Ở đây quá nguy hiểm, phải mau chóng rời khỏi. Chúng tôi leo lên bức tường, Tống Tinh Thần ở trong lôi từng người vào. Tôi quay đầu nhìn lại, hai vách tường kim loại dưới kia được tháo từ máy ép công nghiệp, quả thật là quá điên cuồng, chế tạo ra nó cần tài lực và nhân lực lớn, dĩ nhiên là Thợ Đồng Hồ có đủ tài nguyên.
Tôi thật muốn biết, nếu hắn phát hiện cơ quan mình dày công chế tạo lại không giết được chúng tôi, hắn sẽ cảm thấy thế nào?
"Cửu tử nhất sinh! Xem ra vận khí không tệ." Đao Thần phóng khoáng cười ha hả.
"Chắc là ăn theo hào quang Tống Dương ." Tiểu Đào cũng cười.
"Không, là cố gắng của tất cả mọi người." Tôi xoa trán.
Phía sau phòng điều khiển có một cánh cửa, tôi đẩy ra, có một lối đi mới được đào, trên tượng dựa cái thang. Chúng tôi leo cái thang, đẩy cánh cửa sắt, phát hiện mình đã tới bãi cát cách ngọn hải đăng 20m.
Phía xa là toán đặc nhiệm ôn súng trường QBZ 95, chúng tôi nhìn qua thì thấy xác của Thợ Đồng Hồ nằm đó, một tay còn đút trong túi ngực.
Thì ra Thợ Đồng Hồ đoán được chúng tôi tới đông, liền bỏ trốn thì đúng lúc gặp phải đặc nhiệm, cảnh sát quát hắn giơ tay lên, hắn lại cho tay vào túi ngực, lập tức bị bắn chết tại chỗ.
Tôi ngồi xuống, kéo tay hắn trong túi ngực ra, trong bàn tay là một đồ chơi quấn chất nổ, còn nham hiểm đính đầy mảnh sắt trên đó. Nhóm đặc nhiệm này là lực lượng tinh nhuệ của đại lục trú đóng ở Macao, với tiểu chuẩn Lục quân cấp cao nhất. Họ từng tham gia các cuộc thi cùng quân đội Mỹ và Nga, sức phán đoán và năng lực phản ứng đều kinh người.
Tiểu Đào cười lạnh: "Cái này gọi là tự đào mồ chôn mình. À phải, trong tay hắn có một đám thủ hạ cơ mà, sao lại đơn thương độc mã thế này?"
Tôi suy đoán: "Xét tình hình tối qua ở tập đoàn Phong Thiên, đại khái hắn đã bị tổn thất nặng nề, định chặt đứt hậu hoạ là chúng ta, nhưng thất bại."
Giao món đồ chơi gắn thuốc nổ cho chuyên gia bom mìn, tôi tiếp tục lục soát người Thợ Đồng Hồ, trong túi áo hắn có đầy món đồ chơi linh, linh kiện lặt vặt nhưng không có tác dụng. Bên cạnh đó có một tấm card kim loại, giống tấm mà Lương cảnh quan cho tôi xem hôm trước.
Tấm card có vết tích làm vội vã, trong lòng tôi thầm nghĩ, quả nhiên hắn muốn lên làm thiên vương, đáng tiếc không có đủ thực lực cũng như vận may.
Tôi tìm tiếp, thấy một cái USB, chờ đội Tôn Lão Hổ tới, mượn cái laptop cắm nó vào. Trong USB toàn là ảnh chụp, hình như còn là chụp lén. Vài bức ảnh chỉ có kiến trúc, vài bức có người, tất cả đều mặc vest đen, tôi để ý thấy một trong số đó có hình xăm rồng rắn trên tay.
Tôi xuýt xoa: "Để tìm ra tập doàn Phong Thiên, Thợ Đồng Hồ đã tốn không ít công sức đây."
Bức ảnh cuối cùng là bản đồ Macao, trên đó đánh dấu 10 địa điểm. Tôi nhìn lướt qua, một địa điểm chính là chỗ tối qua bị tập kích, vội hưng phấn nói: "Thật là thu hoạch ngoài ý muốn, đây hẳn là những vị trí của tập đoàn Phong Thiên."
Tiểu Đào nói: "Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta lên đường!"
Lương cảnh quan xen vào: "10 địa điểm này gần như trải rộng khắp Macao, để tôi gọi điện về cục, điều thêm người tới mấy địa điểm gần đó."
Tôn Lão Hổ nói: "Tốt nhất là hành đồng cùng lúc, tránh việc bọn chúng nghe phong thanh mà bỏ trốn."
Ở đây có tổng cộng 5 chiếc xe, chúng tôi chia thành 5 nhóm chạy tới 5 điểm đánh dấu, cảnh sát trong cục thì tới 4 điểm còn lại. Tôi, Tiểu Đào, Tinh Thần một xe; Băng Tâm đi cùng Đao Thần, con bé sẽ phụ trách việc liên lạc, còn với thực lực của Đao Thần, bảo vệ Băng Tâm thì không phải suy nghĩ.
Gửi bức ảnh bản đồ cho tất cả mọi người, ai nấy lập tức lên đường, tôi và Tiểu Đào nhắm tới một tòa nhà cũ trên đường Keep Sea, ở đó đợi lệnh, trong bộ đàm các đội khác cũng lục tục chạy tới địa điểm chỉ định.
Trong lúc chờ đợi, tôi trông thấy một người mặc đồ đen đi ra, nói: "Rất có thể chúng ta đã trúng độc đắc."
Tiểu Đào cười: "Vận may của anh đúng là lớn." Nói xong cầm bộ đàm lên: "Chúng tôi bên này đã phát hiện thành viên trong mục tiêu."
Lương cảnh quan đáp lại: "Đừng hành động vội, để tôi cho cảnh sát khu vực tới tiếp viện."
Đợi một lát thì bộ đàm vang lên, cảnh sát đã tới, hỏi Tiểu Đào địa chỉ cụ thể. Lúc này tôi nghe thấy trong bộ đàm có tiếng tạp điện, ban nãy tôi cũng phát hiện, nhưng không quá lưu tâm.
Thế nhưng hai lần đều xuất hiện thì lại trở thành khả nghi!
Tôi ấn nút phát, la lên: "Sóng bộ đàm khả năng đã bị nghe lén, dùng điện thoại di động liên lạc đi!"
Đúng lúc này trong gương xe xuất hiện một chiếc xe tải xông ngang, dọc đường đâm đụng rất nhiều xe con. Tốc độ của nó rất nhanh, giống như một con tê giác, người đi đường la hét chạy vào trong nhà.
Trên xe tải có một tên lùn vẽ mặt chú hề, toét miệng cười như điên. Tôi bỗng rùng cả mình, tin chắc người đó là Joker, lần nào hắn xuất hiện cũng khiến người ta không thể ngờ tới.
"Mau lái xe! Mau lái xe!" Tôi hô.
Tiểu Đào lập tức cho xe chạy, nhưng vừa ra khỏi chỗ đậu thì xe tải đã xông tới, nhắm thẳng hướng chúng tôi. Rầm một tiếng, túi hơi căng phồng đỡ lấy mặt, tôi cảm giác như đang ngồi trong một chiếc máy giặt lồng ngang, trời đất quay cuống, cuối cùng chiếc xe dừng lại.
Mắt tôi hoa lên, trong đầu như có một bầy ong bay hỗn loạn, không thể nào tập trung suy nghĩ.
Vất vả lắm mới khôi phục thị lực, nhìn sang thấy Tiểu Đào được dây an toàn cố định ở ghế, đầu rũ xuống, đã ngất xỉu, trên trán bị mảnh vụn cào rách. Tống Tinh Thần nằm ở ghế sau, hắn cũng bị thương, khó nhọc gọi: "Tiểu thiếu gia!"
Bỗng cơ thể tôi bị người ta lôi ra thô bạo, Joker mặc bộ đồ gánh xiếc đang hô hào, mặt hắn vẽ trắng bệch, xung quanh mắt tô đậm, nhe cái miệng đầy răng vàng khè nói: "Oa, ngạc nhiên chưa!"
Hắn giơ tay ra, một con dao găm sắc nhọn xuất hiện, tôi kinh hãi nhưng cơ thể chẳng còn chút sức lực nào, căn bản không thể phát động minh vương chi đồng. Joker cắt đứt dây an toàn, túm cổ áo tôi lôi ra ngoài. Đứng sau hắn là một đám mặc đồ gánh xiếc, đeo mặt nạ Donald, Mickey, The Smurfs, tiểu quái bọt biển, tay cầm súng tiểu liên, đang hoan hô nhiệt liệt.
Chiếc xe tải đậu cách đó không xa, thùng xe đã được mở, đám người này hẳn là chui từ đó ra. Joker dáng người thấp bé nhưng sức lực lại lớn, hắn kéo tôi dậy, chĩa con dao vào mắt tôi, uy hiếp: "Ngươi dám dùng chiêu kia với ta, ta sẽ dùng ma thuật biến con mắt ngươi thành quả anh đào. Lão già bảo ta bắt sống ngươi, nhưng mù một mắt thì cũng không sao, há há há!"
Hắn đẩy tôi ra, tôi loạng choạng đụng vào một tên thủ hạ, tên kia giữ tôi lại, sau đó một tên khác cầm một thứ giống như cái áo định chụp lên người tôi...