Tiểu Đào và Băng Tâm nhìn tôi cười, việc trùng hợp như vậy, tôi cũng chẳng biết nói gì, đanh xua tay một cái: "Đi thôi, nhìn chút xem ai vì anh mà chết."
Thật may là thực tế không có xảy ra án nạng, chỉ là hai người đàn ông cãi nhau. Một bên là tay xã hội đen xăm kín tay, một bên là người trí thức đeo kính, tên xã hội đen vừa giơ nắm đấm, người đeo kính đã vội cầm tay đối phương dí vào cổ áo mình, rồi hét lên: "Giết người rồi!"
Mặc dù chúng tôi không phải cảnh sát địa phương, nhưng cũng không thể vờ như không thấy. Tiểu Đào rút thẻ ra, không nói câu nào. Tên xã hội đen lập tức thái độ quay ngoắt 180°, cười nói: "Ai da, thì ra là đồng chí cảnh sát, cô thử phân xử giúp, tôi gọi một đĩa thỏ xào lăn, cái thằng...à không, tiên sinh này lại bưng mất, nói là anh ấy gọi trước tôi, hại tôi phải chờ cả 20 phút, cô nghĩ tôi có nóng mắt không?"
Người đeo kính cũng khá cứng đầu, bắt đầu cãi vã, nói rằng đĩa thỏ xào là do mình gọi trước.
Cả hai cãi nhau tới đau cả đầu, Tiểu Đào chẳng có tâm trạng để ý chuyện vặt này, phất tay: "Đi thôi, đi thôi. Có cái gì to tát đâu, ai ăn người đó trả tiền."
Tên xã hội đen tự nhận xui xẻo, đi trước. Chúng tôi định quay lại tiếp tục bữa ăn thì người đeo kính đột nhiên lại vỗ vai, mặt vui vẻ chỉ vào tôi nói: "Chiều nay tôi có gặp anh."
Tôi với Tiểu Đào ngơ ngác nhìn nhau, cả chiều nay chúng tôi ở phân cục, người này là ai?
Anh ta lại còn nói tên của tôi với Tiểu Đào ra, biểu hiện rất tôn kính với tôi, muốn hỏi thăm về chuyện phá án. Việc này khiến đầu óc tôi càng mơ hồ, trực tiếp hỏi: "Anh là ai?"
"Há, ngại quá, gặp Tống thần thám kích động mà quên chưa tự giới thiệu." Vừa nói gã đeo kính vừa lấy ra một tấm danh thiếp, trên đó viết nhà biên kịch nổi tiếng Ngô Dương. Tôi theo bản năng gãi đầu, nổi tiếng? Sao tôi chưa nghe bao giờ.
Băng Tâm chẳng biết lại gần từ lúc nào, nói: "Chẳng phải anh ta là người cục trưởng nói, đến đây để lấy tư liệu sao?"
"À, là anh ta!" Tiểu Đào chợt nhớ ra.
Ngô Dương chắp tay hành lễ, cười híp mắt nói: "Đúng đúng, tôi tới đây là để thu thập tài liệu về vụ án giết người liên hoàn 20 năm trước. Ai da, lại tình cờ gặp được mấy truyền kỳ trong ngành cảnh sát, thật là phúc ba đời của Ngô mỗ, như vậy đi, tối nay tôi mời các vị bữa cơm."
Tôi khách khí từ chối, trong mắt tôi thì biên kịch với phóng viên không khác nhau lắm, đều là cặp chân loa lớn như nhau. Vì vậy tôi ra hiệu cho Tống Tinh Thần, Tiểu Đào, Vương Nguyên Thạch, bảo mọi người mau rút. Băng Tâm thì càng tự giác hơn ai hết, đã chạy đi tìm chủ quán lúc nãy, bỏ toàn bộ đồ ăn vào túi.
Nhưng không tưởng được, Ngô Dương còn nhanh hơn chúng tôi, lúc tính tiền thì ông chủ nói: "Vị tiên sinh vừa nãy đã thanh toán rồi."
Quay đầu nhìn lại, Ngô Dương đang ôm quyền mỉm cười với chúng tôi, lúc cười, chiếc răng khảm bạch kim lóe sáng. Ngoài ra, ngồi cùng bàn với anh ta còn có một gã mập đeo kính, đại khái là đạo diễn cùng đi.
Tiểu Đào liếc mắt nói: "Rồi, khẳng định là bị lừa! Mọi người chú ý, ngàn vạn lần không được để lộ khách sạn và số phòng của chúng ta. Nhất là..."
Vương Nguyên Thạch tiếp lời: "Biết rồi, buổi tối ta sẽ không ra ngoài uống rượu!" Nói xong vặn nút chai, nhấp một ngụm.
Quay về khách sạn, mấy người chúng tôi đối với nhau tương đối nhàm chán. Tống Tinh Thần có thể ngồi suy nghĩ một mình cả ngày, Vương Nguyên Thạch thì chỉ cần chai rượu là đủ, Tiểu Đào thì thích đắp mặt nạ, nằm vật ra giường, tôi thì đọc sách rồi đi đi lại lại suy nghĩ. Duy chỉ có Băng Tâm là giống người bình thường nhất, nghịch điện thoại, nghe nhạc.
Tôi, Băng Tâm và Tiểu Đào trong phòng đang tán gẫu thì có tiếng gõ cửa, một giọng nói chúng tôi không muốn nghe nhất cất lên: "Tống thần thám, Hoàng đội trưởng, quấy rầy rồi, tôi là biên kịch Ngô, còn có đạo diễn Trương!"
Hoàng Tiểu Đào bật tưng người dậy, tỏ vẻ rất bối rối, dùng khẩu hình miệng hỏi ai đer lộ thông tin.
Tôi nhỏ giọng nói: "Cả cái huyện này tổng cộng có ba bốn cái khách sạn ra hồn, hắn hỏi thăm là ra, dù gì cũng là biên kịch, việc tập hợp thông tin hẳn là hơn người thường."
Tiểu Đào khổ não đấm đầu: "Nhất định là hắn tới hỏi vụ án, phiền chết đi được!"
Ngô Dương bên ngoài vẫn gọi, cũng không thể giả vờ như đi vắng, đành nhẫn nại mở cửa. Khuôn mặt béo tròn của Ngô Dương hiện ra, phía sau tự xưng là đạo diễn Trương, mặt không cảm xúc. Hắn nhìn chúng tôi, gật đầu một cái, đôi kính đen trên mặt cứ như một bộ phận cơ thể vậy, lúc nào cũng không được gỡ xuống.
"Ai da Tống thần thám, nghỉ ngơi à? Sao không xem TV, đài truyền hình Bắc Kinh đang chiếu một bộ phim về chiến tranh Dân quốc của tôi đấy!"
Hoàng Tiểu Đào không khách khí, nói: "Băng Tâm, bật TV đi, mở to âm lượng một chút."
Ngô Dương lại cười: "Đừng đừng, Hoàng đội trưởng vui tính quá. Chúng tôi đến là muốn viếng thăm mọi người, tiện đây muốn lãnh giáo mấy vấn đề."
Tôi thở dài: "Lãnh giáo tôi không dám nhận, có việc cứ hỏi thẳng đi."
Tiểu Đào bổ sung: "Tối đa 30 phút!"
Tay Ngô Dương giống như chân trước loài ruồi, xoa xoa vào nhau. Đạo diễn Trương bên cạnh hắn thì chẳng lên tiếng, rất 'tự nhiên' ngồi xuống sofa, bắt đầu hút thuốc. Lòng tôi tự hỏi, người làm nghệ thuật mà tính cách như vậy sao?
Quả nhiên Ngô Dương tới để lấy tư liệu, mặc dù hắn đã xem hồ sơ 20 năm trước, nhưng rất nhiều chi tiết mà cảnh sát cũng không biết, cục trưởng thì bận bịu không có thời gian tiếp hắn, cho nên hắn vừa viết vừa dành thời gian hỏi thăm.
Thực ra mà nói thì tính chuyên nghiệp của Ngô Dương là đáng khen, so với những biên kịch nhắm mắt chế bừa thì hơn cả chục lần, tôi liền nhẫn nhịn nói chuyện với hắn.
Ngô Dương bỗng nói: "Nghe nói năm đó có một cảnh sát bị thương vì nhiệm vụ, nhưng lại không nhận được một xu tiền lương hưu, rơi vào kết cục khổ sở, đây là chuyện gì?"
"Cái gì?" Tôi nhất thời cả kinh.
Ngô Dương thấp giọng nói: "Tôi nghe câu được câu chăng, hình như là bị bộ phận liên quan nào đó giam mất?"
Băng Tâm không nhịn được, nói: "Đại biên kịch, làm phiền ông nói chuyện thì suy nghĩ một chút. Giữ lại tiền thương tật và lương hưu của lính là tội hình sự, số tiền lại không lớn, ai dám làm chuyện này?"
Ngô Dương tự biết không hay ho, tôi hỏi tên của cảnh sát kia, là Nhiếp Á Long, đúng là cảnh sát tham gia phá án. Nhưng trong hồ sơ không câu nào nhắc đến chuyện ông ấy bị thương, chuyện này e còn phải tìm hiểu sâu hơn.
Ngô Dương lại nói: "Tống thần thám, tôi có một chuyện không nghĩ ra, tại sao khi đó đột nhiên lại thả nghi phạm? Trong này có ẩn tình gì không?"
Tôi nói: "Anh đừng cái gì cũng nghĩ là có ẩn tình, nào có..."
Tôi chợt sửng sốt, nhớ tới hồ sơ trong cục không nhắc đến việc nghi phạm được thả, trên tay tôi mới là phiên bản chi tiết nhất, đồng tử tôi chợt thay đổi, nhìn thẳng vào mắt Ngô Dương, hỏi: "Làm sao anh biết lúc đó có nghi phạm?"
Ngô Dương ấp úng thừa nhận: "Là tay cảnh sát kia bị thương nói, tôi đã tới thăm ông ta."
"Ông ta nói gì, có nói tên nghi phạm là ai không?" Tôi trở nên kích động.
"Họ Tống, tên là Triệu Lân hay Triệu Lâm gì đó, tôi chỉ nhớ mang máng là vậy."
"Cái gì?" Tôi đứng bật dậy.