Tống Tinh Thần suy nghĩ mấy giây rồi gật đầu. Tôi biết hắn không muốn để tôi mạo hiểm, nhưng tình hình hiện tại, chúng tôi cứ cố chịu trận thì cũng chết, cơ hội này nếu bỏ qua sẽ chẳng còn cách thoát thân.
Tống Tinh Thần cắt một khối đá nhọn từ vách núi, ra hiệu cho tôi có thể hành động.
Tôi bật lửa, ném xuống đất, xăng liền bắt cháy. Ngọn lửa xanh lan rất nhanh tới bình xăng, bùng một tiếng, hơi nóng lập tức ập tới, chúng tôi phải dùng tay áo che mặt.
Nổ bình xăng cũng không cường điệu như trong phim, chỉ là xăng bốc lên một ngọn lửa lớn kèm tiếng nổ. Có điều do chiếc xe dừng ở giữa bờ vực, vụ nổ khiến nó nghiêng hẳn, từ từ lăn xuống phía dưới.
Tôi lập tức lao ra, quả nhiên trên núi có một tên mặc đồ rằn ri, mặt bôi đầy mực ngụy trang, trước mặt là một khẩu sniper, đang dụi mắt. Mắt người bị ánh sáng mạnh kích thích sẽ bị mù tạm thời trong 1-2 giây.
Tôi theo dõi, chờ khi tầm mắt hắn nhìn về phía mình, liền phát động minh vương chi đồng. Tên kia hét lên một tiếng, hốt hoảng đứng dậy định bỏ chạy. Đúng lúc này Tống Tinh Thần ném viên đá trúng vào khớp chân, tay súng kêu thảm một tiếng ngã lăn xuống.
Rất xui xẻo, hắn ngã vào đúng đám xăng đang cháy trên đất, lập tức biến thành một cây đuốc sống, lăn lộn đau đớn. Xem ra khong thể thẩm vấn được nữa, Tống Tinh Thần phất tay một cái nói: "Đi mau!"
Vừa đi chưa được mấy bước, phía sau lại vang lên tiếng nổ, thì ra là hộp đạn hắn mang theo bên người bị nhiệt độ gây nổ. Hắn lập tức bị nổ chết, năm im bất động trong ngọn lửa hừng hực.
Tôi nhìn đồng hồ nói: "Thôi xong, không kịp lên tàu rồi."
Vé xe là do tôi đặt mua trên mạng từ trước, Tống Tinh Thần thở dài: "Rời khỏi chỗ này trước đã rồi tính."
Chúng tôi đi dọc theo con đường, lúc tới là ngồi xe bus, cũng không cảm giác được đoạn đường núi này có xa không. Bây giờ phải cuốc bộ mới thấy nó rất dài.
Đi bộ hai tiếng đồng hồ mới rời khỏi núi, Tống Thế Siêu khá rành đường ở đây, dẫn chúng tôi đi bằng đường mòn, anh ta nói đi khoảng hơn chục cây số sẽ tới một ngã ba tiếp giáp thành thị và nông thôn, ở đó có thể bắt taxi.
Ven đường có một trạm xăng dầu, cạnh đó là một quán cơm nhỏ, Tống Thế Siêu đề nghị: "Tiểu thúc thúc, đói chưa, hay là chúng ta ăn cái gì đó rồi đi tiếp."
Tôi đúng là đã đói muốn chết, vì vậy cả ba vào quán cơm, ngồi một bàn bên ngoài cửa, gọi bồi bàn tới. Bồi bàn là một cô gái đeo kính, nhìn qua giống một sinh viên làm part time, cô bé đưa thực đơn cho chúng tôi, quán cơm kiểu này chỉ có vài món đơn giản.
Tôi gọi một phần cơm gà trứng chiên, Tống Thế Siêu gọi mỳ, còn Tinh Thần thì không ăn. Tống Thế Siêu nhàn rỗi không có gì làm, cứ đòi tôi kể chuyện phá án cho nghe, Tống Tinh Thần lườm anh ta: "Im miệng!"
Tống Thế Siêu liền làm một động tác kéo dây khóa miệng, sau đó châm thuốc hút. Một lúc sau, bát mỳ anh ta gọi được mang lên, lúc bồi bàn đặt bát mỳ lên bàn, Tống Thế Siêu nói: "Này này cô bé, ngón tay cô nhúng vào bát mỳ của tôi rồi!"
Bồi bàn áy náy nói: "Xin lỗi, để tôi đổi cho anh bát khác."
Năm phút sau, bồi bàn đi ra, Tống Thế Siêu lại nói: "Cô gái, cô cố tình à, sao ngón tay lại nhúng vào thế kia?"
Bồi bàn cười cười: "Thật ngại quá, tôi không để ý."
Tống Thế Siêu cau mày: "Đổi bát khác đi."
Bồi bàn khổ sở nói: "Trong bếp hết nước dùng rồi, phải nấu đã, anh có thể chờ một lát không?"
Đột nhiên tôi nhận ra trong lúc nói chuyện, mắt của cô bé cứ nháy liên tục, liền nhàn nhạt nói: "Đừng đổi nữa, cứ để đấy đi."
Cô bé nói: "Vậy mọi người ăn chú ý một chút nha."
Ăn chú ý một chút? Tôi cảm giác trong lời nói có hàm ý, có vẻ cô bé muốn nhắn nhủ điều gì đó, lại không tiện nói ra. Tống Thế Siêu cầm đũa lên định ăn thì tôi ngăn lại: "Chờ đã!"
Tôi bưng bát mỳ lên đưa mũi ngửi, chỉ có mùi hành lá và dầu mè. Tôi lấy đũa bới một chút thì phát hiện dưới đáy có một viên thuốc nhỏ đang tan dần.
Tống Thế Siêu thấy vậy thì tức giận nói: "Mẹ nó, hóa ra là một hắc điếm à, tìm ông chủ tính sổ đi!"
Tống Tinh Thần lắc đầu một cái: "Quán này là lạ, đi mau thôi."
Tôi nói: "Chờ chút, cô gái lúc nãy hình như là bị khống chế, chúng ta vào xem sao."
"Tiểu thiếu gia, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện." Tống Tinh Thần không tán thành.
"Thấy chết mà không cứu sao?" Tôi nói.
Tống Tinh Thần thở dài, đi theo tôi vào bên trong. Trong tiệm ánh sáng rất yếu, bồi bàn vừa rồi không có trong này, nhưng tôi để ý hình như trong bếp có bóng người. Tôi dùng tay ra hiệu, Tống Tinh Thần gật đầu một cái.
Hắn rút đao ra, từ từ đi vào. Người mai phục bên trong đột nhiên hét lên một tiếng, tay cầm chày cán bột đập về phía đầu Tống Tinh Thần. Tống Tinh Thần lùi lại né tránh, dùng vỏ đao chọc thẳng vào cổ họng người kia. Hắn ôm cổ rồi ngã xô đổ một cái bàn.
Tôi lao vào nhìn, một gã đàn ông đang ngồi bệt trong góc, nhăn nhó ôm cổ họng. Góc tường phía sau là cô bé bồi bàn lúc nãy, đang sợ run bần bật, nói: "Tôi không phải đồng bọn của họ, đừng giết tôi!"
"Ở đây xảy ra chuyện gì?" Tôi hỏi bằng giọng nhẹ nhàng.
Cô gái giải thích: "Tôi không biết, một tiếng trước có đám người xông vào, uy hiếp cha mẹ tôi, vừa rồi còn bắt tôi mang bát mỳ có thuốc mê cho mấy anh ăn."
Tôi chợt hiểu ra: "Cho nên cô mới cố tình báo hiệu?"
Cô gái gật đầu: "Đám người kia nói, nếu như tôi tiết lộ sẽ giết cha mẹ tôi, cầu xin các anh cứu họ!"
Lời còn chưa dứt thì phía sau vang lên một loạt tiếng bước chân, thì ra trong quán cơm có cửa ngầm, thông với hầm trú ẩn. Mấy tên mặt lạnh lùng từ trong đi ra, chặn đường lui của chúng tôi. Tên cầm đầu mặt mũi dữ tợn, đầu trọc lốc, một nửa đầu xăm hình con sói, mặc một chiếc áo khoác da vàng sẫm, cổ đeo sợi dây chuyền to như cái xích.
Tên đầu trọc chắp hai tay vào nhau, tay phải luồn vào trong tay trái, thò ngón út ra. Tôi có xem qua phim về xã hội đen, biết đây là ám hiệu đánh hội đồng.
Tên đầu trọc nói: "Thân trong giang hồ, mọi việc khó tự quyết. Huynh đệ, có người bỏ tiền mua một cái xương trên tay của ngươi, anh em chúng ta gần đây có một chút phiền toái, cần gấp khoản tiền này, giúp đỡ chúng ta một chút."
Tôi cau mày: "Các ngươi cũng tới vì cái này, là ai đứng sau?"
Tên trọc cười nói: "Danh tính của hắn ta cũng không biết, chỉ biết hắn phát hành một Thiên kim dịch cốt lệnh trong toàn giới xã hội đen, công khai treo thưởng. Nói thật với ngươi, trong bán kính vài chục km, không chỉ có mình chúng ta để mắt tới ngươi, sớm muộn ngươi cũng phải giao cái xương ra, chi bằng tặng ta luôn đi."
Thiên kim dịch cốt lệnh? Tôi kinh ngạc, rốt cuộc là tên điên nào lại bỏ 10 triệu chỉ để mua một cái xương tay của tôi?
Một tên đàn em đứng cạnh nói: "Đại ca ta vẫn tương đối nói phải trái, thương lượng với ngươi. Chứ nếu gặp người khác thì không dễ dàng vậy đâu."
Tôi lạnh lùng nói: "Tại sao ta phải cho ngươi?"
Đầu trọc cười: "Huynh đệ, ta đã nói hết lời với ngươi. Nếu như ngươi cự tuyệt, hai vợ chồng chủ quán sẽ chết. Ta biết ngươi là một người lương thiện, dùng một mẩu xương đổi lấy hai mạng người, đúng đắn chứ?"