Âm Phủ Thần Thám ( Dịch Full )

Chương 736 - Chương 736: Bản Ghi Âm Của Sở Yên

Chương 736: Bản ghi âm của Sở Yên Chương 736: Bản ghi âm của Sở Yên


Bị cano đâm trúng một cú này, xương sườn tôi như có mấy cái gãy rời, đau đớn không thôi. Tôi trôi lơ lửng trên mặt biển, chỉ cách Huyết Anh Vũ chừng 10m, Nam Nam bất an hô: "Chú!"

Những người khác đang gắng sức bơi về phía tôi, Huyết Anh Vũ khởi động cano, phóng tới chỗ tôi. Lòng thầm nghĩ, cô ta lại muốn giết mình, lần này thì chết chắc rồi.

Nhưng trong khoảnh khắc cano lao tới, Huyết Anh Vũ lại chạy chậm, đánh lái né sang một bên, cúi xuống túm tôi lên cano. Bị vứt vào chỗ ngồi, xương sường gãy đâm vào da thịt bên trong, tôi đau đến muốn ngất xỉu.

Cano nhanh chóng bỏ những người khác lại đằng sau, rẽ sóng mà phi đi. Xa xa, tôi trông thấy ánh đèn đêm Macao, cano không lái về hướng đó, mà lúc gần đến bờ thì rẽ vào một bến tàu hoang vắng.

Cano dừng bên cạnh cầu tàu, Huyết Anh Vũ nhảy lên, ôm Nam Nam lên cầu, sau đó lột khăn trùm đầu xuống ôn hòa nói: "Ngoan, theo tỷ tỷ lên đây chút, tỷ tỷ có chuyện phải xử lý."

"Đừng tin cô ta!" Tôi nói.

"Cũng chẳng tự xem lại hoàn cảnh bản thân đi!" Huyết Anh Vũ cười lạnh.

Cô ta kéo tôi lên, toàn thân ướt sũng cộng thêm bị gãy xương, tôi căn bản không đứng nổi, bò lết tới đất liền, thở dốc. Bất ngờ Huyết Anh Vũ nhảy tới sút một cú vào bụng, đá tôi lăn tròn mấy vòng.

Tôi nằm ngửa ra đất, hộc một ngụm máu lớn, Huyết Anh Vũ giọng oán hận nói: "Lần này là trả lại cho ngươi!"

Trông thấy gương mặt xinh đẹp đã méo mó vì tức giận, tôi giải thích: "Tình thế cấp bách, tôi là bất đắc dĩ."

"Bất đắc dĩ?" Huyết Anh Vũ giẫm mạnh lên ngực tôi, ép xuống vết thương gãy xương khiến tôi đau đến kêu lên một tiếng. Tiếp đó cô ta là đá tôi một phát: "Quả nhiên vẫn phải giết ngươi mới hả dạ!"

"Tỷ tỷ, không được!" Nam Nam chạy tới ngăn.

"Cấm lại gần!" Dáng vẻ hung tợn của Huyết Anh Vũ làm Nam Nam sợ hết hồn, cô ta rút súng ra chĩa thẳng vào tôi, nói: "Có di ngôn gì không?"

Giờ phút này lòng tôi chỉ thầm cầu nguyện, biết đã chẳng thể cứu vãn, nhắm mắt nói: "Thật xin lỗi!"

Đoàng, tiếng súng vang lên đinh tai nhức óc, tôi cảm thấy da mặt chỗ thái dương bỏng rát, quay đầu nhìn lại thì viên gạch sượt qua găm thẳng xuống ván gỗ.

"Ta đã từng thích ngươi, nhưng ngươi làm ta quá thất vọng. Đối với đám đàn ông phụ lòng, ta chưa bao giờ nương tay."

Tôi cười thảm: "Cô tìm nhầm người rồi, trái tim tôi đã có người khác, ra tay đi!"

Tiếng súng vang lên lần nữa, nhưng lần này nó không phải từ nòng súng của Huyết Anh Vũ. Cô ta kinh ngạc ngẩng đầu, tôi cũng nhìn về hướng đó, chỉ thấy cách đó không xa là ba gã sniper trên một căn nhà tối đen.

Phát đạn vừa rồi là nhắm vào Nam Nam, nhưng vì con bé đứng sau lưng Huyết Anh Vũ nên đạn sượt qua vai Nam Nam ra phía sau.

"Khốn kiếp!" Huyết Anh Vũ mắng một câu, túm lấy Nam Nam bỏ chạy. Mất đi mục tiêu, tay súng bắn tỉa chuyển qua nhắm thẳng vào tôi, tôi đứng dậy liều mạng bỏ chạy, một tiếng súng vang lên, có cảm giác bả vai bỏng rát, cúi xuống nhìn, một vết đạn sượt qua thành một đường máu trên vai.

Rất may chỉ là trầy da, nhưng phần da do đạn cứa đã tạo thành một cái rãnh, nửa người tôi nhất thời bị máu nhuộm đỏ.

Phía trước có một lô thùng hàng, Huyết Anh Vũ lôi Nam Nam vào nấp ở đó, tôi cũng nhanh chóng chạy tới, núp vào góc chết của đường bắn.

Bốn bề tĩnh lặng, không khí tràn ngập mùi sát khí, Nam Nam hỏi nhỏ: "Tỷ tỷ, sao chị lại đánh chú ấy?"

Huyết Anh Vũ cười, xoa đầu con bé: "Bởi vì chú ấy từng phản bội tỷ tỷ!"

"Há, thì ra chú là một hoa tâm đại củ cải (ý là kẻ lăng nhăng)."

Tôi dở khóc dở cười, Huyết Anh Vũ cũng bị chọc cười, dưới tình thế cùng đối mặt nguy hiểm đã vô tình biến chúng tôi thành đồng minh.

Huyết Anh Vũ nói: "Đám bắn tỉa này là do lão già phái đến, lão không muốn để bất kỳ ai có được V.I.P."

"Hoàng Tuyền chẳng phải là đã bị..." tôi kinh ngạc.

"Anh cho rằng lão chết dễ dàng như vậy à? Người các anh giết chỉ là một thế thân. Người có tiền sợ nhất là cái chết, lão chuẩn bị cho mình nhiều thế thân lắm."

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tôi cảm thấy cơ thể phát lạnh, có thể do mất máu quá nhiều, nếu cứ tiếp tục thế này tôi sẽ bị choáng.

Với thương thế hiện giờ, làm cách nào để đoạt Nam Nam từ tay Huyết Anh Vũ là một vấn đề không nhỏ. Tôi chỉ có một mình, đánh không lại Huyết Anh Vũ, cũng chẳng có sức rời khỏi nơi này.

Tôi quyết định đánh cược một lần, nếu như chiêu này không có hiệu quả thì chỉ còn cách trơ mắt nhìn cô ta mang Nam Nam đi.

Tôi hỏi: "Lúc cô bỏ đi, Sở Yên lớn chừng nào?"

Huyết Anh Vũ chỉ Nam Nam: "Không lớn hơn con bé là bao."

"Ban đầu tại sao phải..."

Huyết Anh Vũ nghiêng đầu nhìn tôi, cười lạnh: "Sao thế, định cảm hóa tôi à? Đừng hy vọng hão huyền."

Tôi xua tay: "Tôi chỉ muốn hiểu cô thôi, cô có mang điện thoại không?"

"Làm gì?" Cô ta lạnh lùng.

"Truy cập vào một địa chỉ này, có thứ dành cho cô." Tôi đọc một địa chỉ IP.

Huyết Anh Vũ nửa tin nửa ngờ, lấy ra một chiếc Blackberry, nhập địa chỉ vào trình duyệt. Tim tôi đập cuồng loạn, bởi địa chỉ đó chẳng có gì ngoài một đoạn ghi âm. Huyết Anh Vũ ấn play, giọng nói thoi thóp của Sở Yên lập tức phát ra: "Tôi luôn có một tâm nguyện nho nhỏ, hy vọng sau khi mình ra đi, thế giới này sẽ tốt hơn một chút so với trước khi tôi xuất hiện, chỉ một xíu thôi là đủ rồi...Cảm ơn mọi người, được quen biết mọi người là hạnh phúc của tôi."

"Đây là..." Huyết Anh Vũ trọn hai mắt, điện thoại trên tay rơi xuống đất.

Tôi bình tĩnh đáp: "Trăn trối của Sở Yên trước khi chết, tôi sợ làm mất điện thoại nên đã lưu đoạn ghi âm lên địa chỉ đó."

Đoạn ghi âm này là di Lão Yêu làm giả, bởi lúc đó tôi nào có ghi lại lời trăn trối của Sở Yên, nhưng những lời nói trong đó thì lại là thật. Lúc trước tôi lo trái lo phải, nghĩ xem nên đối phó Huyết Anh Vũ bằng cách nào, cô ta không giống các thiên vương khác, xét trên một phương diện nào đó, cô ta giống với Đao Thần, có tình cảm và lập trường rõ ràng. Điểm yếu của cô ta duy nhất chỉ có một - Sở Yên!

Đương nhiên, lợi dụng điều này để đối phó cô ấy không khỏi có chút hèn hạ, nhưng để đoạt lại Nam Nam, tôi đành không từ thủ đoạn.

Hai mắt Huyết Anh Vũ ngấn nước, tôi bình tâm chờ đợi, chờ đoạn ghi âm phát huy tác dụng trong trái tim cô. Một lúc lâu sau, Huyết Anh Vũ nghẹn ngào nói: "Con gái ngoan, mẹ sẽ thay con hoàn thành tâm nguyện này!"

Sau đó quệt nước mắt: "Thực ra tôi đi tìm V.I.P thay cho lão già."

Tôi hỏi: "Cô với lão kết minh?"

"Nói là kết minh, chẳng bằng nói là tôi đã bị lão mê hoặc. Không nghĩ tới lão lại muốn giết V.I.P." Huyết Anh Vũ vuốt tóc Nam Nam: "Quả thật tôi đã quá mệt mỏi, mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Những năm gần đây luôn phải ngụy trang và nói dối, tranh đoạt một chỗ đứng trong thế giới hiểm nguy. Giờ cũng đã tới lúc rút lui rồi! Trước mắt thất đại thiên vương đã chết 4, nếu như vẫn chấp mê bất ngộ, sợ là sớm muộn cũng có ngày chết trong tay anh!"

Nói xong cô ta chìa tay vuốt ve má tôi, hiền dịu hỏi: "Tống Dương, tôi muốn hỏi anh một chuyện cuối cùng, anh có từng thích tôi không?"

Tôi đáp: "Đàn ông thích phụ nữ, phần lớn là vì thể xác cũng như vẻ bề ngoài. Nhưng nếu đàn ông yêu một phụ nữ thì lại là yêu phần tâm hồn. Trong lòng tôi, cô vĩnh viễn không so sánh được với Tiểu Đào, cho nên cô thất bại." (So làm sao được với cup D)

"Anh và đám đàn ông bội bạc kia không giống nhau, tôi rất hài lòng!" Lúc này phía xa có tiếng cánh quạt trực thăng, Huyết Anh Vũ cười duyên một tiếng: "Đồng đội anh tới rồi, ngoan ngoãn ngồi chờ cứu đi. Lần sau gặp mặt, tôi sẽ không còn là Huyết Anh Vũ nữa!"

"Sau này gặp lại!" Tôi gật đầu.

Huyết Anh Vũ biến mất trong màn đêm, không khí vẫn còn lưu lại mùi thơm cơ thể nhàn nhạt của cô ấy, tôi mệt mỏi tựa lưng vào thùng hàng, im lặng nhìn hai chiếc trực thăng bay vút qua đỉnh đầu, đồng thời tiếng loa phóng thanh vang lên.

"Nếu không phải lực lượng vũ trang hợp pháp, xin buông vũ khí xuống đầu hàng!"

"Lần cảnh cáo thứ hai, xin lập tức buông vũ khí đầu hàng."

"Khai hỏa!" Một giây kế tiếp, một luồng lửa hừng hực cắt ngang bầu trời đêm, bắn tan tành ba gã sát thủ nấp trên nóc nhà, mấy cảnh sát đu thang dây xuống, bảo vệ tôi và Nam Nam...

Cuối cùng thì chuyến đi Macao nguy hiểm đã kết thúc!

Bình Luận (0)
Comment