Âm Phủ Thần Thám ( Dịch Full )

Chương 726 - Chương 726: Cái Chết Của Joker

Chương 726: Cái chết của Joker-. Chương 726: Cái chết của Joker


Bất kể tôi hành hạ thế nào, Joker vẫn sống chết không chịu nói, ai cũng giận dữ. Đao Thần xách tay phải hắn lên, chém một đao, cổ tay đứt đoạn, máu tươi phun ra, Joker cười cười: "Ai da, mất tay, sau này không thẩm du được nữa rồi!"

Tên này đã điên đến tận xương tủy rồi, hắn căn bản chẳng quan tâm đến bị tra tấn thế nào. Ngăn hắn chết do mất máu, tôi xé vải băng bó cổ tay cho hắn, Joker cười ha hả: "Xem kìa, các ngươi mềm yếu như vậy, hư vọng lương tâm là gông xiềng của chính các ngươi, cho nên sẽ vĩnh viễn không thắng được ta!"

"Ta giết ngươi!" Băng Tâm đột nhiên giằng súng trong tay Tiểu Đào, nắm chặt hướng vào đầu Joker. Tôi vội đè lại tay con bé: "Đừng, đừng để hắn khiêu khích!"

Joker cười: "Người chết chắc là cha ngươi hả, mất đi người thân nhất định là rất thống khổ. Động thủ đi, cởi bỏ gông xiềng trên cổ đi!"

Băng Tâm nghiến răng, nước mắt tràn mi, cuối cùng vẫn trả lại súng cho Tiểu Đào. Tôi hỏi Lão Yêu có tìm được tung tích bọn trẻ không, hắn nói vẫn đang tìm.

Nơi này không thích hợp ở lâu, một khi đám thủ hạ phát hiện chúng tôi đã rời khỏi nhà ma, tình cảnh nhất định sẽ loạn. Chúng tôi dẫn Joker đi khỏi, đội trưởng vẫn liên tục báo cáo tình hình chiến đấu qua bộ đàm, cái chết của Tôn Lão Hổ đã khơi dậy ý chí của mọi người, đám thủ hạ Joker đang không ngừng bị tiêu diệt, đội đặc nhiệm ra tay trực tiếp bắn chết, không còn cân nhắc giữ lại người sống.

Chúng tôi chạy tới một nơi, bỗng xuất hiện đám đông thủ hạ Joker, tay lăm lăm súng máy, hắn cười: "Xem ra trò chơi kết thúc rồi!"

Tôi cười khẩy: "Là trò chơi của ngươi kết thúc!"

"Nổ súng! Bắn chết bọn ta đi!" Joker ra lệnh.

Nhưng đám thủ hạ kia không động đậy, nụ cười trên mặt Joker từ từ biến mất. Hẳn là hắn bắt đầu ý thức được dáng đứng và cách cầm súng của đám thủ hạ này hơi khác. Không sai, đây chính là chiến thuật của tôi và đội trưởng đã thống nhất, ăn mặc giống như thủ hạ của Joker, giết chúng bất thình lình.

Lúc này thì tiếng súng trong công viên đã im bặt, chứng tỏ cuộc chiến kết thúc, chúng tôi đã thắng!

"Làm sao có thể? Làm sao có thể?" Joker rối như tơ vò: "Sao ta có thể bại trong tay các ngươi được?"

Ngươi thua chính ở sự tự tin của mình, ngươi cho rằng thần may mắn sẽ mãi bên cạnh mình. Ngươi cho rằng chúng ta sẽ bị ngươi dẫn đi từng bước một, cho rằng chúng ta sẽ bị lừa lần thứ hai với cùng một thủ đoạn đê hèn!" Bốp! Tôi tát thẳng vào mặt hắn mà mắng.

Thắng lợi tối nay không phải tình cờ mà có được, mà là của nhóm Tôn Lão Hổ dùng máu đổi lấy tình báo, cũng là sự hy sinh của ông thúc đẩy tinh thần chiến đấu của tất cả mọi người.

Joker bỗng lộ ra vẻ nham hiểm: "Không, ta chưa thua!"

Sau lưng đội đặc nhiệm vang lên tiếng la hét, chỉ thấy một đám trẻ em vác súng xông tới, đội trưởng hạ lệnh: "Mau dựng lá chắn, ném lựu đạn khói chống bạo động, đừng làm tổn thương bọn nhỏ."

Đặc nhiệm lập tức ném lựu đạn chống bạo động, khiến đám trẻ đi trước bị choáng. Đám trẻ bị ảo giác điên cuồng nổ súng, nhưng đều bị lá chắn ngăn lại. Chúng tôi toát mồ hôi lạnh, cũng may đặc nhiệm được huấn luyện nghiêm chỉnh đã rất nhanh đánh tan đám trẻ, không xảy ra thương vong nào.

Lần này thì nụ cười trên mặt Joker đã tan biến hoàn toàn, gương mặt trở nên lầm lì, tôi chẳng để tâm tới hắn, đi qua bên kia. Đội trưởng chào hành lễ, nói: "Toàn bộ phần tử khủng bố đã bị áp chế!"

"Làm đẹp mắt lắm!" Tôi nói.

Đám trẻ con bị khống chế đang không ngừng kêu la, giãy dụa, để ý thấy một đứa biểu hiện bình tĩnh, đang sợ hãi nhìn xung quanh, tôi đi tới, nó lùi về sau một bước, tôi nói: "Đừng sợ, chú tới là để cứu bọn con."

Thằng bé hẳn là đã phải chịu sự sợ hãi kinh hoàng, nói: "Không ai đánh chúng con nữa?"

"Đánh bọn con? Là tên kia làm sao?"

Nó gật đầu: "Những chú quái dị kia đánh bọn con, dạy chúng con bắn súng, cho chúng con ăn kẹo...những bạn khác ăn kẹo xong thì biến thành như vậy, con sợ quá nên lén nhổ ra. Bọn họ còn bắt những bạn không nghe lời mang đi..."

Nghe tới đó, tim tôi đau nhói, những ý ức này sẽ trở thành bóng ma ám ảnh cả đời bọn trẻ.

Tôi an ủi: "Không sao. Phải rồi, những bạn bị họ bắt đi đâu, con biết không?"

Nó gật đầu: "Con dẫn các chú đi."

Chúng tôi để Cao Thiên Tuyệt bị thương ở lại, vốn cũng định bảo Lương cảnh quan ở lại nhưng anh ta không chịu. Vài người lôi Joker, đi theo đứa trẻ.

Nó dẫn chúng tôi tới một bãi đất hoang rộng lớn phía sau công viên, chỉ thấy một cây cột sắt lớn trồng phía sau mấy căn phòng, trên đỉnh trói mấy đứa trẻ vào một cái vòng tròn.

Lúc chúng tôi tới gần, những vật kim loại trên người đều bị lực hút vô hình tác động. Tôi lập tức hiểu ra, đây là một bánh xe nam châm điện từ lớn, một khi nó rơi xuống đất, sẽ ép đám trẻ thành thịt nghiền, cắt điện căn bản không có ý nghĩa.

"Làm cách nào phá giải?" Tôi hỏi Joker.

Hắn cười lạnh: "Ta không thể nói, cứ dùng cách thức tàn nhẫn nhất tra tấn ta đi! Để xem các ngươi có cạy miệng ta được hay không?"

Cái thái độ của hắn đã khiến mọi người sớm không chịu nổi, Đao Thần chợt túm cổ áo, đấm thẳng vào mặt Joker khiến hắn ngã lăn ra đất. Joker dùng đầu chống đất đứng dậy, sống mũi đã gãy, mặt be bét máu, hắn cười như điên: "Chỉ có như vậy thôi sao?"

"Khốn kiếp!" Đao Thần tung cước đá, tôi chưa từng thấy hắn tức giận như vậy.

Joker lại ngã ra đất, nhìn lên bầu trời đêm mà cười ha hả: "Ta thưởng thức sự tuyệt vọng của các ngươi!"

"Ta phải lột da thằng chó này!" Đao Thần rút đao ra, bị tôi ngăn lại: "Việc này không có tác dụng với hắn."

Joker loạng choạng đứng dậy, mất máu quá nhiều cộng thêm bị đánh khiến thể lực hắn đã không chống đỡ nổi, thứ giúp hắn đứng dậy chỉ là sự điên rồ tận trong xương tủy. Hắn cười: "Tống Dương, tối nay ta chơi rất vui, chẳng trách lão già lại thích ngươi!"

Sau đó hắn làm một chuyện mà chẳng ai trong chúng tôi ngờ tới, đó là lao nhanh về phía trước, đập ngực mình vào mũi đao trên tay Đao Thần.

Đao Thần ngẩn người, Joker từ từ ngẩng đầu lên, miệng hắn toét ra đầy máu, cười: "Hãy để tiếng hét thảm thiết của đám trẻ kia trở thành ác mộng suốt đời của các ngươi!"

Sau đó hắn dùng lực rút người ra khỏi lưỡi đao, ngã về phía sau, co giật mấy cái rồi bất động. Chúng tôi hoảng sợ, đồng loạt nghiêng đầu nhìn, nhưng chẳng có gì xảy ra. Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, bọn trẻ vẫn bình an vô sự, chợt Tiểu Đào nhận ra điều gì đó, kêu lên: "Lương cảnh quan đâu rồi?"

Vừa dứt lời thì Lương cảnh quan đi ra từ căn phòng bên cạnh, lau mồ hôi trán nói: "Vừa kịp, nguy hiểm quá!"

Tôi kinh ngạc, vui mừng hỏi: "Anh đã làm gì?"

"Ban nãy mọi người tra hỏi tên điên này, tôi vào phòng điểu khiển xem xét một chút, đổi mấy dây điện với nhau, xem ra kiến thức hồi đại học đã có đất dụng võ." Lương cảnh quan chỉ sau lưng, cười tươi.

Tất cả đều thở phào nhẹ nhõm, cảm giác như sức lực bị hút hết, ngồi bịch xuống đất. Có điều nguy hiểm đã được giải trừ, tôi nói qua bộ đàm với đội trưởng đội đặc nhiệm: "Gọi đội cứu hỏa tới, cứu người!"

Bình Luận (0)
Comment