Âm Phủ Thần Thám

Chương 11

Một lúc sau, Vương Đại Lực cầm cái ô đỏ chạy tới, thở hổn hển đưa ô cho tôi: “ Tống Dương, cái này phải không?”

“Đúng rồi!” Tôi nói với bác sĩ pháp y Tần:“Xin lỗi, cho tôi mượn hai đôi găng tay cao su. "

Bác sĩ pháp y Tần ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ cầm điếu thuốc trên tay, hất hàm nói:" Có trong hộp dụng cụ, muốn lấy gì thì lấy. "

Tôi lấy hai đôi găng tay cao su, một đôi ném cho Vương Đại Lực rồi tự mình mặc vào, Vương Đại Lực ngạc nhiên nói: “ Tống Dương, đưa tao làm gì?”

“Ngăn dấu vân tay trên cơ thể.” Tôi đáp.

“Không… mày đừng bảo tao đụng vào cái xác đó nhé!”

“ Mày có định giúp không? Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên.” Tôi thúc giục.

Vương Đại Lực vừa khóc vừa nói: “Tao lạy mày, đừng kéo tao chết chung được không?.”

“ Bữa tối, tao mời!” Tôi nói.

Một nhóm cảnh sát hiếu kỳ đứng xem, Vương Đại Lực cũng không nói gì nữa, tôi bảo cậu ta nhấc phần trên của xác chết lên và lấy ra một chiếc kéo từ trong hộp dụng cụ để cắt áo len của tử thi. Bác sĩ pháp y Tần trừng mắt nhìn tôi không nói gì, lưỡi của người chết đã thè ra khỏi miệng, nếu chiếc áo len bị tuột khỏi đầu, chắc chắn sẽ kéo hư cái lưỡi.

Sau khi cắt xong chiếc áo len, tôi lại cởi cúc áo sơ mi bên trong, thấy vẻ mặt kinh khủng của người đàn ông bị treo cổ, Vương Đại Lực cứ nhắm mắt không dám nhìn. Lúc này, cậu ta nhìn lén rồi lại nhắm mắt lại sợ hãi: “ Này, Tống Dương, mày không sợ à?”

“Người chết có gì đáng sợ, sợ cái * à?” Tôi cười nhạt.

“Nhưng hắn ... rốt cuộc là một người đã chết.” Vương Đại Lực nhìn tôi như một con quái vật.

Trong mắt tôi thực sự không có sự khác biệt giữa người chết và cái bàn, để rèn luyện kỹ năng nghiệm xương của tôi, ông tôi thường đưa tôi đến nghĩa địa, mỗi lần thường ở lại cả đêm.

Bởi vì có nhiều người xem tại hiện trường, không cần thiết phải cởi quần của người quá cố, tôi nói với Vương Đại Lực: " Nâng cái xác lên!"

Vương Đại Lực thở dài nhấc xác chết lên.

Tôi chậm rãi mở chiếc ô màu đỏ ra, mùi thảo dược lan ra ngay lập tức, nữ cảnh sát bịt mũi quát: “Anh mua chiếc ô này ở đâu vậy? Nó có mùi nặng quá!”

“Xin lỗi!” Tôi cười nhẹ.

Tôi đã mua chiếc ô này trong một lần đi dạo phố, Phương pháp kiểm tra bằng ô dù đã được đề cập trong "Rửa oan tập lục”. Người xưa từ lâu đã nhận ra rằng tia cực tím có chức năng làm vết thương bị hiện ra. Không ngừng cải tiến và áp dụng các loại vật dược khác nhau trên bề mặt chiếc ô, chiếc ô 'nghiệm thi' này có thể được sử dụng để kiểm tra các dấu vết khác nhau. Tôi vừa chế tạo một chiếc 'nghiệm thi ô' cho riêng mình theo phương pháp trong sách.

Tôi mở ô ra và từ từ quay nó dưới ánh mặt trời, bóng đỏ phủ lên ngực xác chết, tuy người thường nhìn nó có màu đỏ, nhưng trong mắt tôi nó giống như cầu vồng. Nó bao gồm nhiều vùng màu đỏ hình cánh quạt với các sắc độ khác nhau.

Khi tôi quan sát làn da tái nhợt của người chết, Vương Đại Lực có chút gấp gáp, nói: "Tống Dương, mau bắt đầu kiểm tra đi. Hôm nay trời không nắng. Mày không cần cầm ô cho tao."

" Đang làm đây! "Tôi đáp.

"Cái gì? Mày đang kiểm tra cái gì với cái ô hỏng này?" Vương Đại Lực ngẩn người.

" Hỏng cái đầu mày? Mày có biết tao đã tiêu tốn bao nhiêu tiền sinh hoạt để mua dược liệu làm chiếc ô này không? Dù có đưa bạn gái cho tao, tao cũng không đổi." Tôi nói.

“Cái đó còn tùy!” Vương Đại Lực nói xong, ánh mắt lại chuyển tới nữ cảnh sát lạnh lùng.

Pháp y Tần giễu cợt nói: “Cậu nhóc, cậu học đâu ra cái trò mèo này thế, khám nghiệm tử thi với chiếc ô bị hỏng, sao không đốt một nén hương để móc linh hồn người chết rồi bảo hắn nói chuyện? “

Tôi mặc kệ thầm nghĩ: "Đúng rồi, gáy nữa đi, gáy cho to vào kẻo tý nữa lại không được gáy"

Khi chiếc ô đỏ quay ba lần, một nửa dấu tay đột nhiên xuất hiện trên vai người quá cố, mọi người có mặt tại hiện trường đều sững sờ, bác sĩ pháp y Tần há to miệng, tàn thuốc rơi ra khỏi miệng một cách vô thức.

“Chuyện này… chuyện này không thể!” Bác sĩ Pháp y Tần đột ngột đứng lên.

"Đại Lực, lật người lại!” Tôi nói.

“Ok!”

Vương Đại Lý cả người phấn chấn hẳn lên, đem thi thể lật lại dùng bả vai để đỡ.( Tôi cũng ạ anh luôn -_-)

Tôi tiếp tục xoay chiếc ô màu đỏ, nơi có ánh sáng đỏ lướt qua, giống như quét tia hồng ngoại, ba dấu tay lần lượt xuất hiện trên lưng người chết, rõ ràng hơn một chút so với dấu tay trên vai. Những dấu tay này rất nhỏ, giống như của một người phụ nữ để lại.

“Chậm đã!” Nữ cảnh sát ngoắc ngoắc ngón tay: “Tiểu Vương, đi lấy máy ảnh!”

Một cảnh sát vội vàng đưa máy ảnh kỹ thuật số cho cô ấy, nữ cảnh sát bảo tôi cứ cầm ô, sau đó chụp ảnh dấu tay.

Sau khi tất cả các dấu tay đã được chụp, tôi yêu cầu Vương Đại Lực đặt xác xuống.

Nữ cảnh sát cúi đầu kiểm tra các bức ảnh trên máy ảnh và nói: "Thật kỳ lạ, tại sao những dấu vết này lại không giống dấu tay?"

"Đó không phải là dấu tay mà là dấu vết của quần áo. Những dấu tay này còn sót lại trên quần áo. Khi một người đã chết. Dương khí toàn thân sẽ thoát ra khỏi lỗ chân lông trong tích tắc, nếu có vật lạ chặn lại trên da lúc này sẽ để lại “dấu chìm”! Trừ khi dùng phương pháp đặc biệt, còn không nó sẽ không lộ ra ngoài. ”Tôi giải thích.

“Dương Khí?” Nữ cảnh sát vẻ mặt kinh ngạc.

“Điều này nghe có vẻ hơi bí ẩn, nhưng thật ra lại rất dễ hiểu.” Tôi cười nói.

Nữ cảnh sát dường như có vẻ đã hiểu, gật đầu: "Được rồi, cậu đúng là có bản lĩnh. Cậu học ở đâu ra những lý thuyết quái gở này? Nói như vậy, đây là vụ án giết người ư!"

"Khẳng định là thế!" Tôi trả lời.

“Không đúng!” Bác sĩ pháp y Tần đột nhiên đứng lên, sắc mặt tái nhợt nói: “Thằng nhóc này nhất định là giở chiêu trò ảo thuật. Tôi làm bác sĩ pháp y nhiều năm như vậy, chưa bao giờ nghe nói đến ô đỏ hay dương khí. Cậu.... cậu.... từ nơi nào học được? "

" Ảo thuật? Vậy ông ảo thuật cho tôi xem đi. "Tôi chế nhạo và cất chiếc ô đi.

“Cậu... cậu còn dám nói chuyện với tôi như thế, cậu biết tôi là ai không!?” Bác sĩ pháp y Tần tức giận đến mức môi run bần bật lên, tôi khinh bỉ trong lòng, khi đuối lý liền dùng chức vụ đến để dọa tôi, nghĩ tôi sợ chắc?.

"Tôi không biết ông là ai, mà cũng không cần biết. Tất cả những gì tôi biết là ông đã sai. Ông nói rằng vụ giết người là tự sát. Sai lầm của ông đã khiến một sinh viên đại học chết một cách oan uổng và kẻ thủ ác vẫn nhởn nhơ ngoài kia!"

"Cậu nhóc, cậu ..." Bác sĩ pháp y Tần vươn tay nắm lấy ô của tôi, tôi lùi lại, ông ta nắm hụt rồi tức giận kêu lên:"Đưa cái ô đây! Chắc cậu đã dùng tà thuật gì đó. Đừng hòng ở đây giở trò lừa bịp"

" À mà nhắc mới nhớ, chẳng phải ông vừa nói nếu tôi tìm ra được chỗ sai, ông không chỉ giao vụ án cho tôi điều tra, mà còn vỗ mông từ chức sao? Ông đừng bảo ông trí nhớ không tốt, đã quên rồi nhé". Tôi bật cười.

"Đúng a, tôi cũng nghe thấy, đường đường là một vị bác sỹ pháp y quyền cao chức trọng sẽ không đi nuốt lời đấy chứ." Vương Đại Lực thể hiện tuyệt kỹ châm dầu vào lửa.

Bác sĩ pháp y Tần mở to mắt nhìn xung quanh, mặt đột nhiên lúc đỏ lúc tím, lắp ba lắp bắp nói: "Chuyện đó ... chỉ là đùa thôi. Không thể coi là thật được. Nếu tôi biết cậu có thể tra ra, có chết tôi cũng sẽ không nói”.

“Đùa à?” Tôi nhướng mày, “Lão đại, nếu tôi không phát hiện ra, tôi sợ ông đã tống tôi về đồn từ lâu rồi?”

Bác sĩ pháp y Tần á khẩu không trả lời được.Liền quay đầu nói với nữ cảnh sát: “Tiểu Đào, cô xem, thằng nhóc này đang cố tình phá rối, mau tống đứa trẻ vô lý này đi!”

Nhưng nữ cảnh sát lắc đầu: “Bác sĩ pháp y Tần, ông không thể bào chữa sai lầm bằng cách này được. Vừa rồi, thỏa thuận giữa hai người đều được mọi người có mặt chứng kiến, đã đáp ứng để hắn điều tra vụ án này, ông nên thực hiện lời hứa đi".

Thực ra, nữ cảnh sát này cũng đang cố giảng hòa. Tôi hiểu rồi nên cũng giả bộ quên đi, cũng lười bỏ đá xuống giếng, để dành chút thể diện cho lão già này!

Bác sĩ pháp y Tần im lặng vài giây, đột nhiên nói: "Hoàng Tiểu Đào, cô cũng theo phe hắn, được rồi, tôi sẽ không điều tra vụ án này, để cậu ta điều tra! Nếu thằng nhóc giải quyết được vụ án này, tôi sẽ rời khỏi đội hình sự.

Nói xong, hắn cởi áo khoác trắng, ném xuống đất, tức giận rời đi.

Tôi nhìn bóng lưng của ông ta với vẻ nhếch mép, ông già rồi, mặt mũi còn chưa bỏ xuống được sao?

Lúc này, một bàn tay thon dài trắng muốt giơ ra trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu nhìn thì thấy đó là nữ cảnh sát.

“Tôi tên là Hoàng Tiểu Đào, còn tên của cậu là…”

“Tống Dương!”

Tôi nắm lấy tay cô ấy, bàn tay của Hoàng Tiểu Đào rất mềm mại, trên người cô ấy vẫn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, tôi thủ thân như ngọc hai mươi hai năm. Chưa bao giờ chạm vào cơ thể phụ nữ, đặc biệt là mỹ nữ trưởng thành và quyến rũ như vậy, khiến tôi có chút ngại ngùng, hai má tôi bất chợt bỏng rát.

“Vậy thì bản án này, xin hãy chỉ giáo tôi nhiều hơn.” Hoàng Tiểu Đào mỉm cười.

“Dễ thôi!” Tôi đáp.

Đúng lúc này, tiếng kêu của một cô gái đột nhiên vang lên từ bên ngoài giải phân cách: “Là quỷ, bạn trai của ta bị quỷ giết chết!” Vừa nghe thấy lời này, cả ba chúng tôi đều sửng sốt.​

Bình Luận (0)
Comment