Kiếp trước, con nuôi Lâm San San là bảo bối của chồng và con trai tôi, không ai được phép nói xấu cô ta nửa lời, kể cả tôi - vợ và mẹ của họ, cũng không ngoạI lệ.
Một người bị nhốt trong một căn nhà gỗ ở ngoại ô, bị bỏ đói cho đến chết. Trước khi chết, người chồng vốn thanh tao, lạnh lùng, quý phái của tôi ăn hết lũ gián và côn trùng trong căn nhà gỗ đó.
Con trai tôi thì còn thê thảm hơn.
Nó bị đánh gãy tay chân, bị bán sang Myanmar.
Vì có ngoại hình ưa nhìn, nó bị ép chuyển giới và cuối cùng c.h.ế.t ngay trên bàn mổ.
Tôi biết được tất cả những điều này là nhờ đọc được ký ức của chồng và con trai.
Nhưng ở kiếp này, mọi chuyện vẫn chưa xảy ra.
Tuần trước, tôi đã đề nghị ly hôn với chồng.
Nguyên nhân là do Lâm San San bịa đặt chuyện tôi ngoại tình, còn làm um lên đến tận nhà ba mẹ đẻ.
Sau khi tôi chứng minh được mình trong sạch, hai ba con họ lại nói rằng “ruồi không đốt trứng lành”, bảo tôi phải tự xem lại bản thân mình, còn khuyên tôi nên rộng lượng, đừng chấp nhặt với Lâm San San.
Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa, nên đã quyết định ly hôn.
Ngay khoảnh khắc nói ra lời đề nghị ly hôn, tôi bỗng nhiên có được khả năng đọc ký ức của người khác.
Hôm nay, tôi đã đọc xong toàn bộ ký ức của chồng và con trai.
Tôi thấy được trong đầu họ những hình ảnh của kiếp trước: Sau khi ly hôn chưa đầy hai tuần, tôi phát hiện mình mang thai đứa con thứ hai. Lâm San San sợ tôi sẽ quay lại với chồng nên đã phái người tông xe c.h.ế.t tôi.
Trước lúc tôi chết, Lâm Phi Nhiên - chồng tôi, đã trơ mắt nhìn tôi một xác hai mạng mà không mảy may động lòng.
Con trai tôi còn giúp cô ta che giấu sự thật, nói dối rằng tôi bị tai nạn do vượt đèn đỏ.
"Mẹ ơi, mẹ xem cái váy này có đẹp không?"
Một giọng nói trong trẻo kéo tôi ra khỏi cơn ác mộng.
Tôi ngẩng đầu lên, thấy Lâm San San đang cầm một chiếc váy đặt may đứng trước mặt tôi, mỉm cười bảo tôi đi thử.
Trong ký ức của họ, tôi cũng đã thấy cảnh tượng này.
Vì tôi thử váy trước, Lâm San San thử sau nên cô ta vu khống tôi cài kim vào trong váy để hãm hại cô ta.
Kiếp trước, họ chỉ lo dỗ dành Lâm San San mà hoàn toàn không để ý đến chiếc camera ở bên cạnh.
Sau đó, Lâm San San đã đăng chuyện này lên mạng, khiến tôi bị cộng đồng mạng tấn công một thời gian.
Bây giờ họ đã được sống lại, khi đối mặt với chuyện này một lần nữa, liệu họ sẽ làm gì?
Tôi bỗng nảy ra ý muốn trêu chọc họ một chút, liền mỉm cười cầm chiếc váy đi vào phòng thử đồ.
Quả nhiên, kích cỡ váy không vừa với tôi.
Tôi có dáng người hơi đầy đặn, chiếc váy này mặc lên người thì một nửa n.g.ự.c không che được, còn phần m.ô.n.g lại quá chật, đến nỗi đi lại cũng khó khăn.
Lúc tôi bước ra khỏi phòng, Lâm San San đã giấu chiếc camera đi.
Cô ta quay đầu lại nhìn thấy tôi, rồi phì cười: "Cười c.h.ế.t mất thôi! Trông cứ như lồng heo nhốt heo nái ấy! Eo mẹ to thế, tay thì lực lưỡng, cái váy này là hàng thiết kế của bậc thầy đấy, những hơn chín vạn tệ chứ ít gì. Mặc lên người mẹ, trông y như bà thím nhà quê, vừa xấu vừa quê mùa. Mẹ mà đăng cái ảnh này lên mục đánh giá của người mua thì chắc chắn sẽ bị người ta cười cho chết. Biết đâu vị đại sư kia lại bay từ Pháp sang đây mắng cho mẹ một trận vì tội lãng phí đồ tốt... haha..."
Lâm San San rất thích dùng những lời lẽ như vậy để tẩy não tôi.
Cô ta nói tôi già rồi, nhan sắc tàn phai, không xứng với Lâm Phi Nhiên, càng không xứng có một cậu con trai đẹp trai như Lâm Thần.
Cô ta luôn luôn ám chỉ rằng cô ta mới là người xứng đáng làm nữ chủ nhân của ngôi nhà này, còn sự tồn tại của tôi là hoàn toàn dư thừa.
Thực ra, Lâm San San có thể trở thành con gái nuôi của nhà họ Lâm là nhờ cậu cả của cô ta đã từng cứu mạng Lâm Phi Nhiên.
Cô ta dựa vào ân nghĩa cứu mạng đó để bám víu vào nhà họ Lâm.