Âm Phủ Thần Thám ( Dịch Full )

Chương 707 - Chương 707: Căn Hầm Thiếu Dưỡng Khí

Chương 707: Căn hầm thiếu dưỡng khí Chương 707: Căn hầm thiếu dưỡng khí


Chỉ nghe thấy ầm ầm, cả căn hầm rung chuyển, ánh đèn chớp tắt mở liên tục, ngay sau đó một đám bụi khói tràn vào từ lối đi.

Chấn động của vụ nổ không làm chúng tôi bị thương, thì ra Thợ Đồng Hồ đã tính toán chuẩn lực nổ đủ để phong tỏa lối vào. Tiếp đó hắn ấn một cái nút, tiếng lạch cạch vang lên, cánh cửa sắt hạ xuống khiến đường thoát của chúng tôi gần như không còn.

Nhìn cánh cửa kín như bưng, tôi kinh hãi, đây có nghĩa là một không gian kín, khả năng tiếp theo mới là trò hay thực sự.

Đao Thần nhặt một viên đá dưới đất lên, ném thẳng về cửa kính. Viên đá vỡ tan, nhưng nó chỉ để lại một dấu mờ mờ trên kính, Thợ Đồng Hồ cười lớn: "Thiên vương đại nhân, đừng phí công vô ích, đây là kính công nghiệp, đạn bắn cũng không thủng đâu."

Bộ đàm của Tiểu Đào vang lên, ấn nút nghe, Tôn Lão Hổ gấp gáp hỏi: "Sao vậy Tiểu Đào, tự nhiên có vụ nổ, mọi người có làm sao không?"

"Bọn tôi..."

Tiểu Đào mới chỉ nói được hai chữ, đột nhiên có tiếng rít chói tai, tín hiệu âm thanh bị cắt đứt. Tôi nghĩ ở đây nhất định có giấu thiết bị làm nhiễu sóng.

Thợ Đồng Hồ cười gằn: "Hoàng tiểu thư, gọi điện trong lúc người khác đang nói chuyện là hành động rất mất lịch sự!"

Bị chọc giận, nàng nghiến răng giơ súng về phía cửa kính, bắn liền hai phát. Thợ Đồng Hồ cười nhạo: "Phải nói bao nhiêu lần nữa các người mới chịu hiểu, giờ các người đã là thú trong lồng, có vùng vẫy thế nào cũng vô ích."

Tôi hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn gì?"

"Muốn các ngươi phải chết!" Hắn dữ tợn nói: "Lần trước bị các ngươi làm nhục, ta còn chưa tính sổ. Lần này lại tới để ngăn cản hành động của ta, cái tổ đặc án của các ngươi đúng là dai như đỉa. Cho nên chi bằng tốn công một lần, giải quyết hết đám các ngươi ở đây cho nhẹ đầu."

Tiểu Đào nói: "Ngươi cho rằng giết chúng ta thì tổ đặc án không tồn tại nữa ư? Nên nhớ, đối thủ của ngươi là toàn bộ cảnh sát nhân dân Trung Hoa!"

"Hừ, chết một tên thì đỡ một tên, đừng nhiều lời. Tiếp theo các ngươi nên chuẩn bị tinh thần đón nhận trò chơi ta sắp xếp cho các ngươi."

Thợ Đồng Hồ kéo cái cần điều khiển xuống, chỉ thấy cửa kính dưới chân tường hé ra một cái động nhỏ, hàng loạt món đồ chơi lắc lư lắc lư đi ra, những món đồ chơi này đều được quấn chất nổ, phát ra những tiếng kêu quái đản.

Đao Thần nhanh chóng nhặt một đống đá vụn, đưa cho Tinh Thần phân nửa, nói: "Đừng để những thứ này tới gần."

Sau đó hắn giơ tay ném, một món đồ chơi bị trúng ngã ra đất, nháy mắt liền phát nổ. Cả hai liên tiếp ném, tiếng nổ liên hoàn đinh tai nhức óc, ánh lửa đỏ rực cả căn hầm.

Tôi để ý thấy thủ pháp ném ám khí của hai người này như từ một khuôn đúc ra, có lẽ Tống Tinh Thần đã sớm nhận ra điều này từ lâu nên mới gọi hai tiếng tiền bối. Đến giờ thì tôi chắc chắn, nhất định Đao Thần có mối liên quan với Tống gia.

Hai người liên thủ, trong nháy mắt đã quét sạch đám đồ chơi, Thợ Đồng Hồ vỗ tay: "Xuất sắc! Mà chắc đá các ngươi đã dùng hết rồi nhỉ, nhưng trò vui còn rất nhiều cơ!"

Hắn kéo cần điều khiển tiếp theo xuống, từ hai bên tường lại chui ra cả đống đồ chơi, cấu tạo căn hầm hình chữ nhật, lần này nếu như lại làm chúng phát nổ thì sẽ ảnh hưởng tới chúng tôi.

Thời gian cấp bách, không có chỗ cho suy nghĩ nhiều, Tiểu Đào la lên: "Lương cảnh quan, dùng súng bắn chúng!"

Lương cảnh quan đang ngây người lập tức đáp ứng: "Được!"

Cả hai chia nhau ra nổ súng, bắn tan một đám đồ chơi. Nhưng số lượng của chúng quá nhiều, rất nhanh thì đã hết đạn. Đao Thần nói: "Đừng bắn nữa, sẽ làm bị thương người mình!"

Mắt thấy tất cả sắp bị bao vây, tôi nhớ lời của chuyên gia chất nổ hôm qua, bèn nói: "Chúng được kích nổ bằng hệ thống cân bằng động, chạm vào chúng cũng không nổ, ngã ra mới nổ."

Đao Thần lập tức có phản ứng, nhặt hai món đồ chơi lên, chúng cử động liên tục trong tay, hắn nói: "Để ta tạo một khoảng trống cho mọi người có chỗ đặt chân đã."

Đao Thần ném vào góc tường, món đồ chơi phát nổ tạo ra một khoảng trống, hắn hô: "Qua bên kia!"

Phía trước chúng tôi là rất nhiều món đồ chơi đang di chuyển, muốn qua đó chỉ có cách nhảy. Nhưng khoảng cách này quả thật có hơi xa, môn nhảy xa tôi học ở trường cũng không xa tới vậy. Lúc này Tống Tinh Thần đặt hai lòng bàn tay vào nhau, nói: "Tiểu thiếu gia, giẫm lên tay ta, ta đưa ngươi đi."

Tôi biết lúc này không có thời gian để do dự, liền gật đầu. Hít sâu một hơi, chạy lấy đà, giẫm lên tay Tinh Thần, hắn dùng lực hất tôi đi, bay qua đám đồ chơi, rơi xuống khoảng đất trống. Tôi ngã lăn, lưng đau ê ẩm.

Tiểu Đào và Lương cảnh quan cũng được Tinh Thần giúp sức nhảy qua, cuối cùng là hắn và Đao Thần vọt nhẹ nhàng sang. Sau lưng hai hàng đồ chơi đang di chuyển tới gần nhau, Đao Thần bảo chúng tôi tụm lại, hắn nhấc áo choàng lên che kín mọi người.

Nín thở chờ đợi, bên ngoài áo choàng đột nhiên vang lên tiếng nổ mạnh, liên hoàn đến mười mấy giây, mảnh vụn văng vào áo choàng rơi xuống đất.

Nguy hiểm đã được giải trừ, Đao Thần buông áo choàng xuống, toàn bộ mặt đất trong căn hầm đã biến thành màu đen, đầy khói với mảnh vụn.

Thợ Đồng Hồ lại tiếp tục vỗ tay, hắn đã có tính toán từ trước, cười nói: "Đúng là chó cùng rứt giậu, rất đặc sắc! Có điều các ngươi đã chặt đứt chính đường sống của mình rồi."

Hắn thao tác gì đó trên mặt bàn, bờ tường trồi ra một thiết bị chớp đỏ liên tục, trông giống như vòng tròn, sau đó hắn vẫy tay với chúng tôi: "Xuống âm tào địa phủ thay ta vấn an Cảnh Vương Gia đi!"

Dứt lời hắn biến mất sau cánh cửa kính, Tiểu Đào hỏi: "Đó là cái gì, bom à?"

"Vật này cách mặt đất phải đến 2m, nếu như là bom thì không cần để ở cao như vậy..."

Lương cảnh quan nói: "Khả năng hắn chỉ đơn thuần là sợ bị chúng ta tháo gỡ."

Để ý thấy đèn đỏ trên cái vòng nháy càng ngày càng nhanh, lòng cũng thắt lại, nếu như nó đúng là quả bom, e là đã hết đường cứu vãn. Bỗng Tiểu Đao ôm ngực ho khan: "Khó thở quá!"

Lương cảnh quan cũng nói theo: "Tôi cảm giác ở đây quá thiếu oxy."

Tôi nhớ lại lời của Thợ Đồng Hồ, quay qua nhìn tấm cửa sắt, lối ra đã bị phong tỏa, hắn cần gì dùng đến cái cửa sắt này nữa? Trong nháy mắt tôi hiểu ra: "Vụ nổ liên hoàn vừa rồi đã đốt cháy hết oxy, hắn muốn chúng ta ngạt thở mà chết! Thứ kia không phải bom, bởi nơi này vốn thiếu oxy lại còn bị nổ."

Đao Thần lạnh lùng: "Quá xảo quyệt, hiện giờ ngay cả ta cũng vô kế khả thi!"

Tôi nói: "Oxy có hạn, chúng ta ngồi xuống, đừng làm động tác mạnh, chờ cứu viện đi!"

Bình Luận (0)
Comment