Âm Nương

Chương 37


Thiết Ngôn trông thấy Triệu Ý tới thì mừng quýnh.
“Tướng quân đến rồi, còn không mau hành lễ.”
Cả đám người nhanh chóng cúi rạp người cung kính, Kiều phủ ban nãy còn xôn xao mỗi người một câu, lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng khóc nức nở của bà cả bên cạnh xác vú Thân.
Triệu Ý trên mình vận đồ đen, khí chất bức người, đi một mạch tới trước mặt Vân Xuyên.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng xen lẫn trấn an của Triệu Ý, liền cảm thấy dẫu trời có sập xuống, cũng đã có người chống đỡ cho mình, một chút tủi thân len lỏi giờ cũng hoá hư vô.
“Tướng quân.”
“Không sao chứ?”
Vân Xuyên mỉm cười buồn lắc đầu.

Triệu Ý chẳng kiêng nể bất cứ ai, càng không có thời gian bận tâm tới cái chết của một bà vú hãm hại Phu nhân nhà mình, y quay đầu, nhìn tất cả mọi người ở đây một lượt, lạnh giọng nói một câu khiến ai cũng rụng rời.
“Hôm nay Phu nhân của Bổn tướng chỉ giết con chó dữ, nếu là Bổn tướng, có lẽ đã giết người rồi.”
Sau đó y tiến tới trước mặt gia chủ Kiều Văn Thế, hơi cúi đầu xuống, nghiêm túc nói.
“Nhạc phụ, Bổn tướng tới muộn rồi, nếu tới sớm một chút thì đã không để Phu nhân chịu thiệt, càng không để lễ mừng thọ của nhạc phụ thành ra thế này.”
Ông Thế vốn dĩ sẽ không bênh vực đứa con gái không biết an phận này, nhưng vì cô có Tướng quân chống lưng, cả cái trấn này, thậm chí trời Nam này, có ai dám ngang nhiên chống lại Triệu Đại Tướng quân tiếng tăm lừng lẫy chứ.
“Tướng quân quá lời rồi.

Sự việc thành ra như vậy cũng không phải ý muốn của bất kỳ ai.

Tướng quân nếu đã tới, hãy cùng vào trong uống một hớp rượu.”
Triệu Ý khẽ cong nhẹ khoé môi, trực tiếp từ chối.
“Nhạc phụ không cần khách sáo, Bổn tướng hôm nay còn bận công chuyện, không thể ở lại, bây giờ sẽ cùng Phu nhân trở về.

Xin cáo từ.”
Sau đó Triệu Ý liền vòng tay ra sau lưng Vân Xuyên, cùng cô ngang nhiên rời đi, chẳng để lại cho Kiều gia chủ chút mặt mũi nào nữa.

Nô tỳ ban nãy bị doạ sợ liền nhào tới ôm lấy chân Vân Xuyên, nức nở van xin rối rít.
“Phu nhân, phu nhân xin hãy cứu nô tỳ, nô tỳ là bị ép, nô tỳ không muốn chết bất đắc kỳ tử.”
Thiết Ngôn lôi cô ta ra, Vân Xuyên nhìn xuống cô ta nói.
“Giết người vẫn là giết người, dù ngươi có bị ép hay không cũng vậy, trời biết đất biết, mọi người đều đã biết.


Còn chuyện ngải độc trùng chỉ là ta thuận miệng bịa ra vậy thôi, các ngươi lần sau đừng dại dột nghe ai xui khiến nữa kẻo rước hoạ vào thân.

Có là tỳ nữ, người hầu cũng phải biết giữ lấy mình.

Cô ấy cũng có cha mẹ, có người thân, nếu hôm nay người bị đâm chết là cô thì ai sẽ phải khóc cho cô đây?”
Tỳ nữ nghe thế thì đờ đẫn ngồi bệt xuống đất, sau đó không ngừng dập đầu xin tha thứ.

Quan khách và người Kiều phủ cũng được một phen á khẩu, không biết họ nghĩ gì, nhưng Vân Xuyên không bận tâm tới họ, cùng Triệu Ý rời khỏi phủ Kiều.
Tướng quân và Phu nhân vừa khuất dạng, quan khách ban nãy còn xì xầm về cái chết của vú Thân thì bây giờ lại quay ra to nhỏ với nhau về thái độ của Tướng quân với Kiều phủ và những lời Vân Xuyên vừa nói.

Ông Thế giận dữ đến đỏ cả mặt, xong cũng chỉ có thể tiết chế lại, cho gia nhân mời quan khách tập trung về sảnh chính, dặn dò bà cả thu dọn cục diện ở sân sau.

Bà cả đặt vú Thân nằm xuống, lau đi những giọt nước mắt cuối cùng, hai mắt đỏ ngầu đầy căm hận.
“Vân Xuyên.

Tao sẽ khiến mày chết không toàn thây.”
Trên xe ngựa, Vân Xuyên len lén nhìn Triệu Ý, y ngồi yên lặng, tựa lưng vào vách xe, hai mắt nhắm hờ dưỡng thần.

“Tướng quân, ngài vừa từ Quan Thượng Tự trở về sao?”
Triệu Ý khẽ “ừm” một tiếng, mở mắt nhìn Vân Xuyên.
“Xin lỗi em, để em chịu thiệt rồi.”
“Tướng quân có lỗi gì mà phải xin lỗi em, người họ Kiều trước giờ vẫn đem em ra để chà đạp, có điều, càng lúc càng tăng độ khó lên mà thôi.

Thực ra, không phải em không thể tự đối phó, mà vì em cảm thấy khi ấy có nói gì cũng vô dụng.”
Triệu Ý chăm chú nhìn cô, y đã từng rất sợ nếu như Vân Xuyên không tỉnh lại thì sẽ thế nào.

Thật may, Vân Xuyên đang ngồi đối diện y và hoàn toàn khoẻ mạnh.

Còn tự mình ứng phó được cục diện vừa rồi.


Y luôn biết Vân Xuyên thông minh, có khả năng bảo vệ bản thân, nhưng y vẫn là muốn cô không gặp phải bất cứ chuyện gì tương tự nữa.
“Em cảm thấy thế nào rồi? A Lại Da còn rơi rớt dưới Địa phủ, đợi thu xếp xong chuyện, ta sẽ xuống đó tìm lại cho em.”
Vân Xuyên thấy Triệu Ý lo lắng cho mình như thế, trong lòng vui lên không ít.

Nhìn vào mắt y, cô thấy cả một trời bình yên trong đó, chỉ muốn ở mãi trong ấy không rời đi.

Thấy bản thân đã đi quá xa, hai bên má thoáng chốc ửng hồng, cô liền cúi đầu xuống.
“Thực ra em đã cho lân tinh hút một chút dương khí, chúng rất nhanh sẽ tìm tới để trả A Lại Da thức lại cho em và đòi dương khí thật mà thôi.”
Triệu Ý cũng không bất ngờ, y đột nhiên không biết nên nói chuyện gì nữa, cứ trân trân nhìn cô khiến cho không khí có chút ngượng ngùng.
Vân Xuyên đành phải mở lời trước, cô tủm tỉm hỏi.
“Tướng quân, lúc ở Kiều phủ, nói ra câu đó, người không sợ bọn họ kháo nhau, Tướng quân giết người không gớm tay sao?”
“Bổn tướng vì bách tính lăn lộn trên chiến trường, đương đầu với đủ mọi loại yêu mà tà đạo, thân này có thể phải bọc trong da ngực bất cứ lúc nào, bọn chúng lại ở đây vu khống Phu nhân, không thể không cho chúng một lời cảnh cáo.”
“Đa tạ Tướng quân.”
“Em khoẻ mạnh là được rồi.”
Vân Xuyên mỉm cười, ngồi yên lặng được một lúc, Triệu Ý chợt nhăn trán, nghĩ ngợi hồi lâu, trầm giọng nói với cô.
“Xuyên Nhi, Thái Bà về rồi.”
Vân Xuyên không bất ngờ, chỉ là nhất thời lúc này chưa biết nên ứng phó sao với sự trở về này của bà ấy.

Nghĩ tới chuyện của con Mơ, cô cắn môi hỏi.
“Tướng quân, mắt của con Mơ thì sao?”
Chẳng thể ngờ Triệu Ý lại gật đầu, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
“Thái Bà đã lập một khế ước với Dục Quỷ nhiều năm trước, Dục Quỷ sẽ lấy cho bà thứ mà bà muốn, đổi lại, Dục Quỷ có thể tự do trong thành, được che giấu và để lại nòi giống.”
“Vậy còn cô gái điên thì sao?”
“Hiện tại Bổn tướng vẫn đang cho người tìm kiếm, mong là sớm tìm ra trước khi cô ta lâm bồn hạ sinh Dục Quỷ mới.”
Vân Xuyên cắn chặt môi dưới, vẻ lo lắng choán đầy trên gương mặt khả ái.

Triệu Ý liền trấn an cô.
“Đừng lo, Bổn tướng sẽ cố gắng chu toàn mọi việc.”

Về tới phủ thì trời cũng đã tối, Thái Bà vì đi đường xa, quá mệt mỏi, cho nên đã đi nghỉ sớm, chỉ đành hôm sau sẽ gặp hai vợ chồng Triệu Ý.

Ngày hôm sau, Vân Xuyên còn đang ngủ, đã nghe có tiếng bước chân lao xao, sau đó là tiếng gọi cửa.
“Tướng quân, Phu nhân, Thái Bà cho gọi tới nhà chính ạ.”
Vân Xuyên bật dậy, lúc này mới qua giờ Mão, Thái bà gọi hai người tới nhà chính sớm như vậy, cô e là lại sắp có chuyện rồi.

Quả nhiên, vừa thấy hai người tới, còn chưa kịp hành lễ, Thái Bà đã cau mày nhìn Vân Xuyên, cô thoáng thấy mợ Tuyền đang ngồi một bên, bày ra vẻ bề trên trịnh thượng, môi hơi nhếch nhẹ, hẳn là sóng gió này do bà ấy gây ra.
“Hai đứa ngồi xuống đi.

Bà không muốn phải đánh thức đôi phu phụ trẻ tuổi sớm như thế này, nhưng ta vừa nghe được một tin, trong lúc Ý Nhi lên Quan Thượng tự đón ta, thì ở nhà…”
Nói tới đây, Thái Bà đưa mắt nhìn Vân Xuyên một cái, cô thấy tai mình nóng ran như bị bỏng.
“Vân Xuyên, con nói xem, thân làm Phu nhân, lại đưa đàn ông về phủ làm xằng bậy, phạm phải tội gì?”
Vân Xuyên liền qua sang nhìn Triệu Ý, lại thấy Y cũng nhìn mình, tuy không biểu lộ rõ, nhưng hiển nhiên là kinh ngạc.

Nhớ lại tối hôm đó, tên Triệu Ân đáng chết kia dám ngang nhiên đè cô trên giường, hẳn là lúc đó mợ Tuyền đã trông thấy, còn tức tối vụ tiền nong trong phủ, nhân cơ hội này mà trả thù.

Nhìn vẻ đắc ý của bà ta, Vân Xuyên chỉ có thể âm thầm thở dài.

Cô vội vàng quỳ xuống, cung kính thưa chuyện.
“Thưa bà, cháu dâu không dẫn đàn ông về phủ, càng không làm chuyện gì có lỗi với Tướng quân.

Cháu dâu xin được hỏi, là ai chứng kiến sự việc đó vậy ạ?”
Mợ Tuyền chẳng đợi Thái Bà lên tiếng đã chen lời vào.
“Chính mắt mợ chứng kiến rất rõ.

Trai trên gái dưới, thân mật biết bao, Phu nhân à, ngoài mợ ra còn có hai tỳ nữ khá cũng trông thấy người không đoan chính đấy.”
Dứt lời, bà ta gọi hai tỳ nữ hôm đó vào, bọn chúng cũng khai đã mắt thấy tai nghe, Phu nhân đem nam nhân vào phủ, còn cùng nhau làm ra thứ chuyện trời đất khó dung.
Vân Xuyên có mười cái miệng cũng không nói lại nổi, nhưng vẫn nhất chết không nhận mình làm chuyện mèo mả gà đồng.
“Thưa bà, hắn đúng là có ý đồ xấu, nhưng đã bị cháu dâu đánh đuổi đi rồi, mợ Tuyền nghe không kỹ, nhìn không tận đã nói cháu lăng loàn, như vậy có khác nào vả vào mặt Tướng quân, không có phúc lấy phải vợ không nên thân.”
Thái Bà suy nghĩ một lát, sau đó hỏi Triệu Ý.
“Triệu Ý, Phu nhân là vợ của cháu, cháu định giải quyết thế nào? Tướng quân phủ không thể chứa chấp kẻ làm bại hoại gia phong.”
Triệu Ý nãy giờ vẫn ngồi im lặng, mặt mũi u ám cực điểm, lúc này y mới ngẩng đầu lên, nhìn Thái Bà, lạnh lùng nói.
“Muốn chứng minh thì đơn giản thôi, thử là biết.”
Thử ư? Tướng quân muốn thử cái gì chứ? Vân Xuyên sốt ruột, ngơ ngác nhìn Triệu Ý.


Y đứng lên, chắp tay thưa.
“Bà, chuyện này cứ để Bổn tướng tự mình xử lý.”
Dứt lời, Triệu Ý muốn xoay lưng ra ngoài, thì đã bị Thái bà gọi giật lại, đanh giọng nói.
“Vân Xuyên gả thay cho đại tiểu thư Kiều phủ, cháu trai phải cân nhắc cho kỹ, đổi gà thay phượng chẳng tốt lành gì đâu.”
Nãy giờ mải nghĩ chuyện mình bị vu cho tội thông ***, Vân Xuyên lúc này mới nhận ra, khi nãy Thái Bà gọi mình là Vân Xuyên chứ không phải Thục Hiên, xem ra bà ấy đã biết tất cả rồi.
“Vân Xuyên dù gả thay, cũng đều do cha mẹ em ấy và bà mối làm chủ, đã gả cho Bổn tướng thì đương nhiên là vợ của Bổn tướng, chuyện này không nên đề cập đến nữa.”
Nói xong, mặc cho Thái Bà đanh mặt, mợ Tuyền ở một bên kinh ngạc á khẩu, Triệu Ý kéo tay Vân Xuyên một mạch về phòng.

Y chẳng nói năng gì, đóng sập cửa phòng lại, sau đó kéo tay cô đến bên giường, trầm giọng nói với vẻ hơi rầu rĩ.
“Đừng lo, sẽ làm nhanh thôi.”
Vân Xuyên còn chưa hiểu Triệu Ý muốn làm gì, đã bị y ôm lấy lăn xuống giường êm.

Cô hốt hoảng đưa tay chống vào vòm ng ực rắn chắc của Triệu Ý, lắp bắp hỏi.
“Tướng…Tướng quân…người làm gì vậy?”
Triệu Ý thì thầm vào tai cô.
“Làm chuyện nên làm thôi, không thể để em bị oan được.”
Vân Xuyên còn chưa chuẩn bị cho chuyện này, lại còn mới sáng ngày ra, lòng dạ cô hoảng hốt không thôi.

Nhưng Triệu Ý không cho cô thời gian để chuẩn bị, lại tiếp tục thì thào.
“Kêu lên đi.”
“Sao cơ?”
“Bên ngoài có người, em kêu lên đi.”
Thì ra là vậy, Triệu Ý đang muốn cùng cô diễn kịch để cho người bên ngoài xem.

Vân Xuyên khẽ ‘a’ một tiếng, âm thanh vọt ra khỏi cửa miệng gượng gạo không có cảm xúc gì.

Triệu Ý lắc đầu nhìn cô ngao ngán, sau đó cúi xuống, cắn vào tai cô một cái.
“A!”
Vân Xuyên liền hét toáng lên, Triệu Ý nhân lúc đó kéo lấy vải rèm, dùng sức xé toạc ra, trong phòng sặc mùi vải bị xé rách, lại tạo ra những âm thanh khiến người bên ngoài đỏ cả mặt.

Mợ Tuyền đứng ngoài cùng vú Niệm, thấy không còn gì để rình nữa, liền tức tối cùng với vú Niệm bỏ đi.
Triệu Ý nghe tiếng bước chân bên ngoài đã không còn, mới dừng xé vải, cúi đầu nhìn Vân Xuyên đang đỏ bừng cả mặt nằm bên dưới, tay cô nắm chặt lấy trước ngực áo y.

Triệu Ý vội vàng đứng dậy, kéo lại quần áo, y cũng rối bời không kém, trong người như bừng lên một ngọn lửa nóng hừng hực.

Bình Luận (0)
Comment