng quân đã phán đoán sai lầm Tần Cối rồi, cứ nghĩ rằng phương pháp xử lý của hắn chỉ khác với ta chút ít, kết quả là về mặt đề phòng Tần Cối hoàn toàn không để ý, chỉ nghĩ rằng mình một lòng chân thật tận trung báo quốc.

Phương pháp xử lý bất đồng thì có thể nhường nhịn qua lại, mọi việc rồi cũng sẽ qua đi. Bổn tướng quân chỉ quan trọng đại cục diện, làm sao bảo vệ quốc gia ? Cho chí ân oán cá nhân thật sự không có gì để ôm trong lòng, cũng không cần phải tính toán với hắn những việc nhỏ nhặt. Bổn tướng quân chỉ ôm một lòng chí thành, không cần phải giải thích gì cả, nam tử hán nên dùng hành động thực tế để chứng minh sự trong sạch của mình.

Cho đến lúc đó bị hại, trong lòng bổn tướng quân không chút oán hận ! Thắng thua vốn là chuyện thường của nhà binh, hôm nay ta thắng, ngày mai lúc ta bại thì chắc chắn phải đối diện cái chết, việc này lúc nào cũng có thể phát sinh, thời khắc này lúc nào đến thật không quan trọng, quan trọng nhất là sự hy sinh có giá trị hay không, cái chết của mình có làm nước nhà bị sĩ nhục không. Năm đó ta bị vu khống hại chết, nhưng trong lòng thọ mệnh chấp nhận cái chết, mà tử vong là điều mà ta hoàn toàn không hề sợ hãi.

Trước lúc lâm chung trong lòng bổn tướng quân vẫn chỉ nghĩ đến sự giáo huấn của mẫu thân cần phải tận trung báo quốc, càng nghĩ đến điều này càng có nhiều cảm khái ! Nghĩ đến phận làm con chưa đền đáp được ơn dưỡng dục của mẫu thân, càng chưa hoàn thành trách nhiệm tận trung báo quốc, nước nhà lại mất đi một người thật lòng bảo vệ quốc gia rồi. Lúc ta phát khởi một ý niệm sau cùng, nếu có kiếp sau ta sẽ làm tốt hơn trách nhiệm bảo vệ tổ quốc, sau đó thì ta bị ban được chết rồi ! Bổn tướng quân không hề oán hận ai, không hận lời sàm tấu hãm hại của Tần Cối, cũng không hận sự hôn ám của thánh thượng giết hại trung lương, những việc này đối với bổn tướng quân thật sự không quan trọng nữa.

Sau khi bổn tướng quân chết đi đến Minh Phủ thẩm phán đại điện, Minh Quân Diêm Vương thấy ta bị hại mà không có chút nào oán hận muốn báo thù, lúc lâm chung chỉ nghĩ đến bảo vệ quốc gia, thì sắp xếp cho ta làm tướng quân tại Minh Phủ, bổn tướng quân hiện tại Minh Phủ phụ trách chủ lý quân sự. Khi nhân gian sắp xảy ra chiến tranh, Minh Phủ chúng tôi sẽ trước ba tháng sắp xếp chiến sự.

Vì mỗi trận chiến tại nhân gian, thực ra chỉ là cộng nghiệp định nghiệp của nhân loại trong quá khứ đã tạo các loại sát nghiệp. Định nghiệp trong một số hoàn cảnh không thể thay đổi, nếu muốn thay đổi thì phải cần có đại thiện nghiệp rất lớn lao mới chuyển hóa được, đa số cần dựa vào Phật lực lại thêm đại thiện nghiệp lớn lao mới có cơ hội thay đổi định nghiệp, sự thay đổi này có thể giảm sức tổn hại của định nghiệp đến thấp nhất. Hiện tại lòng người bất thiện, định nghiệp rất khó thay đổi; vì thế sách “Âm Luật Vô Tình” xuất bản là rất tốt, có thể đạt được hiệu quả khuyến hóa lòng người.

Lúc chiến tranh tại nhân gian phát sanh, quân đội Minh Phủ phải chuẩn bị chi tiết cuộc chiến trước tiên; ví như : Ai thắng ai thua ? Thương vong bao nhiêu ? Chúng ta phải tùy theo nhân quả đời trước sắp xếp xử lý tốt. Nhân gian còn chưa đánh mà kết quả đã được Minh Phủ an bày phát ra rồi; mà bổn tướng quân phải phụ trách sắp xếp quân đội, làm công việc xử lý các tình huống khi chiến tranh xảy ra. Chiến tranh của Minh Phủ khác với chiến tranh tại nhân gian, nhân gian phát sinh chiến tranh, thân người là thân máu thịt, nếu bị thương sẽ tàn tật suốt đời hay thậm chí tử vong; chiến tranh của Minh Phủ thuộc loại pháp lực tâm lực, hoàn toàn không giống nhau.

Tần Cối vì sát hại trung lương lẫn tội tham ô, hiện tại Thái Sơn Địa Ngục thọ hình; đợi mãn hình tại Thái Sơn Địa Ngục còn phải đến Bạt Thiệt Địa Ngục, Xạ Nhãn Địa Ngục v. v… để thọ hình tiếp. Tần Cối lúc sống phạm phải ác nghiệp nghiêm trọng, hắn muốn thoát khỏi Địa Ngục để được tự do, thì đó là chuyện rất lâu dài về sau rồi.

Nhưng bổn tướng quân cũng hy vọng hắn sớm ngày thoát ly cái khổ của Địa Ngục, dù sao lúc sống cũng từng tận trung với một vị quân chủ, cùng sống trên một quốc thổ, chỉ có điều cả hai giữ chức vụ khác nhau thôi; đối với ta mà nói, căn bổn là không có gì khác nhau. Mọi người cùng nhau làm tốt bổn phận của mình, bảo vệ nước nhà xã tắc, để bách tính sống yên ổn là được rồi. Cho chí việc sống chết hạnh phúc an lạc của cá nhân căn bổn không quan trọng; ăn bất quá chỉ có ba bữa, ngủ bất quá chỉ cần một cái giường, không cần theo đuổi thái quá, có thể lợi ích đến bách tính quần chúng là được.

Tâm niệm của con người thật quan trọng, hiện tại Tần Cối và bổn tướng quân đều đồng thời thân tại Minh Phủ, nhưng cảnh ngộ thì một trời một vực. Mỗi ngày bổn tướng quân đều phải tiếp tục bận rộn an bày các loại quân sự, những thuộc hạ dưới quyền của bổn tướng quân lúc tại nhân gian, sau khi bọn họ thọ chung, hiện đều tiếp tục theo ta; tương phản là Tần Cối cũng tại Minh Phủ nhưng lại phải chịu đựng vô lượng vô biên trường kiếp hình phạt khổ đau.

Bổn tướng quân khuyên người đời, kẻ làm quan, không được tham ô quan liêu, mượn công lợi tư. Nếu không làm tốt bổn phận, lừa dối quốc gia, xâm hại bách tính, coi dân thường như cỏ rác, không vì đồng bào mưu cầu hạnh phúc, lúc sống có thoát được vương pháp, sau khi chết khó thoát sự vô tình của Âm luật ! Nếu vì nước tận trung, yêu dân như con, làm gì cũng vì hạnh phúc của bách tính trên hết, gánh vác trọng trách an định thái bình của núi sông, không dối bề trên, không lừa trong phòng tối, lực hành thiện Pháp, thì thân này về sau, một làn trung hồn tất lên cõi trên, hưởng thụ ngàn ngàn vạn vạn năm khoái lạc !

Con có hỏi ca từ “Mãn Giang Hồng”, đúng là tác phẩm của bổn tướng quân phát cảm lúc đó. Cho chí truyền thuyết nói rằng bổn tướng quân là Trương Phi chuyển thế vào thời tam quốc chỉ là truyền thuyết không thật, bổn tướng quân há có được cái dũng như Trương Phi.

Bổn tướng quân nói cho con biết, Âm luật pháp của Minh Phủ tuyệt đối công chính liêm minh, không thể có chút sai sót được, không giống như thế gian có rất nhiều án oan án sai không rõ ràng. Hơn nữa Minh Phủ không có bộ phận liêm chính như nhân gian, tất cả quan viên của địa phủ đều giữ gìn pháp tắc, không thể có quan tham ô lại, đến địa phủ rồi thì mọi người bình đẳng, mọi án oan tại nhân gian đến địa phủ Nghiệt Kính Đài đều hiển hiện rõ ràng, Âm luật pháp tắc vô tình sẽ trói buộc chặt chẽ kẻ phạm ác, nếu là đại thiện nhân thì trói buộc không được.

Thượng Quan Ngọc Hoa ! Con nên cẩn thận viết “Âm Luật Vô Tình”, tại vì chúng sinh đọa vào Địa Ngục trong hiện tại thật sự quá nhiều quá nhiều rồi ! Hy vọng sách này mau chóng hoàn thành, làm bách tính xem xong có thể bỏ ác hướng thiện, tu dưỡng bản thân, thì mưa thuận gió hòa, quốc gia không còn chiến tranh nữa.

Được rồi ! Hôm nay đến đây thôi, bổn tướng quân còn công vụ phải làm, có vấn đề gì để lần sau vậy !”

A Ngọc hợp chưởng cảm ân Nhạc Phi tướng quân !

Cảm ân Phán Quan ! Cảm ân chúng Dạ Xoa thị vệ !

Ngồi hoa sen trắng về thôi !

Nam Mô A Di Đà Phật !!!

Bình Luận (0)
Comment